Cơn bão Quách Ngọc Như đi qua.
Vốn dĩ tàn hoa bãi liễu Đỗ Anh Vũ qua vài lần được tiểu mĩ nhân Lý An Bình vỗ về an ủi, tâm linh mỏng manh cũng được chữa trị phần nào.
Hắn liền đầy máu sống lại, tưng bừng nhảy nhót kéo nàng đi chơi.
...
- Sau đó Tôn Ngộ Không liền phá phong ấn của Ngũ Chỉ Sơn, nhảy ra ngoài, chỉ tay vào hoà thượng mặt trắng quát lớn....”Ông đây nhịn mày lâu lắm rồi đấy!”
Đỗ Anh Vũ thao thao bất tuyệt kể truyện cho Lý An Bình nghe, tất nhiên là có biên thêm một chút, để gần năm sau Ngô Thừa Ân có viết Tây Du Kí thì cũng chỉ coi là dị bản.
Ăn cắp là không tốt, Đỗ Anh Vũ biết điều đó, nhưng mĩ nhân muốn nghe chuyện, hắn lại không biết nhiều.
Lý triều Phật giáo hưng thịnh, Tây Du Kí hẳn cũng là sự lựa chọn không tồi đi.
Xin lỗi lão Ngô một lần nữa!!!
Bản công tử thật không cố ý!
Đang luyên thuyên một hồi thì đằng sau lưng Đỗ tiểu tử bỗng có tiếng hắng giọng e hèm một cái làm cặp đôi trẻ nhỏ giật bắt cả mình.
Vừa ngoái lại liền thấy khuôn mặt già nua mà Đỗ Anh Vũ không muốn thấy vào lúc này chút nào.
Nhân Tông trông thấy Đỗ Anh Vũ cùng tiểu công chúa cử chỉ thân mật, người dường như dựa sát vào nhau thì liền phẫn nộ.
Ánh mắt hắn thâm trầm nhìn tiểu tử trước mặt như nhìn quân thù, ánh nhìn tựa như mang theo thông điệp.
“Tiểu tử! Ngươi là muốn ủi rau cải trắng của ta?!”
Đỗ công tử cũng có tật giật mình chột dạ.
“Bệ Hạ, ta nói ta và con gái ngài hoàn toàn trong sạch ngài có tin không?”
Hắn hướng Nhân Tông làm một bộ ta là thật ngoan ngoãn, hai mắt chớp như đèn pha.
Sau một hồi dùng ánh mắt giết người đâm liên tục về phía Đỗ tiểu tử, Nhân Tông cũng liếc mắt về phía Lý An Bình.
Tiểu công chúa thấy đến lượt mình rồi lòng liền hoảng loạn, lắp bắp nói:
- Phụ...phụ hoàng!!
Nhân Tông tất nhiên không nỡ để con gái rượu sợ hãi, khuôn mặt có nặn ra nụ cười, hướng nàng nói:
- An nhi, ngươi về phòng trước đi, phụ hoàng có chuyện muốn nói với tiểu tử này.
Đỗ Anh Vũ nghe vậy liền giật mình thon thót, vội nắm tay áo nàng lại, lắc đầu liên tục.
“Ngươi đừng đi, ngươi mà đi lão là thật đánh chết ta!” Nội tâm hắn điên cuồng gào thét.
Nhưng dưới dâm uy của hoàng đế bệ hạ, tất cả đều là vô dụng.
Lý An Bình ngoan ngoãn trở lại, trước khi đi còn quăng cho hắn một ánh mắt hàm chứa nhiều thông tin.
Chắc là muốn nói “ngày rằm đầu tháng nếu có về chớ qua thăm ta, ta sẽ sợ hãi!”
Đỗ Anh Vũ bất lực nhìn chiến hữu bỏ mình mà rời đi.
Lòng thầm nghĩ hôm nay ra đường rõ ràng là hắn không xem hoàng lịch.
Chuyện xui xẻo là tới liên tiếp có chút đỡ không nổi!!!
Đỗ Anh Vũ hít sâu một hơi để lấy can cảm quay đầu hướng cường địch thẳng tiến.
Trong lòng âm thầm chờ đợi phán quyết.
Nhân Tông nhìn hắn một dạng tiến tới như thể đi ra pháp trường liền có chút buồn cười.
Nhưng hắn chính là nhịn được, hướng Đỗ Anh Vũ nhàn nhạt nói:
- Theo ta đi dạo một vòng.
- Vâng thưa bệ hạ! - Đỗ Anh Vũ nhanh chóng đáp lời.
Hai người già trẻ rảo bước quanh hoa viên, đằng sau còn có lão nội thị âm thầm theo đuôi.
