Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh nắng rọi hắt lên mặt nước óng a óng ánh vào lúc chiều khiến cho tiểu thư trên thuyền phải dịch khăn choàng trên đầu đến để che mặt. Cả hai mỉm cười với nhau, một người trông đoan trang hơn nên chỉ nhấc khóe môi, không phải cười cho thấy hết răng như người còn lại. Chiếc thuyền còn lại của cặp song sinh nam da dẻ tươi sáng tựa như mẹ, người anh trai song sinh trông ngăm hơn một chút vì phải bay lượn khắp nơi nhiều hơn, do trực thuộc phủ cung nên bị đưa đến các tỉnh. Khác với người em trai song sinh ở lại kinh thành trực thuộc phủ nội vụ trực tiếp tâu lên vua trong lúc này. Dù cho chuẩn bị chuyển đến phủ kho nhưng cũng không phải ra nắng nhiều bằng. Gương mặt cả hai như thể in ra cùng một khuôn, chỉ khác nhau ở ánh mắt, người anh trông thận trọng trầm tĩnh tỏa ánh dịu dàng trong khi người em có ánh mắt thận trọng mãnh liệt như thể có lửa trong mắt.
“Đi rừng vải xanh trước phải không chị Kaew?” Tiếng của tiểu thư Prang, em nhỏ trong nhóm có dấu hiệu vui vẻ như mỗi một lần được tung tăng ra ngoài nhà ngoài cung.
“Phải, anh Rit nói rằng chợ trước ngục có nhiều hàng hơn, do có Khơ-me Battampang mang hàng từ Mô-gôn đến bán. Chị nghe thấy rằng rất đáng xem.”
“Thật tốt, ta sẽ đến chơi cùng mèo ở tháp trống cho sướng lòng.”
“Mae Prang, lại nói lời như vậy nữa rồi đấy, nếu người khác nghe thấy thì sẽ nhìn như thế nào.”
“Chị Kaew à, em chỉ nói với mẹ và ba anh chị mà thôi. Vì nói cho người khác nghe thì họ cũng không hiểu.” Nói xong thì người nói liền cười đến mức nhìn thấy gần hết mọi cái răng, khiến cho chị gái phải mềm lòng rồi cười theo.
Nàng Pin và nàng Yaem vốn phải đi theo hai cô chủ cùng với hầu tớ nhỏ tuổi trưởng thành cùng chủ nhân mà đang chèo hai chiếc thuyền khác liền cùng nhau rướn nhìn từ thuyền hầu tớ cùng sự lo lắng. Hai tiểu thư hãy còn nhỏ tuổi lắm, cả hai hầu nữ nuôi nấng từ tấm bé nên hai người hầu lâu năm yêu thương lo lắng chăm sóc còn hơn là từng đối xử với tiểu thư Karaket của bọn họ. Bốn chiếc thuyền tụm lại cho đến khi vào khu vực thành. Khi thuyền đến sát cạnh nhau thì liền ép dính hai bên, tiếp theo sau là cả đoàn hầu nam giúp chèo thuyền, chỉ để lại một hầu nam canh bốn chiếc thuyền ở bến, rồi cả nhóm mới cùng nhau đi vào chợ.
Bà Kui ngẩng mặt lên khỏi sạp bao cau vốn được may dính sẵn để bán, rồi đưa tiền cho bà bán. Bà quay lại nhìn Pudtan vốn nhìn này kia cùng sự lạ mắt rồi không thể không lắc đầu.
“Để ta sẽ đi đòi tiền con nợ. Ngươi định đi theo hay đi xem nhìn hàng? Vẫn còn chưa mua vải băng ngực đấy.”
“Bà Kui đi làm công chuyện cho xong đi ạ, để ta sẽ đi chọn áo, ngân sách hai cái phải không ạ?
“Viên? Viên cái gì? Viên mật thì liên quan gì đến áo?” Người phụ nữ lớn tuổi hỏi cùng sự hoang mang rồi mới nhận ra rằng người con gái này lại ăn nói kỳ lạ nữa rồi.
Từ đa nghĩa, có nghĩa là ngân sách nhưng cũng có nghĩa là những thứ mang hình dạng tròn dẹt. Viên mật như trong ảnh.
“Thì là khoảng… à, ý ta là cho ta mua hai cái phải không?”
“À, phải. Tiền ta chia cho hẳn là đủ dùng đấy, nếu còn dư thì ngươi giữ lại cất giấu cho kỹ, có thể có chuyện cần dùng. Nếu như ngươi tách nhà ra ngoài, ta hẳn không thể giúp đỡ nhiều hơn vậy.” Tay đưa túi vải đựng tiền cho Pudtan, ánh mắt sắc bén của bà Kui khi nói đến tiền không hề già như thân thể.
