Chương 75: Tin tức truyền đến
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
"Phốc!"
Một t·iếng n·ổ mang theo cuồng bạo linh khí bạo tạc khiến Nhất Minh cùng ba người Điền Trung đồng thời phun ra một ngụm máu tươi!
Lực lượng dư ba nổ tung càn quét mười trượng xung quanh toàn bộ không còn một cây cỏ nào!
Trên đất để lại một cái hố lõm sâu xuống đất, thân ảnh ba người nằm tại trên đất huyết tinh phủ khắp cơ thể.
Bọn hắn không nghĩ tới có người dám ngạnh kháng một chiêu Tam Thiên Kiếm Trận như thế!
Đây chính là chiêu thức g·iết địch 1000 tự tổn 800 a.
Nếu như Nhất Minh lùi lại hay có ý bỏ chạy mà nói, lực lượng phản phệ sẽ không có mạnh như vậy. Nhưng không ngờ rằng Nhất Minh không những ngạnh kháng mà còn phá hủy đạo kiếm khí kia.
Kiếm khí được hình thành dựa trên sự hợp lực của ba người, nếu như nó bị phá mà nói, lực lượng phản phệ cùng lực lượng dư ba bạo phát xung quanh không phải là bọn hắn có tiếp chịu đựng nổi!
Còn chưa nói tới, Nhất Minh lại lựa chọn tiếp cận kiếm khí thay vì chạy xa ra một chút, điều này khiến bọn hắn không kịp rút lui!
Có thể nói, chiêu thức này chẳng khác nào con dao hai lưỡi đối với Chân Nguyên cảnh bên dưới!
Ba người Điền Trung máu me đầm đìa, nằm rạp trên đất toàn thân co giật không tài nào đứng lên nổi.
Phản phệ quá mạnh!
Bọn hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dùng kiếm trận này!
Làm, thì có khả năng sống!
Không làm, chắc chắn sẽ c·hết!
Sống hay c·hết không cần nói cũng biết phải lựa chọn thế nào!
Nhất Minh hiện tại tình trạng cũng không khá hơn bao nhiêu.
Hắn nằm cách xa cái hố hơn mười trượng ngoài kia!
Sau khi tung ra một đòn Huyết Chiến Bát Phương, Nhất Minh ngay lập tức sử dụng Quỳ Hoa Trục Nhật rời khỏi phạm vi v·ụ n·ổ.
Mặc dù chỉ kịp rời đi cách xa trung tâm khoảng hai trượng, nhưng v·ụ n·ổ vẫn khiến hắn b·ị t·hương không nhẹ!
Huyết tinh trên người không ngừng chảy ra xung quanh, hai cánh tay của hắn b·ị t·hương khá nặng, tay trái gần như không còn cảm giác!
"Thật bá đạo kiếm khí! E rằng đã đạt đến nửa bước Chân Nguyên cấp độ ah." Nhất Minh âm thầm cười khổ một tiếng, hắn lần này quả thật chơi ngu đến cực điểm!
*Mặc dù vậy, nhưng điều này cũng khiến ta biết nửa bước Chân Nguyên đáng sợ cỡ nào, ta khai mở thập mạch cũng không thể nào chống lại loại này cảnh giới.
Huống chi đạo kiếm khí vừa rồi chỉ có sáu trượng mà thôi!"
Đây chính là sự khác biệt giữa hai tầng cảnh giới!
Nhất Minh cũng có thể cách không đấm ra một quyền, nhưng quyền của hắn cách không bay đi sức tàn phá không đến một trượng, nó chỉ bằng một nắm tay của hắn mà thôi.
Vì thế hắn không có bị ngu mà dùng tay ngăn đạo kiếm khí vừa rồi.
"Cũng may là trường đao có thêm một lớp phù văn, nếu không e rằng Huyền cấp binh khí cũng sẽ không chịu nổi!" Nhất Minh nhìn thanh đao gần đó không tổn hại quá lớn hắn thở phào một hơi.
Trước khi đối diện đòn kiếm khí kia, Nhất Minh cũng đã âm thầm tăng lên độ thuần thục cùng lực bộc phát của Huyết Chiến Bát Phương!
Trước đó, Huyết Chiến Bát Phương chỉ ở cấp độ nhập môn(21%) mà thôi.
Nhưng khi hắn tiêu hao 45 linh điểm tăng Huyết Chiến Bát Phương đến tiểu thành cấp bậc (30%) thì lực bộc phát đã hoàn toàn bước vào một tầng sức mạnh mới.
