Chương 10: Liều Mạng
Chương 10: Liều Mạng
Trần Thiên Nam hít một hơi thật sâu, thân thể cũng thủ thể co lại tạo thành thế phòng thủ, hai mắt nheo lại nhìn đối phương lao tới như một con trâu điên, trong lòng lúc này không biết từ đâu một cỗ hơi thở bình tĩnh lan tỏa ra khắp toàn thân. Trần Thiên Nam bình tĩnh nhìn đối phương đang lao tới một cước đá thẳng tới ngang ngực, đòn chân mạnh mẽ vung thẳng về phía Trần Thiên Nam, chưa tới kình phong đã xé gió rít lên âm thanh rét lạnh.
"Vù vù...bịch...rắc...rắc..."
Trần Thiên Nam cảm giác cánh tay trái của mình đau nhức vạn phần, cả người hắn bị một lực lượng mạnh mẽ hất văng về một bên, ngã trên mặt đất lăn mấy vòng mới dừng lại được, Trần Thiên Nam trong lòng kinh hãi vẻ mặt trắng bệch, cánh tay trái vừa rồi thủ thế phòng thủ đánh chặn một đòn chân mạnh mẽ của đối phương, kết quả là cánh tay trái của hắn đã gãy, cảm giác cơn đau ở cánh tay của mình càng ngày càng mãnh liệt, Trần Thiên Nam run rẩy cố gắng hít thở gắng gượng đứng dậy.
Thấy Trần Thiên Nam trúng hai đòn của mình Tom mở miệng nói:
- Xem ra cũng không có gì đặc biệt, cậu nhóc ngoan ngoãn chịu trói đi, nếu không thì tôi cũng không ngần ngại mang một xác c·hết trở về đâu, dù sao có c·hết cũng vẫn có tác dụng.
Tom lại một lần nữa lao tới, lời nói lại hoàn toàn khác với hành động, Trần Thiên Nam biết đối phương đang dùng thủ đoạn tâm lý đối với mình, nhưng lúc này tình thế thật sự có chút vượt ra khỏi sự tưởng tượng của Trần Thiên Nam, đối phương thật sự rất mạnh, một loại sức mạnh mang tính nghiền ép.
"Chạy?"
Trong đầu Trần Thiên Nam hiện lên một suy nghĩ, lần đầu tiên đối mặt với tình huống như vậy khiến cho Trần Thiên Nam thật sự không biết phải đưa ra lựa chọn như thế nào, dù sao hắn cũng chỉ là một thanh niên vừa bước vào tuổi 15, dù cho có trưởng thành hơn các bạn cùng chăng lứa đi chăng nữa cũng chỉ tầm 18,19 tuổi, cho dù là một người trưởng thành đi chăng nữa đối mặt với hoàn cảnh này cũng không chừng rất chậm chạp mới đưa ra quyết định được.
"Vù..."
Đòn t·ấn c·ông của người đàn ông to lớn đánh đến, Trần Thiên Nam nếm trái đắng một tự nhiên không muốn nếm lần thứ hai, không dám cùng đối phương mạnh mẽ đối chiến, liên tục khó khăn mà tránh né những đòn đánh của đối phương, một cú đấm móc vụt ngang qua mặt, Trần Thiên Nam nghiêng người cúi thấp thân thể né đòn, nhưng chỉ vừa mới thẳng người ổn định thân thể, một cú đá vòng của đối phương đá nhanh chóng từ dưới lao thẳng đạp lên ngực hắn.
"Bịch...hự."
Trần Thiên Nam một lần nữa trúng chiêu, cả người bị đá văng ra sau rơi vào bụi cỏ, nôn khan ra dịch dạ dày cùng một số thức ăn hỗn tạp, lần này hắn hít thở không thông, sắc mặt càng trở nên vô cùng khó coi, tựa như một tờ giấy, trắng bệch, hai con mắt cũng dần mơ hồ nhìn đối phương từ từ đi tới, Trần Thiên Nam hít thở không thông, cả người đau nhức, ngực hắn cũng có cảm giác đau đớn vô cùng, hiển nhiên xương sườn cũng đã gãy không ít, đối phương thật sự quá mạnh, Trần Thiên Nam đúng là học võ từ nhỏ nhưng đối mặt với người đàn ông to lớn này không có mấy phần cơ hội phản kháng.
- Xem ra chỉ vừa mới thay đổi cơ năng cơ thể, người bình thường tuyệt không chịu đựng đến bây giờ khi trúng hai đòn của tôi, bất quá cũng không có gì nổi bật.
Tom vươn tay b·óp c·ổ Trần Thiên Nam nhấc lên như một con gà, trên miệng là một nụ cười lạnh nhạt nói mấy lời. Mặt mũi Trần Thiên Nam tựa như thời tiết thay đổi đột ngột, vừa nãy còn trắng bệch lúc này đã chuyển đỏ bừng, hít thở vô cùng khó khăn, máu không thể lưu thông tích tụ trên gương mặt Trần Thiên Nam, lúc này hai mắt đã có chút mơ mơ hồ hồ, Trần Thiên Nam đứng trước lằn ranh sống c·hết đã có quyết định của mình.