Nhân Tông thấy Đỗ Anh Vũ vẫn còn chưa hoàn hồn liền mở lời trước:
- Dự thảo của ngươi ta đã đọc qua, ta chỉ muốn hỏi...ngươi là đang nghĩ gì trong đầu?
Đỗ Anh Vũ nghe xong cũng giật mình, lòng thầm nghĩ “bị phát hiện rồi sao?”.
Tu chỉnh ngôn từ một hồi hắn mới đáp:
- Bẩm bệ hạ, học sinh khi soạn bộ dự thảo này chính là nghĩ về lê dân bách tính.
Nhân Tông lẳng lặng quan sát tiểu tử trước mặt.
Khi thấy hắn không có vẻ đang nói dối liền ra lệnh cho Đỗ Anh Vũ nói tiếp
Đỗ Anh Vũ chắp tay khẩn thiết nói:
- Bệ hạ, trong dự thảo có viết, tiền của bách tính phải dùng cho bách tính, dùng thế nào cho đúng mới là điều bách tính cần.
- Vậy bách tính là cần gì? Đại Việt ta thiếu cái gì sao? - Nhân Tông nghiêm túc nhìn Đỗ Anh Vũ rồi cất lời :
- Đại Việt không thiếu....!- Đỗ Anh Vũ lắc đầu, nhưng không chờ Nhân Tông hỏi, hắn liền nói tiếp:
- Nhưng Đại Việt rõ ràng có thể hơn như vậy!
Nhân tông nghe vậy lòng cũng nảy sinh tò mò nhưng ngoài mặt vẫn điềm đạm như không, chầm chậm nói:
- Nói tiếp đi!
Đỗ Anh Vũ chắp tay cúi đầu thưa:
- Bệ hạ, bách tính đa phần đều là ngu muội, không biết cách dùng tiền sao cho đúng.
Việc của chúng ta chính là giúp bọn chỉ ra một con đường sáng...
Đỗ tiểu công tử hơi ngẩng đầu, thấy Nhân Tông vẫn đang chờ nghe liền không trả treo, lại cúi đầu nói thẳng:
- Tiền được sinh ra chỉ có mục đích là làm việc trao đổi hàng hoá trở nên thuận tiện.
Tiền chính là đói không thể ăn, khát không thể uống, không có hàng hoá chính là vật vô dụng.
Nay người dân đa phần có tiền liền cất dấu hoặc đem chôn, đó chính là sai cách!
Nhân Tông ồ một tiếng rồi hỏi:
- Vậy thế nào mới là đúng cách?
- Là tiêu đi! - Đỗ Anh Vũ khẳng định đáp án, sau đó trịnh trọng nói thêm:
- Để đồng tiền chết nguyên một chỗ chính là sai cách, chỉ có để đồng tiền liên tục luân chuyển mới là cách dùng đúng đắn!
Hoàng đế bệ hạ nghe xong liền cười nhẹ một tiếng sau thì lắc đầu nói:
- Ngươi đang muốn trẫm tuyên truyền cho người dân không nên tích trữ tiền bạc, không nên tiết kiệm, có thì phải ngay lập tức chi tiêu?
Đỗ Anh Vũ nghe xong cũng lắc đầu, từ tốn giải đáp:
- Tiết kiệm là không sai, nhưng vấn đề là tiết kiệm sao cho đúng, đồng tiền chôn dưới đất sẽ không mọc thành cây, cũng không đẻ được thêm ra tiền...Nhưng nếu đầu tư vào Công Khố Phiếu, tiền hoàn toàn không mất đi, lại còn sinh lời hàng năm.
Chúng ta vừa giúp bách tính tiết kiệm sinh lời, lại vừa có một khoản tiền vốn để quay vòng sử dụng, một mũi tên trúng chim, sao lại không làm?
Nhân Tông trầm tư suy nghĩ một hồi, cảm thấy đúng là có thể làm.
Việc này nếu tính ra thì rủi ro duy nhất là bên cầm tiền chạy trốn không trả.
Nhưng kẻ cầm tiền là ai?
Là Hoàng Đế! Là chính hắn a!
Hắn tất nhiên là không thể trốn, danh dự của Hoàng Đế là quý hơn hết thẩy.
Vậy nên việc này cũng có thể coi như là không có rủi ro, lợi cả đôi đường, hoàn toàn có thể làm.
Suy nghĩ một hồi thông suốt, Nhân Tông liền gật đầu xem như tán đồng.
Sau đó mỉm cười nói:
- Ý ngươi là chúng ta giúp bách tính tiết kiệm, đồng thời cũng giúp bách tính tiêu tiền?
