1. Truyện
  2. Giáo Sư Gián Điệp
  3. Chương 5
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 5: Lãnh Thiết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi đã được chứng kiến.

Cảnh tượng cùng với đoàn tàu ma thuật đang chạy là những kỵ sĩ trong bộ áo giáp trắng tinh chạy trên cánh đồng tuyết và từng người một nhảy lên tàu.

Một hành động vượt quá khả năng của con người.

Đôi chân của họ nhanh và mạnh tới mức có thể đuổi kịp một con ngựa và nghiền nát đá chỉ bằng lực chân.

Họ là những kỵ sĩ phụ trách bảo vệ khu vực hiểm trở nhất của Đế quốc Exilion.

“Aaaaah!”

“Là bọn kỵ sĩ biên phòng của Đế quốc! Tất cả mau chạy!”

"Cứu ta!"

Tiếng la hét thảm thiết của những tên khủng bố vang vọng khắp nơi.

Binh đoàn kỵ sĩ, nếu bao gồm cả lính tinh nhuệ, vào cuộc thì kết quả không cần nhìn cũng biết.

Bọn họ mất chưa tới một phút để xử lí.

Và đó là cách cuộc đột kích kết thúc.

* * *

'Kết thúc rồi à?'

--Lãnh thiết kỵ sĩ thuộc Binh đoàn Kỵ sĩ Biên phòng.

Mới nghe tên thì có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng làm việc ở nơi hiểm trở và lạnh giá như dãy núi Arete đã rèn đúc mỗi cá nhân ở đây thành những kỵ sĩ thực thụ.

Tôi trở lại buồng 403, bên trong vẫn còn khá nguyên vẹn nên tôi ngồi phịch xuống vị trí mà tôi đã ngồi trước đó. Bên trong toa tàu đầy những vết cắt và tro than - dấu vết của trận chiến ác liệt.

May mắn là ma pháp bảo vệ được yểm ở mọi nơi, chứ nếu đổi thành tàu bình thường thì nó đã trật đường ray và lao thẳng xuống vực rồi.

“Chúng tôi đã tiêu diệt hết lũ khủng bố nên tất cả mọi người hãy yên tâm. Đoàn tàu sẽ đến trạm ngay thôi, mọi người vui lòng chờ thêm chút nữa.”

Các kỵ sĩ đi vòng quanh bên trong tàu, trấn an những người sống sót. Thật ra những người sống sót đó đều ngồi ở toa số 1, nơi được bảo vệ chu toàn nhất.

Thật khó để tìm thấy người sống sót trong các toa khác.

Không, nói chính xác hơn những người ở toa khác đều không qua khỏi.

So sánh với lúc trước thì lượng người còn lại ít đến đau lòng.

‘Nhưng cũng may là chúng ta đã bắt hết bọn khủng bố rồi.'

Bên kỵ sĩ đã giết hết mấy tên khốn tấn công đoàn tàu. Chỉ là hơi uổng công khi bọn họ mang theo nhiều pháp sư tới hỗ trợ như vậy nhưng lại không có đất dụng võ.

'Ah. Cũng tại mình giết hết mấy tên pháp sư mà.'

Bây giờ không phải là lúc để lo lắng điều đó.

Chẳng mấy chốc nữa tàu sẽ đến đích.

Theo đà chúng ta đi qua dãy núi tuyết trắng tinh khôi, cây xanh lác đác bắt đầu xuất hiện. Dãy núi băng giá biến mất và được thay thế bằng một vùng thảo nguyên rộng lớn.

Ở phía chân trời xa xa, tôi có thể nhìn thấy Leathervelk - một trong những thành phố lớn nhất của Đế quốc Exilion.

'Ghê thật.'

Mặc dù ở rất xa nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy được sự hùng vĩ của nó. Những tòa nhà cao vút đâm thẳng vào bầu trời, những nhà máy không ngừng nhả khói trắng và những chiếc phi thuyền lướt giữa những đám mây nhuộm ánh sáng.

Trên dòng sông chảy xuyên giữa thành phố, những chiếc thuyền máy làm bằng đồng thau và vận hành bằng bộ máy đồng hồ đang đậu hoặc di chuyển chầm chậm ở hai bên bờ, còn những con tàu chạy bằng hơi nước thì băng nhanh nhanh giữa lòng sông.

Khoa học kỹ thuật ma pháp là thành phẩm của sự kết hợp giữa kỹ thuật cơ khí tiên tiến và ma pháp.

Nền văn minh của thế giới này khá giống với “SteamPunk” trong tiểu thuyết giả tưởng của Trái Đất.

