Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thế còn áo đâu? Mae Pudtan mua rồi sao?” Bà Kui lắng nghe đã lâu liền thầm nuốt nước bọt nghẹn ở cổ, rồi hỏi lại câu hỏi cũ từng hỏi. Pudtan nhìn bừa về sạp áo đang chọn lựa lúc nãy. Cô đưa hai chiếc áo đã nhắm đến cho Eung và đưa tiền cho bà bán rồi nhận lấy tiền thối để vào trong túi vải. Trong lòng suy nghĩ quả quyết… dù cho thế nào cô cũng phải lấy lại quyển sổ duối đó cho bằng được, cô tuyệt đối không bao giờ sống trong cái thời đại khổ cực này.
“Chúng ta về trước đây.” Khi thấy người con gái kỳ lạ đã xong chuyện, bà Kui liền kéo cánh tay Pudtan đi ra xa.
“Ngài Meun đừng quên đến tìm ta theo như đã nói đấy, vì nếu ngài Meun không đến tìm ta, ta nhất định sẽ ập đến tận nơi.” Đôi mắt lấp lánh trong veo của Pudtan nhìn về phía Meun Maharit vừa ác vừa thúc ép, trước khi nhìn qua đến Nai Jerm như thể đặc biệt nhắm đến rồi mới lựa thời điểm thích hợp đi theo bà Kui.
“Phụ nữ gì vậy chứ, chưa từng gặp chưa từng thấy.” Meun Maharit không nhịn được thốt lên cùng sự tức giận.
“Tức tối làm gì Por Rit? Thật khác lạ so với con người của ngươi.”
“Khác lạ thế nào vậy anh Reuang? Nói thế này đồng nghĩa với việc đứng về phía người con gái đó nhiều hơn ta. Hay là anh mê người con gái kỳ cục đấy rồi?” Ánh mắt giống như có lửa nhìn về phía anh trai lớn tràn đầy sự kiếm chuyện.
“Ta không dám đâu.” Người làm anh nói lẩm bẩm trong họng. Em gái út thầm nghe thấy liền cười thành tiếng một cách đè nén nhất.
“Chắc sao anh Rit? Việc nói là chưa từng gặp chưa từng thấy người con gái này.” Tiểu thư Kaew đoan trang thùy mị vừa nói vừa cười nhẹ trước khi quay sang chọn áo chọn vải băng ngực trên sạp cùng hành động dịu dàng kiểu quý tộc đến mọi đầu ngón tay. Meun Maharit nhìn anh em của mình như thể trách tội, rồi mới ngoảnh mặt sang nhìn viền sabai nhìn thấy từ xa xa của cô nàng bạo gan không biết xấu hổ.
“Mae Pudtan ơi là Mae Pudtan, sao có thể đi kiếm chuyện đòi đồ từ con của ngài như thế được? Giờ hẳn đã đồn đãi khắp chợ rừng vải xanh rằng có người con gái bạo gan dám đối đáp với quý tộc đến vang cả chợ rồi, nào có hay ho.”
“Không hay thì đâu có làm sao đâu ạ, ta đâu có care. Nếu có được quyển sổ duối đấy thì ta sẽ được về nhà, mọi thứ sẽ giống như giấc mơ. Bà Kui sẽ không phải chăm sóc cho ta chi cho mệt.” Pudtan vốn vẫn còn chau mặt cau mày đối đáp, từ khi đến đây cô gặp phải sự thay đổi gần như lật ngược cả thế giới, lại còn bối rối cùng nhiều điều nhiều thứ gặp phải. Nếu như lòng không vững thì xem ra nhất định đã điên theo như đám người đó bàn tán rồi.
“Coi nào, ta nghe ngươi nói không hiểu được. Nhưng nếu ngươi còn không cẩn thận miệng cẩn thận lời nói, chuyện ta chấp nhận cho ngươi làm cháu thì ta cũng sẽ bị phạt theo. Tranh cãi với quý tộc vu khống trộm đồ, hình phạt không phải nhẹ đâu đấy.” Pudtan nghe xong thì thoắt thảng thốt.