“Đừng quên ghi chép lại ạ. Ta sẽ cố gắng tìm trả lại mọi baht mọi ốc tiền.” Bà Kui gật đầu mỉm cười dù cho tương đối choáng đầu không ít cùng lời nói nghe thấy.
“Eung, mày đi cùng đi, nếu mua đồ xong rồi thì đưa đến sạp con Chun, hiểu chưa? Thằng Perm mày đi cùng ta để đòi tiền.” Eung siết cái giỏ mây đựng hàng hóa là ba tấm vải sabai đẹp vừa mới mua, hai tấm vải váy quấn và hai bao cau sát vào với cánh tay mình, trước khi đứng vặn vẹo đằng sau gần Pudtan.
“Bà Kui còn cho vay tiền sao ạ chị Eung?” Eung rụt người lại đến mức trông gần như tàn tật khi nghe thấy lời nói của chủ nhân mới.
“Không cần nói ạ với ta cũng được, kẻo hắc lào lên đầu ta đấy.”
“Ơ… OK, không cho nói thì không nói.” Eung tỏ vẻ mặt kỳ lạ trước khi trả lời câu hỏi mà Pudtan cất tiếng hỏi.
“Bà chủ Kui cho nhiều người vay ạ, ở chợ trước ngục cũng có nhiều sạp phải trả tiền cho bà chủ mỗi tháng.”
“À, hóa ra còn là bà chủ cho vay tiền đấy. Làm vườn có thu nhập tốt đến vậy sao?”
“Nếu ở chỗ quan lại khác thì chắc không tốt đến vậy đâu. Các quan thường lấy hết đến mức không có lời. Chỉ đủ dùng đủ ăn cũng đã tốt phúc đức lắm rồi.”
“Quan lại… À nhớ ra rồi, bà Kui bảo rằng phải vào sổ với ngài ấy phải không?”
“Thưa vâng.” Pudtan nghe rồi im lặng suy nghĩ, cô vẫn lưỡng lự rằng sẽ vào sổ làm bình dân hay vẫn cứ tự do. Trong lòng người con gái thời đại đam mê tự do, nên chắc chắn rằng cô không muốn vào sổ làm bình dân thuộc cai quản của ai. Nhưng khi nghĩ đến lợi ích nhận được thì phải trầm ngâm lần nữa. Nếu cô chắc chắn rằng quý tộc mà bà Kui thuộc quyền cai quản thật sự không lợi dụng thì cũng đáng cân nhắc chấp nhận làm bình dân trực thuộc cai quản, do cô đến ở nơi xa lạ không biết ngày nào sẽ được quay lại thời đại của mình. Sinh hoạt của người trong xã hội thời này theo như nhìn và nghe thấy được thì cũng rất đáng lo, cô nàng thở ra thật dài rồi mới có sắc mặt là lạ đến mức Eung phải nghiêng cổ nhìn.
“Chị Eung, ta mắc tiểu, quanh đây có phòng tắm không?”
“Mắc tiểu, là thế nào ạ? Phòng tắm là như thế nào?”
Từ gốc trong tiếng Thái là ห้องน้ำ, dịch nghĩa đen là ‘phòng nước’.
“Ơ, chết rồi. Mắc tiểu là đau bụng… nhẹ nhẹ đó. Muốn thả nước trong bụng đi đó chị.”
“À… muốn tè, đến cánh đồng thôi ạ, đi theo ạ.” Pudtan ngả người ra với điều nghe thấy, trước khi vội đi theo Eung thật nhanh. Cho đến khi cách xa khu vực chợ thì thấy rằng bắt đầu có cây cối dày đặc hơn, toàn là cây của rừng thưa. Khi đi sâu vào trong thì là đồng cỏ cao qua đầu. Eung ngắt một cành có lá cây cực mềm trước khi đưa cho chủ nhân mới của mình.
“Open air luôn sao?” Pudtan lẩm bẩm trong khi nhìn đồng cỏ trước mặt cùng sắc mặt kỳ lạ rồi mới nhìn cành cây trong tay.
“Bên trong có con gì sao chị Eung? Mà phải lấy cành cây đến đuổi đánh.” Hỏi xong rồi thì có cảm giác không muốn bước vào trong bụi cỏ lắm. Nếu bàng quang không đầy ắp đến mức nổi da gà khắp người, cô có lẽ sẽ nhịn cho đến tận nhà bà Kui vốn có chỗ xả nỗi buồn tốt hơn vậy.