‘Giờ tôi cũng không còn cảm thấy quá bất ngờ nữa.'

Nhưng đến bây giờ, tôi luôn có cảm giác quái quái do cú sốc văn hóa kiếp trước và kiếp này, dù tôi cố làm quen thế nào đi chăng nữa.

Kiếp trước, tôi đã chết trong một vụ tai nạn, và khi tôi tỉnh dậy, tôi đã sốc khi biết rằng mình đã tái sinh thành một em bé ở thế giới này. Nhưng đó đã là 27 năm trước.

Thời gian trôi qua nhanh thật.

Thế giới này là một thế giới độc nhất, nó giống như thời kỳ Victoria (của Anh) hay thời kỳ Belle Époque (của Pháp), nhưng với thêm sự tồn tại của ma pháp, các chủng tộc phi nhân loại và quái vật.

Thà rằng tái sinh ở một thế giới trò chơi hay một cuốn tiểu thuyết mà tôi thích đi……Đằng này lại là một thế giới thậm chí không tồn tại trong ký ức của tôi, theo nghĩa đen là không liên quan gì cả.

"Cậu ổn chứ?"

Ai đó nói với tôi khi tôi đang ngồi yên và thất thần nhìn đoàn tàu đang gần đến điểm dừng. Khi tôi quay đầu lại thì thấy một mái tóc buộc gọn gàng ở ngay cửa buồng bị phá hỏng một nửa.

Hình như là nữ kỵ sĩ đã cứu mình đúng không nhỉ?

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

“Có phải ban nãy bọn khủng bố đã gây thương tích gì cho cậu không?”

Tôi lập tức lắc đầu.

"Không phải. Nhờ sự giúp đỡ của các kỵ sĩ nên tôi không bị gì cả. Tôi chỉ đang suy nghĩ vài thứ thôi.”

"Ah. Nếu không sao thì thật tốt.”

Nụ cười của cô ấy như bông hồng nở rộ vậy.

Ngẫm lại mới thấy, cô ấy cũng khá xinh đẹp. Làn da trắng tinh và bộ giáp trắng không tỳ vết, cùng với mái tóc đen tương phản càng làm nổi bật tính cách mạnh mẽ của cổ.

Cô ấy thật sự là một người tốt. Nếu không thì không đời nào cô ấy sẽ tới đây và lo lắng cho tôi.

Trở thành thành viên của Lãnh Thiết khi còn trẻ như vậy, có nghĩa cô ấy là một thiên tài. Có lẽ cô ấy sống trong một thế giới khác với tôi.

“Tên tôi là Veronica Deville. Còn cậu thì sao?"

Deville…

Tôi đã nghe về cái tên này trước đây - Deville được mệnh danh là gia tộc đào tạo ra nhiều nhân tài cho Đế quốc nhất.

"Còn tôi là……"

Tuu Tuuu—!!!

Tôi đang định nói tên mình thì tiếng còi vang lên báo hiệu tàu đã đến nơi.

Tôi ngậm miệng lại và Veronica quay đầu nhìn ra ngoài.

“Oh, chúng ta đến Leathervelk rồi.”

Con tàu chạy chậm dần rồi dừng hẳn ở nhà ga.

Nhìn qua cửa sổ thì có thể thấy nhà ga đông nghịt người đến để hóng chuyện sau khi nghe tin đoàn tàu bị tấn công. Khi nhìn thấy đoàn tàu bị hỏng một phần thì họ bắt đầu xì xầm bàn tán.

Cảnh sát tiến lên phía trước và dựng những bức tường tạm thời để ngăn mọi người đến gần, và cũng có những phóng viên cố gắng lẻn vào những khoảng trống để lấy được nhiều tin sốt dẻo nhất có thể.

Vì là một thành phố lớn nên ngay từ ban đầu Leathervelk đã rất đông đúc.

"Nhiều người thật. Chắc chắn tin tức đã bị truyền đi rồi.”

“Nhưng cũng chẳng sao cả.”

Vốn dĩ đó không phải là chuyện của tôi.

Còn giờ tôi đang bận tiếc nuối khi chuyến tàu này, vốn đi đến thủ đô, phải dừng lại ở Leathervelk do cuộc đột kích. Và không có cách nào hoàn tiền cho chiếc vé của tôi nên tôi chỉ đành dừng chân ở đây.

Creaak.

Đúng lúc đó, cánh cửa vốn đang đóng mở rộng và các cảnh sát tiến vào.

Lại có chuyện gì xảy ra vậy?