“Thật vậy, nếu ta được về nhà, bỏ lại vấn đề cho bà thì hẳn sẽ tạo nghiệp đây. Ta xin lỗi nhé bà Kui, từ giờ ta sẽ cẩn thận cẩn trọng nhiều hơn vậy. Bà Kui không cần nhận ta làm cháu cũng được. Cứ nói rằng ta là người khác xứ mà bà Kui xót thương giúp đỡ là đủ. Để cái tên Reuang kia đến kiếm chuyện thì sẽ không lan đến chỗ bà đấy ạ.” Pudtan cố gắng nói sao cho đúng nhất theo như có thể làm. Hẳn sẽ không tốt nếu khiến cho người già có ý tốt với mình không được yên tâm.
“Kệ đi, ai bảo thần thánh gửi gắm ngươi cho ta.” Pudtan nghe xong thì chỉ có thể thốt lên ‘đến đi’ trong lòng. Sự cả tin luôn tồn tại trong mọi thời đại, nếu thần thánh có thật thì tại sao lại phải lôi cô đến ở đây. Có quyền năng thì đưa cô về nhà để cắt hết mọi vấn đề thì tốt hơn, e rằng sẽ là nỗi khủng bố trong đời cô nhiều hơn chăng? Cô nàng nghĩ trong khi thở dài.
Chợ ở trung tâm thành vẫn nhộn nhịp, bốn anh em trả tiền tìm mua hàng, chủ yếu chỉ là hai cô nàng mà mắt sẽ ánh lên khi quét mắt nhìn thấy hoa văn vải hay trang sức hoa văn lạ mắt. Cho đến cuối cùng khi người em nhỏ nhất than phiền mỏi chân thì mới ngừng lại. Mặt trời bắt đầu lặn, hầu tớ vốn đi theo nhắc nhở về nhà không biết lần thứ bao nhiêu rồi, nên mới cùng nhau xuống thuyền về nhà mình.
Trước khi tách ra, Meun Maharit giữ lại toàn bộ hầu tớ nhìn thấy Pudtan trong khi bày sắc mặt nghiêm trọng bắt chước người làm cha.
“Chuyện gặp người con gái đó, cấm tuyệt đối không cho ai nói với cha mẹ. Ta sẽ là người đem chuyện lên báo lại cho họ khi thích hợp, hiểu chưa?” Mỗi một hầu tớ nhận lời gật đầu ngắc ngứ ngoại trừ nàng Pin và nàng Yaem có dáng vẻ không thoải mái cho lắm.
“Thế nào chị Pin chị Yaem? Có hiểu hay chưa? Chúng ta không biết nàng ta là người tốt hay người xấu. Nếu đem chuyện đi nói cho cha mẹ về chuyện nàng ta tựa như mẹ, mẹ nhất định sẽ muốn biết và muốn gặp nàng. Nàng ta có thể đem rắc rối đến cho nhà chúng ta, bộ dạng nàng ta cũng không bình thường. Các chị có thấy là cãi ép ta một cách không hề e dè chút nào không?”
“Thưa vâng.” Nàng Pin nhận lời giọng khe khẽ còn nàng Yaem cười gượng. Khi thấy hẳn là đã hiểu giống nhau, Meun Maharit liền để cho hầu tớ đi làm công việc của mình.
Trước khi món ăn tối được mang lên đặt ở giữa nhà, ba anh em, hai người anh sinh đôi và em gái nhỏ nhất đều mang dáng vẻ lén la lén lút rón rén đi vào gian phòng ngủ của Meun Maharit. Chủ nhân gian phòng ngủ cúi người xuống vươn tay kéo chiếc hòm được giấu ra mở trước mặt anh trai và em gái. Meun Narongratcharittha cầm quyển sổ duối rắc rối lên mở ra xem trong khi nhìn chăm chú về phía em trai vốn có sắc mặt tựa như đang chờ lời đề nghị hay ho. Mae Prang nghịch ngợm ló nhìn chữ cái trong quyển sổ duối cùng sự quan tâm muốn biết.
“Đây sao ạ? Kinh Kritsana Kali mà Mae Pudtan muốn có. Nếu không nhớ nhầm thì cha từng nói rằng đây là quyển kinh gia truyền của dòng họ chúng ta, không phải sao ạ?”
“Ngươi hãy ngậm lời kín miệng. Nếu biết đến tai cha thì chuyện sẽ khó khăn. Anh Jerm nói với anh rằng cha là người chôn chiếc hòm này để bảo vệ ngăn không cho mẹ chạm vào. Anh Jerm kể cho anh nghe rằng trước khi bốn người chúng ta ra đời, mẹ chạm vào quyển sổ duối này thì linh hồn liền bay đi mất nhiều ngày. Lần đó may mắn có ông nội và cha cùng nhau tụng kinh kéo linh hồn của mẹ quay về được. Lần này nếu lại xảy ra chuyện, anh cũng không chắc rằng có thể giúp cha tụng thành công hay không.”