“Nếu đau nặng thì sẽ dùng để đào đất chôn đấy ạ. Nếu đau nhẹ thì chỉ cần ngắt lá lấp lên.”
“À, khẩy cũng được.” Pudtan đáp trong khi cười lấy làm khôi hài nhưng Eung lại không thấy buồn cười cùng mà chỉ gật đầu cùng thái độ nghiêm trọng. Pudtan liền chỉ có thể nhận lấy cành cây đến rồi đi vào bụi cỏ một cách tử tế, trong khi nghĩ rằng đây hẳn là một chuyện nữa phải cư xử cho quen với việc xả nỗi buồn gần gũi thiên nhiên như thế này, vì chắc chắn rằng thời đại này không có bệ xí xổm. Và không cần hy vọng đến bồn cầu giật nước, có hố xí cho dùng hẳn đã coi như là xa hoa rồi… Thật là thiếu thốn mà.
Khi xong công chuyện tương đối chật vật và nhìn thấy có hồ nước không xa thì vội bước đến rửa tay theo kiểu không còn chút hy vọng nào trong đời.
“Mau đi chọn vải thôi, kẻo bà chủ Kui sắp quay về rồi.”
“Ừm… đi thôi.” Cô lạy cảm ơn thần thánh đất trời trong lòng, ít nhất cũng chỉ là cho đi nhẹ, nếu cho đi nặng thì chính cô cũng không chắc chắn lắm rằng sẽ bước ra khỏi đồng cỏ theo kiểu dây bẩn thế nào.
Meun Maharit và Meun Narongratcharittha bước đi chắp tay sau lưng cùng một phía, sải chân đi theo hai em gái của mình về phía sạp gỗ tre vốn có áo đơm nút nhiều loại, có cả nút ngà, nút gỗ và nút xơ dừa. Sắc mặt tâm trạng thoải mái của Meun Maharit được điểm thêm nụ cười nhẹ, nhưng nụ cười đó lại nhạt đi khi nhìn thấy thân hình mảnh mai cũng đang lựa áo.
“Ngươi đã khỏe rồi sao mà lại có thể ra ngoài tìm mua đồ đạc? Quả thật là khỏe nhanh, sáng đau chiều khỏi.” Pudtan nghe lời nói tựa như chọc tức như thế trong khi nhìn bốn người nam nữ rồi lỡ ngây người ra theo.
“Khun Meun Rit. Ế… người kia cũng Khun Meun Rit… ồ, song sinh.” Hầu tớ đi theo vốn là người hầu lâu năm của Praya Wisutsakorn đều há hốc miệng do quen thuộc với chất giọng cách nói lạ tai và cũng đã không nghe thấy lâu đến tận năm, nhất là nàng Pin và nàng Yaem đấy đến mức rướn nhìn gương mặt quen mắt của Pudtan như thể bắt lỗi cho bằng được.
“Thật giống quá, thật tương tự quá, con Yaem.” Nàng Pin vốn bắt đầu có tóc bạc lâm râm nhìn chằm chặp Pudtan cùng trái tim run run đến mức bập bùng cả người.
“Chị Pin, chị Yaem, ta cũng suy nghĩ muốn hỏi rằng mẹ có người thân đến theo từ thành Song Kwae hay không? Do người con gái này có mặt tương tự mẹ quá, dù không giống toàn bộ nhưng nếu nói là người thân thì ai ai cũng tin.” Meun Maharit tra hỏi người thân cận của mẹ cùng chất giọng nghiêm nghị. Nàng Pin và nàng Yaem quay lại nhìn mặt nhau trước khi quay sang nhìn Nai Jerm mà hẳn là biết rõ nhất do chăm sóc sát sao nhất cho chủ là Meun Maharit. Đợi khuất mắt khuất tai người khác trước đã, rồi sẽ lôi đi tra cho biết rõ. Cả hai nàng hầu thay phiên nhau nhìn Pudtan rồi tạo cho cảm giác tựa như có sự nhộn nhạo bùng nổ trong lòng.
“Tiểu thư đến từ thành Song Kwae sao?” Nàng Pin khẽ giọng hỏi, khác với bản chất người bạo miệng.
“Song Kwae gì chứ? Con sông Kwae ở Kanchanaburi sao? Không phải chút nào, ta đến từ Krungthep, à, Bangkok đấy ạ.” Nàng Pin nghe câu trả lời thì quay sang nhìn nàng Yaem, lòng suy nghĩ dự cảm nào đó.