- Dạ bẩm đúng là như vậy! - Đỗ Anh Vũ trầm giọng đáp, âm thanh non nớt có chút buồn cười.
- Vậy nếu là ngươi, ngươi muốn tiêu như thế nào? - Nhân Tông có ý dò hỏi.
Trong đầu thầm đoán các đáp án mà Đỗ tiểu tử có thể đưa ra.
“Tiểu tử này xuất thân Nho giáo, hẳn là muốn xây trường.
Nhưng Quách thị lại là tướng môn, muốn đầu tư quân sự sao? Lại nghe gần đây còn nghe tên này mở công xưởng, liệu có phải muốn lập xưởng?”
Nhân Tông chính là muốn thăm dò thiên hướng mục đích của Đỗ Anh Vũ thật sự là gì!
Trong khi Nhân Tông vẫn đang thầm đoán Đỗ Anh Vũ sử dụng số tiền này như thế nào, thì Đỗ tiểu công tử rất bình thản cho ra ngay đáp án:
- Khởi bẩm bệ hắn, học sinh sẽ dùng làm việc.
Sau đó hắn nhìn Nhân Tông một chút, thần sắc hiện nét chân thành nói ra đáp án:
- Mở đường! Làm thủy lợi! Đắp đê!
Nhân Tông nghe xong liền ngạc nhiên, tất cả các đáp án trong đầu hắn nghĩ ra đều không phải.
Tiểu tử này....thật là muốn nghĩ cho bách tính?
Đỗ Anh Vũ cũng nhanh chóng giải nghi hoặc:
- Muốn kinh thương trước phải mở đường.
Muốn xuất binh vận lương, trước cũng phải mở đường.
Thậm trí muốn đi ăn cướp, việc đầu tiên cũng phải là mở đường.
Tầm quan trọng của việc mở đường là không cần phải bàn đến...
Nhân Tông gật gù tán thành, việc này không sai.
Đỗ Anh Vũ chắp tay nói tiếp:
- Làm thủy lợi tốt cho nông nghiệp phát triển, dân là dĩ thực vị thiên, trăm lợi ngàn lời cũng không bằng một bữa no bụng thực tế.
Vì vậy, gia tăng sản lượng lương thực chính là việc hàng đầu cần phải làm.
Hai vùng đồng bằng lớn vẫn còn chưa khai phá hết, nay nếu có hệ thống thủy lợi tốt, chính là có thêm đất canh tác cho người dân sử dụng!
- Nếu làm thủy lợi hạn chế việc ngập úng, hay tích nước phòng hạn hán thì việc đắp đê phòng chống thiên tai lũ lụt cũng là việc vô cùng quan trọng để bảo vệ đất trồng cũng như là bảo vệ người dân.
Đỗ Anh Vũ một hơi nói hết, giọng điệu chính là hết sức thành khẩn tựa như móc tim móc phổi, nói xong liền cùi đầu chờ Hoàng Đế ra lệnh.
Nhân Tông thì đăm chiêu suy nghĩ, tiêu hoá những lời Đỗ tiểu tử vừa nói.
Việc này không phải hắn không biết hay là chưa từng có ai nói cho hắn, chỉ là lời phát ra từ miệng một thằng nhóc tuổi làm hắn có chút kinh hãi.
Sau một hồi Nhân Tông mở miệng nói:
- Tiền có thể dùng, nhưng nhân công thì sao? Không thể cưỡng ép trưng thu dân chúng bắt đi được!
Đây cũng là vấn đề khó khăn chính, đó là không có người.
Cưỡng chế trưng thu lao động chính là tự hủy trường thành, không thể làm.
Đỗ Anh Vũ thẳng người dõng dạc nói:
- Việc này tất nhiên không thể cưỡng chế, kì thật học sinh có một hạ sách...đó là nhập khẩu lao động!
- Nhập khẩu lao động? - Nhân Tông một mặt mộng bức, từ này là hắn lần đầu tiên nghe thấy.
Đỗ Anh Vũ mỉm cười, nói:
- Hàng hoá có thể nhập, người cũng có thể.
Phía nam Chiêm Thành, Chân Lạp, phía Tây Ai Lao, Tây Bắc Đại Lý, Bắc Tống, thậm trí người vùng cao cũng có thể, chỉ cần nguyện dùng sức lao động đổi lấy tiền công cùng lương thực, chúng ta đều nhận.
Đỗ Anh Vũ muốn dùng chính là hình thức xuất khẩu lao động thường gặp ở hiện đại.
Tất nhiên là loại một đi mà không có về!!!
Nhân Tông nghe xong cũng không vội đáp ứng, hắn nói:
- Việc này trọng đại, không thể quyết định ngay.