“Nghe rồi thì thật đáng sợ, nhưng hai anh cầm được thì ta hẳn là cũng cầm được.” Nói rồi Mae Prang bắt chặt lấy quyển sổ duối, trong khi cảm thấy như có sóng nhẹ như đang tỏa ra từ quyển sổ, khiến cho cô bé phải hết sức giật mình. Hai người anh đều cảm nhận được, anh trai lớn vội kéo quyển sổ duối ra khỏi tay em gái cùng sự thảng thốt.
“Mae Prang đừng làm vậy nữa.”
“Giật mình, giống như có sóng mạnh đâm vào tay ta vậy.”
“Thế này thì xem ra phải đem đi Song Kwae rồi. Nhưng… nếu mang đi rồi nàng ta đến đòi lạithì sẽ trả lời nàng ta thế nào?”
“Ta sẽ đáp theo sự thật, ta không phải người hèn nhát, dù thế nào quyển sổ duối này cũng là của chúng ta, là quyển sổ mà tổ tiên giữ gìn rất lâu. Nếu nhớ không nhầm thì cha nói rằng quyển kinh này được truyền lại trong dòng họ Bà La Môn chúng ta cả ngàn năm. Làm sao lại là của nàng ta được? Nếu nàng ta khẳng định là của mình thì trơ trẽn quá mức chịu đựng rồi.”
“Ta nghĩ ngươi nên nói cho cha biết chuyện quyển kinh này nhanh nhất có thể, và thử hỏi han mẹ chuyện tiểu thư Pudtan vì nàng ta tựa như mẹ đến thế này thì nhất định không phải chuyện tình cờ. Nếu tựa một nửa thì còn nghĩ rằng không liên quan đến nhau được, nhưng đây giống nhau đến mức có thể tính là họ hàng, lời nói nàng cũng tựa như mẹ, nào giống người con gái khác ở Ayutthaya.” Nói xong thì người anh song sinh không thể nhịn mà không cười thành tiếng, rồi mới nói tiếp.
“À… ngoại trừ Mae Prang và mẹ, nói lời kỳ lạ đến mức bà nội ngán ngẩm.”
“Ơ, tại sao lại quay vòng lại về chỗ ta thế ạ? Nói về Mae Pudtan thì tốt hơn ạ, bộ dạng nàng ta nhất định là cắn không buông đâu. Anh Rit sẽ sửa chữa thế nào đây?” Tay to của Meun Maharit vươn ra vò đầu của em gái cùng sự yêu chiều khi nhìn thấy thái độ quân sư của em gái.
“Khi gặp nàng ta, mặt trời tối đi giữa ban ngày, giống như xảy ra dị tượng vậy. Ta sợ rằng nàng ta sẽ mang rắc rối đến cho nhà chúng ta. Nên ta liền nghĩ rằng đừng để nàng ta đến liên quan đến chúng ta thì tốt hơn. Không nên tin tưởng, có lẽ là chiêu trò hoặc bùa mê của người nghĩ muốn mang tai ương đến cho nhà chúng ta cũng nên.”
“Ờ… cũng đáng suy nghĩ, nếu thế ngươi phải nhìn cho thật kỹ lưỡng xem nên đối xử với nàng ta thế nào. Còn quyển kinh này ta sẽ nhận mang đi giữ gìn ở thành Phitsanulok cho.” Hai chàng trai gật đầu với nhau. Khi người em song sinh cúi đầu cất hòm kinh, người anh song sinh thầm chạm ánh mắt em gái út rồi cùng nhau nhịn cười đầy ý đồ.
“Em đi tìm chị Kaew trước nha, chị Kaew nhất định muốn biết rằng chuyện là thế nào. May là để cho chị Kaew đi ứng phó tạm thời với bà nội, nếu không thì ta nhất định không thể đi lại chill chill vào phòng anh Rit thế này được đâu. Thật là chán mà, chúng ta rõ ràng là anh em, còn để ý hành động tục lệ cái gì lắm cũng không biết. ‘Tiểu thư lớn rồi, muốn bước vào gian phòng ngủ của đàn ông thì nào có được, dù cho là anh em thì cũng không hay đâu ạ’ Hơ… Prang thật chán, đi trước đây ạ, kẻo lộ sơ hở.” Tiểu thư Prang lắc đầu nhỏ giọng bắt chước người hầu vú nuôi trong lời nói của bản thân. Nói rồi thân hình mảnh mai nhỏ bé phóng đi hé nhìn đường lối bên ngoài, khi nhìn thấy lối đi vắng người thì mới vội ra khỏi gian phòng ngủ của anh trai một cách nhanh chóng.