“Bây giờ tiểu thư đang sinh sống ở đâu?” Nàng Yaem cũng hỏi.
“Nhà bà Kui ạ, nhưng chính ta cũng không biết mình đến nơi đó thế nào được. Rõ ràng đang trang trí vườn tại Ayutthaya rồi bị hất quyển sổ duối đi.” Pudtan trả lời trước khi xụ mặt, mắt liếc nhìn đối tượng tranh chấp đang thờ ơ nhìn đến mức đáng giận.
Hành động của tiểu thư có gương mặt tương tự cô chủ mà bản thân tôn trọng yêu quý và lời nói kỳ quặc khiến cho nàng Pin hồi tưởng ra được điều gì đó mà có lẽ không thể có khả năng.
“Ngươi nghĩ có phải hay không? Ta nghĩ là phải đấy.” Nàng Pin thì thầm hỏi nàng Yaem.
“Phải cái gì hả con Pin?”
“Tiểu thư này đây hẳn có liên quan đến tiểu thư Karaket đấy.”
“Chị Pin nói cái gì? Nàng ta liên quan đến mẹ ta như thế nào? Có khi chỉ là tình cờ mặt tựa như nhau, nàng ta không phải người Song Kwae, hẳn không phải họ hàng của chúng ta.” Meun Maharit không thể chịu đựng nghe nên vội phản bác.
“Mặt tựa như à? Mặt ta tựa như ai sao?” Người con gái có cả ánh mắt kiếm chuyện lẫn hoài nghi này liền hỏi.
“Tựa như mẹ ta.” Tiểu thư Prang trả lời thay cho anh trai trong khi gửi nụ cười tươi đến cho người trông từa tựa như mẹ còn hơn cả bản thân vốn là con.
“Tựa nhưng không giống. Hành động lời nói từa tựa nhưng không giống mẹ.” Tiểu thư Kaew nói trong khi gửi nụ cười đến như thể có lòng ưu ái do nghĩ rằng đối phương nhỏ tuổi hơn mình. Cả da dẻ lẫn đôi má đều mềm mại mịn màng, xem ra tuổi tác không quá tuổi, mà không biết đó là tác dụng của laser và kem đắt tiền trong vòng năm tới.
“Nhưng nàng không tĩnh, không cho cảm giác mát mẻ sảng khoái như mẹ.” Meun Narongratcharittha nói nhắc lại một cách đồng tình với hai em gái trong khi liếc nhìn thái độ của em trai đang mím môi tỏ ánh mắt hung dữ đến người con gái đang bối rối đó.
“Kệ đi, có lẽ là tình cờ thôi, nhưng mà định như thế nào đây, và sổ duối ở đâu. Chú… cái chú đó, ta nhớ rằng chú ở cùng ngài Meun Rit khi ta đến đây.” Cô không quan tâm nhóm người này sẽ phê bình cô thế nào, giờ đây khi có cơ hội thì làm sao buông tay được. Nai Jerm né tránh tai mắt, dùng nàng Pin che cho thân mình.
Meun Narongratcharittha nhìn yên lặng về phía Pudtan, ánh mắt của chàng quý tộc trẻ tựa như hồi tưởng biết được ẩn ý gì đó, khi quay sang nhìn mặt em trai mà tai đỏ kỳ lạ so với bình thường, anh mỉm cười đôi chút trước khi e hèm nhẹ.
“Chúng ta tụ lại trước tiệm này thì người bán sẽ khó bán được hàng. Tránh ra dưới cây đằng kia rồi hãy nói chuyện.”
“Chúng ta không có công chuyện gì với nàng ta, tránh đi làm gì, mua đồ nơi này xong thì đi xem đồ vàng đồ bạc được mang đến bán thì tốt hơn. Giờ này hẳn còn ít hàng để mà chọn rồi anh Reuang. Mae Kaew, Mae Prang mau chọn đi.”
“Tại sao lại không có công chuyện? Có chứ. Tôi… Ơi! Ta muốn…”
“Không có!” Meun Maharit từ chối cắt ngang đanh giọng đến mức Pudtan nấc lên.
“Có! Anh mang quyển sổ duối của tôi đi mất, sổ gì ấy nhỉ… à phải, kinh Kritsana Kali. Tôi xin đấy, tôi muốn về nhà, nơi đây không phải chỗ của tôi, muốn ăn muốn ở thì đều rất khó khăn. Là nơi man rợ có bình dân có nô lệ, không dựa theo luật nhân quyền.” Pudtan bắt lấy cánh tay Meun Maharit trong khi buột ra một tràng lời nói cấp bách đầy tâm trạng, lại còn nghe rất kỳ lạ đối với người nghe, do giật mình nên chàng trai liền hất tay đẩy Pudtan đến mức loạng choạng tông vào Eung. Hầu tớ đấy cũng thảng thốt vội bắt lấy cánh tay nhỏ của Pudtan cùng với can ngăn ngắn gọn.