“Xin thứ lỗi quý vị, yêu cầu các vị tạm thời không rời đi và ngồi tại chỗ của mình. Chúng tôi cần kiểm tra vài thứ.”

"Chuyện gì vậy?" - Veronica hỏi.

"Xin cho hỏi cô là ai?" - Một viên cảnh sát hỏi ngược lại.

“Tôi là Veronica từ đội Lãnh Thiết kỵ sĩ. Tôi muốn hỏi là chuyện gì đang diễn ra vậy.”

“À, ngài là kỵ sĩ của Lãnh Thiết. Hân hạnh được gặp ngài. Tôi là sĩ quan Remlus từ Sở cảnh sát thành phố Leathervelk.”

“Vâng, sĩ quan Remlus, rất vui được gặp anh. Vậy mọi người đang làm gì vậy?"

“Tôi nghe nói đoàn tàu bị tấn công ở vùng núi Arete trước khi đến đây.”

“Phải, đúng vậy. Chúng tôi đã “chăm sóc” mấy kẻ đột kích rồi.”

“Nhờ sự nỗ lực của Lãnh Thiết, chúng tôi đã nhận được báo cáo tất cả những kẻ tham gia cuộc đột kích đã bị đẩy lùi, nhưng chúng tôi vẫn thấy có điểm đáng ngờ.”

Điểm đáng ngờ sao?

Những từ đó khiến tôi hơi lo lắng, nhưng nghe những lời sau đó tôi nhẹ nhõm hơn chút.

“Mặc dù bọn chúng có dẫn theo pháp sư, nhưng một đoàn tàu ma thuật được bảo vệ bởi ma thuật không thể dễ bị tấn công như vậy.”

"Phải, anh nói đúng."

“Rõ ràng là không chỉ bên ngoài mà bên trong cũng có người nhúng tay vào.”

"Cái đó…"

Veronica mở to mắt ngạc nhiên nhưng sau đó liền gật đầu đồng ý với lời nói của viên cảnh sát.

Giả định của anh ấy là đúng.

Tôi thực sự đã tình cờ gặp tên cải trang nhân viên nhà ga để vô hiệu hóa ma thuật từ bên trong. Nhờ hắn mà những tên khủng bố có thể dễ dàng lên tàu và khiến vô số hành khách bên trong thiệt mạng.

“Có thể trong những người sống sót có đồng bọn của những tên khủng bố nên chúng tôi định xác minh danh tính của họ. Đừng quá lo lắng. Những người xác minh xong sẽ được thả cho về ngay lập tức.

"Tôi hiểu rồi."

Veronica cười nhẹ nhõm và nhìn về phía tôi.

Nụ cười của cô ấy đầy nhẹ nhõm, nhưng đổi lại là lưng tôi đổ mồ hôi lạnh như suối.

‘Họ chuẩn bị xác minh danh tính. Nhưng tình hình là cái mặt nạ da bị rách nên mình vứt đi rồi.’

Tôi âm thầm sờ mặt bằng đầu ngón tay.

‘Yeah, chẳng còn cái mặt nạ nào nữa.’

‘Gặp rắc rối rồi…'

Tôi dùng thân phận một thương gia giàu có ở độ tuổi ngoài 40 tên Gerard để lên tàu. Đương nhiên, cái tên đó sẽ nằm trong danh sách hành khách. Điều đó căn bản ổn, nhưng vấn đề nằm ở khuôn mặt của tôi bây giờ.

Làm sao khuôn mặt của một người ngoài 40 lại không hề có râu và nếp nhăn?

'…Phải làm gì đây?'

Tôi không phải đồng bọn của những tên khủng bố và tôi thật sự là một người vô tội bị vạ lây. Nhưng họ chắc hẳn sẽ không tin điều đó.

Gerard là một danh tính giả để che giấu rằng tôi thật sự là ai. Và giả mạo thân phận là trọng tội ở bất kỳ quốc gia nào.

Nếu tôi may mắn thì có thể ra đi một cách thống khoái, nhưng khả năng cao tôi sẽ bị tra tấn dã man vì bị nghi ngờ là khủng bố. Vốn dĩ có người bình thường nào đi thay đổi danh tính của mình đâu.

‘Nên làm gì đây? Mình có nên bỏ trốn không?’

'Không. Bỏ chạy không khả thi chút nào.'

Bây giờ, các kỵ sĩ của Lãnh Thiết đang ở trên tàu, và thậm chí bên ngoài còn có binh lính do Đế quốc cử đến để canh chừng. Khoảnh khắc tôi cố gắng chạy khỏi đây, đầu tôi sẽ lìa khỏi cổ trong vòng chưa đầy một phút.