“Thật là lanh chanh mà Mae Prang.” Hai người anh trai chỉ có thể lắc đầu trong khi cười nhẹ thành tiếng, vì lời nói của em nhỏ vừa nói ban nãy nếu không phải người trong gia đình thì sẽ nghe không hiểu.
Nàng Pin và nàng Yaem bước đi cau mặt chau mày đẩy nhau nhìn mặt nhau. Khi lên khỏi thuyền rồi thì gật đầu cho nhau như thể truyền đạt được qua đường thần giao cách cảm vậy. Khi thấy cô chủ của mình ngồi chỉ đạo hầu tớ sắp xếp chỗ đặt món ăn tối thì liền lao đến tìm thật nhanh, trong khi bám gối bám cánh tay Ketsurang cùng thái độ lén la lén lút.
“Vào gian phòng ngủ trước đã ạ, hầu có chuyện cần nói với cô chủ.” Nàng Pin nói trong khi nhìn trái phải đi vào gian phòng ngủ của cô chủ của mình. Khi nhìn thấy hẳn là không có người rồi thì Ketsurang liền nhìn chăm chú mặt của cả hai người hầu thân cận.
“Sao thế chị? Có chuyện gì thì nói ra xem.”
“Chúng hầu gặp một cô nàng dân làng ạ, nàng ta cực kỳ tương tự cô chủ. Nhiều đến mức nếu tuổi tác bằng nhau thì có thể là chị em được.”
“Tương tự lắm sao chị. Ế… á! Hay là người phụ nữ họ hàng của chúng ta đến từ thành Phitsanulok?”
“Nếu muốn nói là họ hàng thì hẳn cũng không phải đâu ạ. Vì hầu hỏi nàng ta rồi, nàng ta không đến từ Song Kwae, nàng ta bảo mình đến từ Bangkok.”
“Ơ, thế tại sao phải tỏ vẻ lén la lén lút lôi vào nói trong phòng?”
“Ngài Meun Rit không cho nói với cô chủ và ngài Praya ạ. Nhưng chúng hầu thầm đến nói, bảo chúng hầu có bí mật với cô chủ thế nào được, đúng không con Yaem?” Nàng Yaem gật đầu giật giật rồi mới nhìn chủ của mình cùng sự trung thành mọi bề.
“Ra là hành động của Por Rit, nào biết được chị Pin chị Yaem là spy cho ta từ khi thằng bé vừa sinh. Nghĩ muốn mưu mẹo che giấu với mẹ, không đời nào đâu nhé Por Rit ơi!” Khun Ying Wisutsakorn cười ra vì người hầu thân cận chưa từng làm cho thất vọng.
“Người con gái đó đòi quyển kinh Kritsana Kali từ ngài Meun Rit đấy ạ cô chủ.” Nàng Yaem kể tiếp chuyện.
“Cái gì? Kinh Kritsana Kali? Thế thì liên quan gì đến nhau?”
“Không biết ạ, nhưng lần đấy ngài Praya hẳn là không có phá hủy quyển sổ duối kinh Kritsana Kali đâu ạ.”
“Cũng không lạ đâu, Khun Pi hẳn là sợ rằng nếu phá hủy rồi sẽ chấn động đến ta, ế… nhưng chuyện này cũng có điểm ẩn giấu.” Ketsurang chau mặt nghĩ đến người con gái mà hai người hầu nói rằng tương tự mình.
“Coi nào coi nào, coi như ta biết chuyện rồi nhưng sẽ làm như không biết chuyện vậy. Nếu Por Rit suy nghĩ chu đáo rồi thì có lẽ sẽ tự mang chuyện đến nói với ta. Các chị xuống xem món ăn xem đã xong hay chưa. Nếu xong rồi thì cho mang lên luôn. Kẻo Khun Pi sắp từ bến thuyền lên rồi, ta sẽ đi tìm mẹ.” Ketsurang ra lệnh cho người hầu thân cận của mình rồi nở ra nụ cười nhạt. Khi bước ra khỏi gian phòng ngủ của mình thì ló về phía gian phòng ngủ của con trai rồi cười thành tiếng một cách hài lòng. Khi mà chồng con đều yêu thương bảo vệ nàng thì chuyện khác không quan trọng nữa. Nhưng… có người con gái mặt mũi tương tự như nàng xuất hiện, chuyện này hẳn phải tìm thời gian rảnh để điều tra xem chuyện rốt cuộc là thế nào.