"Là các người ép tôi."
Từ phía bụi cỏ mà Trần Thiên Nam vừa ngã xuống có mấy chiếc lá quấn vào nhanh như một mũi khoan từ sau lưng hắn vọt thẳng về bụng người đàn ông vạm vỡ.
"Xoẹt..."
Tom đột nhiên biến sắc, một cơn đau bùng nổ ở khoang bụng, đưa mắt nhìn xuống Tom nhìn thấy những chiếc lá cây quỷ dị như một mũi khoan đang xuyên phá bụng mình, nguy cơ sống c·hết ập tới khiến cho Tom hoảng hốt cùng kinh sợ, bàn tay đang b·óp c·ổ Trần Thiên Nam vì thế cũng mất sức buông lỏng, hắn rơi xuống mặt đất không kịp hít thở đã khống chế thêm mấy chiếc lá khác lao thẳng tới t·ấn c·ông người đàn ông to lớn.
"Vèo...vèo...vèo..."
Tom phản ứng cũng không chậm, thân thể nhanh chóng nhảy lùi về sau, máu tươi ở bụng không ngừng chảy xuống mặt đất, một tay Tom thò xuống bụng giật phăng đám lá cây đang xuyên phá bụng mình, một tay khác như một cái máy hút bụi vậy mà lại có thể hút đất đá dưới chân lên bao bọc lấy cánh tay, vung tay đánh văng những chiếc lá bắn tới.
Trần Thiên Nam hít thở hổn hển nhìn một màn phát sinh cũng giật mình kinh dị, đối phương cũng có dị năng, trong đêm ánh mắt hắn tuy không thấy rõ ràng, nhưng cũng có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng cánh tay đối phương được bao bọc bởi một lớp đất đá tựa như một bộ giáp, lá cây do bản thân điều khiển bình thường có thể xuyên qua cả một thân cây nhưng đối diện với cánh tay bao bọc đất đá của đối phương lại không thể xuyên phá, b·ị đ·ánh văng ra.
Tom lúc này trong lòng cũng là kinh dị, sơ suất vừa rồi suýt chút nữa khiến bản thân m·ất m·ạng, v·ết t·hương ở bụng lúc này vẫn không ngừng chảy máu, cơn đau kinh khủng truyền tới đại não khiến cho Tom cũng dần dần mất đi ý thức.
"Chạy, tuyệt đối không thể ở lại thêm."
Quyết định rất nhanh Tom vung tay chuẩn xác hất văng ba cái lá lao tới, sau đó dứt khoát quay người bỏ chạy, Trần Thiên Nam tay phải lành lặn ôm ngực thở dốc nhìn đối phương bỏ chạy, trong lòng cũng thở nhẹ một hơi, sau đó cũng không có truy đuổi, quay đầu về hướng nhà mình mà khó khăn chạy đi, hắn biết lúc này tiếp tục đuổi theo đối phương rất nguy hiểm, trước mặt đối phương chỉ có hai người xuất hiện, lại đều bị mình đánh trọng thương, nếu bên đối phương xuất hiện thêm một người nữa thì hắn lại càng nguy hiểm, chạy là biện pháp an toàn nhất lúc này.
- Tom, anh b·ị t·hương nặng...
Leoner xuất hiện đỡ lấy Tom, rồi quay người nhìn về hướng Trần Thiên Nam đang khó khăn chạy đi không biết có nên đuổi theo hay không, Tom đã khó khăn lên tiếng.
- Leoner mau chạy, tâm cơ của thằng nhóc c·hết tiệt đó không đơn giản đâu, nếu còn không đi chúng ta thật sự có thể nằm lại nơi này, nhanh.
Trần Thiên Nam thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau, không thấy có gì bất thường liền quay đầu tiếp tục chạy, nói là chạy nhưng tốc độ của hắn chẳng khác nào đi bộ, ngực đau đớn khó khăn hít thở lên xuống phật phồng cảm giác đau đớn càng tăng thêm vạn phần, chưa kể cánh tay trái lúc này đã rủ xuống không thể hoạt động được, mồ hôi to như hạt đậu xuất hiện trên mặt trắng bệch của Trần Thiên Nam lăn xuống cằm, nhỏ xuống mặt đất vang lên âm thanh "tí tách" vô cùng nhỏ trong đêm tối, ánh trăng trên cao dần dần bị che phủ bởi nhưng đám mây đen.
- Ông...nội...
Trần Thiên Nam đổ gục xuống trước sân nhà, từ trong nhà có tiếng nói tràn ngập lo lắng vang lên trong đầu hắn rồi sau đó là một trận đen tối ập tới, hắn không còn biết gì nữa.
- Anh Nam...