Chạy trốn thì ngủm sớm, không có động thái thì bại lộ danh tính.

Tôi cố gắng không để sự lo lắng thể hiện trên mặt.

Trong khi đó, cảnh sát đã mang theo danh sách với giấy tờ và rà soát từng người trong đoàn tàu.

“Cậu ở phòng nào?” - Anh ta hỏi tôi.

“403, đây là vé của tôi.”

Tôi giả vờ bình tĩnh lấy tấm vé tàu từ trong túi ra và đưa cho viên sĩ quan. Sau khi xác nhận rằng không phải vé giả, anh ta ngay lập tức kiểm tra tài liệu.

“Để coi…403. À. Đây rồi. Phòng có hai hành khách. Rudger Chelici, một chàng thanh niên ngoài 20 tuổi và Gerard, một người đàn ông ở độ tuổi 40.”

Rồi anh ta ngẩng đầu lên và nhìn tôi. Dường như anh ta muốn hỏi tại sao chỉ có mình tôi thôi trong khi vốn dĩ phải có hai người.

“Người còn lại đâu?”

“…Người đó bị cuốn đi khi vụ nổ xảy ra và rơi xuống một vách đá phía xa ở dãy núi Arete rồi.”

Rơi xuống vách đá của dãy núi hiểm trở đó, đồng nghĩa với việc thi thể của anh ta cũng sẽ không được tìm thấy.

Lời nói của tôi càng khiến cảnh sát nghi ngờ hơn. Tôi nắm chặt tay, và cố giữ khuôn mặt vô cảm sượng trân.

‘Cứ tiếp tục thế này tôi sẽ bị bắt mất.’

Nhưng tôi không thể nghĩ ra cách phù hợp để thoát khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan này.

Có rất nhiều cảnh sát và binh lính bên ngoài. Cộng thêm lực lượng phòng thủ của cảnh sát thật sự rất kiên cố.

'Chạy trốn ư? Ngay từ đầu đã không thể rồi.'

Còn chưa kể đến Veronica, người phụ nữ với chiếc áo choàng trắng phấp phới trước mặt tôi. Chỉ một lúc trước thôi, cô ấy chính là người đã chém đôi tên khủng bố.

Cô ấy không ngần ngại giết người.

Bây giờ cô ấy còn thân thiện với tôi, nhưng khoảnh khắc tôi bị nghi ngờ, cô ấy chắc chắn là người đầu tiên rút kiếm.

Xem xét cô ấy có khả năng gia nhập hội Lãnh Thiết kỵ sĩ khi còn trẻ, cổ phải đáng sợ hơn nhiều so với các cảnh sát bên ngoài.

Đủ thể loại suy nghĩ quay cuồng trong đầu tôi…

Veronica, người đã im lặng theo dõi tình hình, bước tới.

"Đợi đã. Cậu ấy không phải là nghi phạm đâu.”

"Phải không?"

“Cậu ấy đã chiến đấu với bọn khủng bố trước khi đội Lãnh Thiết kỵ sĩ của chúng tôi đến. Tôi đã tận mắt nhìn thấy.”

"Cậu đã chiến đấu sao?"

Viên sĩ quan lầm bầm trong hoài nghi và nhìn danh sách một lần nữa. Sau đó, anh ấy gật đầu ngộ ra rồi thay đổi sắc mặt khi nhìn tôi lần nữa.

“Vậy nghĩa là cậu Rudger Chelici còn sống và ông Gerard đã chết trong vụ nổ.”

…Hả?

‘Khoan, đợi chút. Anh ta vừa nói gì cơ?’

Biểu cảm của viên sĩ quan, người đang kiểm tra danh sách kỹ hơn, lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

"Ồ!? Cậu là giáo sư mới được bổ nhiệm của Học viện Theon?!”

“Gì chứ? Cậu ấy là giáo sư của Theon ư? Ngài chắc chứ?"

Trước tiếng kêu của sĩ quan Remlus, Veronica cũng mở to mắt.

Nhìn phản ứng giống như một phân cảnh trong vở hài kịch của hai người, tôi nhận ra một điều quan trọng.

Thật khó tin, nhưng…họ đã nhận nhầm tôi là Rudger. Chuyện xảy ra quá bất ngờ nhưng tôi cũng nhanh chóng phụ họa

Tôi ngay lập tức lấy lại bình tĩnh và gật đầu.

"Phải, đúng là như vậy."

Tôi nhặt chiếc vali mà Rudger đã để lại trước khi chết. Hên là tôi đã giữ nó để đề phòng.

“Tôi là Rudger Chelici.”

Truyện CV