Pudtan đi theo Eung vốn đang dẫn đường đưa cô về khúc sông cong theo lời nhờ vả. Khoảng cách đường đi tuy không xa nhưng cũng không gần lắm, chỉ toàn đi ngang qua vườn trái cây và vườn rau được chăm sóc rất tốt. Đến khi sắp đến khúc sông cong nhìn thấy được từ xa xa thì cô nàng liền nhìn thấy dấu vết của sự đào hòm vẫn chưa che lấp ở khu vực cũ quen mắt. Eung liền ngừng lại yên lặng đứng xa xa trước khi có dáng vẻ giống như muốn rút lui.
“Cô chủ có thể vào tìm đồ một mình được không ạ? Hầu sợ.”
“Chị sợ cái gì chứ?”
“Sợ bị hút đi nơi khác ạ.”
“Cái gì?”
“Thì cô chủ nói cô chủ ở nơi khác rồi bỗng dưng bị kéo đến xuất hiện ở nơi này…. Phải không ạ? Nên tôi thấy sợ lắm.”
“À phải, nhưng cũng tốt. Nếu ta biến mất thì cũng không cần tìm kiếm nhé chị. Nói bà Kui ta đã về cõi tiên cũng được.”
“Thì… thì được ạ.” Đáp lời nhẹ giọng rồi Eung hạ người ngồi xuống nhón nhón chân, dùng bụi cây che người một cách e sợ. Pudtan chỉ có thể lắc đầu rồi bước về phía khu vực hố nhỏ đấy. Cô quan sát thấy dấu vết hình chiếc hòm từng được chôn. Lòng thắc mắc không ít rằng trong thời gian của cô thì chiếc hòm và quyển sổ duối sẽ ở chỗ cũ hay biến mất cùng với việc bị Meun Maharit đào hòm lên rồi. Cô nàng lui cui tìm hạt tiền mà hẳn là rơi mất ở quanh đó trước khi mỉm cười cùng sự vui mừng, khi thấy hạt tiền mình đang tìm rơi gần gốc cây cách hố không xa lắm. Hạt tiền to hơn tiền mà bà Kui cho cô mượn một cách thấy rõ. Khi nhớ về lời bà Kui nói rằng bà đưa cho hạt tiền hai feuang, thì hạt tiền mà Meun Maharit cho cô hẳn là có giá trị nhiều hơn thế. Cô nhìn hạt tiền có dấu ấn lạ tương tự như hoa văn Kranok bằng ánh mắt lấp lánh.
“Cái tên Meun đó đúng là giàu, cho tiền phí cú đạp thật nhiều. Trời ạ… lẽ ra nên đòi tiền bồi thường nhiều hơn cho sợ.” Pudtan tức tối trong lòng, cô lấy tiền tìm được bỏ vào túi tiền cùng với phần tiền thối cô có được từ chợ. Sau đó cô nàng nheo mắt thành khe mỏng nhìn hố. Trong lòng không nhịn được mà cảm thấy phiêu bạt trống vắng một cách bất đắc dĩ, do không có một chút lực hút nào đưa cô trở về thời đại mà cô rời đi theo như đã hy vọng.
Kranok nghĩa là “vàng”, nhưng ở đây nó là tên của kiểu hoa văn như trong ảnh. Đây là hoa văn phổ biến ở Thái, có thể thấy trên nhiều tác phẩm nghệ thuật ví dụ như trên điêu khắc cửa chùa. Có nhiều loại hoa văn Kranok khác nhau.
Theo chú thích của tác giả, hoa văn Kranok mà Pudtan nói đến thực chất là dấu ấn trên tiền sâu cong trong thời Vua Cọp. Nguyên nhân là do Vua Thai Sa lên trị vì chưa đến một năm nên chưa chuyển sang dấu ấn mới. Dấu ấn của thời Vua Thai Sa sẽ là hoa sen.
Trang bên phải trong ảnh, ô chữ nhật đầu tiên là dấu ấn thời Vua Cọp, ô chữ nhật thứ hai là dấu ấn thời Vua Thai Sa.