Nhưng trẫm muốn hỏi ngươi, làm thế nào để chiêu mộ? Rồi làm sao để khống chế?
Đỗ Anh Vũ đáp:
- Việc này tất nhiên không thể một sớm một chiều.
Nhưng chúng ta trước có thể tại vùng biên giới thử dán cáo thị, chiêu mộ dân cùng khổ lân bang đến nước ta tìm đường sống, cũng có thể dùng thương nhân buôn bán nước ngoài truyền thông tin tuyển dụng.
Người nhập cư sẽ được phát một loại giấy phép để theo dõi, hàng tháng sẽ phải trình báo.
Các trường hợp đặc biệt tốt thậm trí có thể cấp nhà cấp đất, kết nạp hắn trở thành con dân Đại Việt!
Kỳ thực trong suốt triều dài lịch sử, việc người ngoại quốc xin cư trú rồi trở thành người dân Đại Việt không hề hiếm lạ.
Thậm trí vào thời điểm hiện tại có rất nhiều đại quan, gia tộc có gốc là người phương Bắc.
Dân số Đại Việt muốn tăng lên ngoài trừ sinh đẻ còn có thể dùng cách du nhập.
Thời hiện đại gọi là nhập quốc tịch!
Có lẽ vì lượng thông tin Đỗ Anh Vũ đưa ra là quá lớn, Nhân Tông lại lâm vào tình trạng trầm tư, phân tích suy xét từng thứ một.
Đỗ tiểu tử đứng lâu có chút mỏi nhừ, sốt ruột khẩn thưa:
- Bệ Hạ, chuyện này có thể từ từ suy tính từng bước rồi lên kế hoạch.
Nhưng trước mắt chính là chúng ta cần có tiền, xin bệ hạ minh xét!
Nói xong Đỗ Anh Vũ liền chắp tay cúi đầu, nội tâm không ngừng niệm chú
“Bệ Hạ, không nạp tiền làm sao có thể mạnh lên!”
Nhân Tông tính toán thiệt hơn một hồi, rồi miệng rồng khẽ mở nói:
- Dự thảo Cần Vương Quỹ....Chuẩn!
Đỗ tiểu công tử vui mừng quá đỗi, hớn hở nói:
- Bệ Hạ anh minh!
....
Trước lúc rời đi, Nhân Tông còn gọi hắn lại nói một câu:
- Chuyện ngươi kể cho An nhi trẫm cũng thấy hứng thú, rảnh rỗi liền qua đây kể cho trẫm nghe!
Sau đó liền đuổi hắn đi.
Khi thấy bóng nhỏ của tiểu tử khi khuất dạng, Nhân Tông quay qua nhìn lão nội thị hỏi:
- Ngươi thấy đề nghị của tên đó thế nào?
Lão nội thị chắp tay bình thản đáp:
- Đỗ công tử đề nghị rất đáng để suy xét, nhưng nô tài sợ tiểu tử này hắn còn có ý muốn khác.
Nhân Tông nghe xong thì bật cười, nói:
- Chuyện này làm sao trẫm có thể không biết.
Nhưng mặc kệ hắn có là Tôn Ngộ Không có phép biến hoá, chính là cũng không nhảy ra được khỏi bàn tay Phật Tổ của trẫm!!
Lão nội cùng Nhân Tông nhìn nhau cười một tiếng rồi cất bước rời khỏi Ngự Hoa Viên.
.....
Tính toán cùng bị tính toán, đối với Đỗ Anh Vũ chung quy cũng chỉ là theo nhu cầu mà trao đổi.
Để đạt được mục đích, trước mắt làm một quân cờ thì cũng có sao.
Hôm nay hắn đen đủi cả ngày, mãi mới có một chuyện thuận lợi, Đỗ công tử coi như cũng được an ủi phần nào.
Chỉ cần mọi chuyện tiếp theo tốt đẹp, Đố Anh Vũ tuyên bố sẽ mang Nhân Tông một đường phi thăng.
Lúc Đỗ tiểu tử ra khỏi hoàng cung, lão Trần đã sớm chờ sẵn từ lâu.
Nhưng khiến Đỗ Anh Vũ chú ý lại là một người khác.
Tô Chính cũng tại.
Thấy Đỗ Anh Vũ xuất hiện hắn liền xuống xe.
Đỗ tiểu tử tiến lên giọng có chút đùa nghịch hỏi:
- Tô lão đại ngài đây chính là hạ quyết tâm rồi sao?
Tô Chính cũng chẳng quan tâm đến thái độ cợt nhả của Đỗ Anh Vũ, gật đầu trịnh trọng đáp:
- Việc này, Tô mỗ nhận lời!
....