“Cô chủ Pudtan, đừng ạ.”
“Anh Rit, có chuyện gì hay sao? Cớ gì nàng lại nói về kinh Kritsana Kali?” Tiểu thư Prang ngẩng mặt hỏi anh trai giữa trước khi quay sang nhìn anh trai lớn mà trông ra dường như kiểm soát tâm trạng thận trọng hơn, tất cả mọi người đều đang bối rối hết cả.
Bà bán tiệm chợ ồn ào khắp nơi trong nháy mắt, mọi người bước đến xì xào rằng cô nàng mặt mũi xinh đẹp nhưng lại kỳ cục, ăn nói không đâu vào đâu với quý tộc ngay giữa chợ. Bà Kui đi ngược hướng với những người đến trả tiền mua hàng mà ai ai cũng đang nói đến cô nàng kỳ cục thì cảm thấy có điềm mãnh liệt trong lòng. Bà liền vội vã bước đến tiệm để lại Pudtan mua áo, thì thấy một nhóm nhiều người quen mặt. Người phụ nữ lớn tuổi liền thoắt thảng thốt vội sải bước đến.
“Mae Pudtan, ờ, ngài Meun Rit, ngài Meun Reuang, tiểu thư Prang, tiểu thư Kaew, thật là có mặt đầy đủ quá. Mae Pudtan, ngươi làm cái gì vậy? Mua áo xong rồi hay sao? Quay về nhà thôi, đừng gây chuyện nữa.” Pudtan nghiến răng, khi nhìn người nhìn thẳng đến thì không thể nhịn không đối đáp.
“Không, ta không đi, ta sẽ đòi lại quyển sổ duối đấy.”
“Giờ mọi người nhìn đến đông lắm, Mae Pudtan… ngươi không thấy xấu hổ hay sao? Nếu có thế nào thì từ từ nói chuyện với nhau thì tốt hơn.” Meun Narongratchrittha nói nhẹ giọng, ánh mắt thân thiện khiến cho sự phẫn nộ muốn bùng phát của Pudtan giãn đi một chút. Cô nhìn mọi người đang xì xào thì liền ngẫm nghĩ lần nữa, chỉ là chưa kịp đối đáp thì đối tượng tranh chấp đã lên tiếng ngay tức khắc để cắt sự bực mình.
“Thôi vậy, để ta sẽ đến tìm bên nhà bà Kui, để có thể nói cho xong rằng mọi chuyện rốt cuộc là thế nào. Quyển sổ duối đấy là ta và anh Jerm tận tay đào lên, làm sao lại là quyển sổ của ngươi được. Hay đôi khi quyển sổ duối của ngươi có thể rơi mất ở chỗ khúc sông cong đó cũng nên. Nếu ngươi nói năng bừa bãi vu khống, ta nhất định không ở yên.” Giọng nói đanh cứng do bị đòi lại đồ của mình ngay giữa chợ khiến cho anh lỡ buột lời độc ác. Anh em của anh liền quay sang nhìn mặt người nói cùng sự lấy làm lạ.
Cùng lúc ánh mắt tiểu thư Prang ánh lên do suy nghĩ lấy làm thú vị. Từ đời nảo đời nao anh trai giữa chưa từng nổi tính khí xấu với ai, nếu có chuyện thì thường sẽ đối mặt chưa từng né tránh, luôn có thể giải quyết được vấn đề được trong nháy mắt gần như trong mọi lần. Nhưng lần này anh trai lại đanh giọng hết sức bất thường với cô nàng xinh đẹp lóa mắt có mặt mũi tựa mẹ thế này, có thể xem là điều kỳ diệu. Còn tiểu thư Kaew thì mỉm cười trên mặt, hạ mắt xuống giấu suy nghĩ trong lòng. Nàng liếc nhìn Pudtan một cách hứng thú muốn biết trước khi mỉm cười nhẹ nhưng vừa phải như từng được bà nội dạy dỗ.
Pudtan cắn môi dưới của mình, im lặng suy nghĩ một lúc lâu rồi phải gật đầu nhận.
“Được, ta sẽ chờ.” Cô không sợ lời dọa của Meun Maharit vì cô biết rõ rằng người đàn ông này chắc chắn và thật sự giằng quyển sổ duối ra khỏi tay cô.