Chính vì vậy mà hắn mới dám ngạnh kháng một kiếm kia!
Hô hấp dồn dập, Nhất Minh từ trong nhẫn trữ vật lấy ra lượng lớn linh thạch nắm trong tay.
Một chiêu vừa rồi khiến hắn toàn bộ linh lực tiêu hao hầu như không còn!
"Phải nhanh chóng khôi phục lại, động tĩnh vừa rồi gây ra không nhỏ, e rằng bây giờ đã có người tiến về nơi này tra xét, ta phải nắm chặt thời gian mới được!"
Nhất Minh nghĩ thầm trong lòng, tập trung tinh thần bắt đầu điên cuồng hấp thu linh khí bên trong linh thạch…
…
"Các ngươi xem, nơi đó phát ra động tĩnh gì ah? Động tĩnh lớn như vậy hẳn là chân nguyên cảnh giao chiến sao?"
Có người ở phụ cận nghe thấy một t·iếng n·ổ lớn lập tức quay đầu sang nhìn, nhưng do khoảng cách quá xa đối với Tôi Thể cảnh cho nên đám người không nhìn thấy được cái gì.
"Đi qua dò xét hay không?" Có người trong đám hỏi.
"Đi, đương nhiên là đi, có khi biết được tin tức gì đó hữu dụng có thể bán cho những người trong thành a, gan lớn c·hết no, gan nhỏ c·hết đói!" Một người trong đó giọng chém đinh chặt sắt nói.
"Vậy chúng ta đi thôi, bát đệ, ngươi chuẩn bị Anh Vũ xong chưa?"
"Anh Vũ đã chuẩn bị thoả đáng, có tin tức gì đệ sẽ cho nó lập tức bay vào trong thành." Một tên mập mập béo ú gật gật đầu nói.
"Được, cẩn thận một chút, đừng đến gần quá."
…
Lúc này, bên trong một gian phòng của Thiết gia, một thân ảnh đang đi tới đi lui ở bên trong dáng vẻ vô cùng lo lắng, thân ảnh này chính là nhị công tử Thiết Trọng của Thiết gia.
“Cốc cốc!”
Đột nhiên, một thanh âm gõ cửa từ bên ngoài truyền vào, tên thanh niên không đợi Thiết Trọng trả lời đã lập tức mở cửa tiến vào bên trong.
“Công tử!” thanh niên chắp tay một cái, nói.
“Thiên Ngạc, dò xét thế nào rồi?” Thiết Trọng lập tức hỏi.
“Bẩm công tử, thuộc hạ cho người dò xét toàn bộ Tây thành hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Nhất Minh kia, có lẽ hắn đã sớm không tại bên trong Thương Minh Thành.” thanh niên không nhanh không chậm nói.
Nghe vậy, Thiết Trọng lộ ra vẻ thất vọng, gật gật đầu.
“Được rồi, theo những hành động của tên Nhất Minh này trong thời gian gần đây, ngươi cảm thấy hắn là người như thế nào?”
Thiết Trọng chầm chậm ngồi xuống, bưng lấy ly trà hớp một miếng, hỏi.
“Bẩm công tử, Nhất Minh tên này chỉ vì một lê dân bách tính mà ra tay á·m s·át Sở gia nhi tử triệt để xé rách da mặt với Sở gia, cho thấy hắn có một chút bản lĩnh.
Theo thuộc hạ cho người điều tra vụ việc sáng nay, hắn một mình đồ sát hơn mười tên võ giả, cứu người phụ nhân kia trở về, điều này cho thấy hắn làm người có tình nhưng cũng tàn bạo thiết huyết.
Dựa theo những điều này, tính cách của hắn không dễ dàng buông tha bất kỳ ai đối địch với hắn. Nếu muốn ra tay với hắn thì chúng ta cần phải làm chắc chắn vẹn toàn kế hoạch. ”
Thiên Ngạc cũng không có nghĩ ngợi cái gì trực tiếp nói ra.
Nghe xong những lời này, Thiết Trọng cũng gật gật đầu, những lời Thiên Ngạc nói so với ý nghĩ của hắn không sai biệt lắm.
“Thiên Ngạc, ngươi lập tức cho người nhanh chóng điều tra hành tung của hắn, nhớ làm bí mật một điểm, ta không biết hắn đến phủ thành chủ làm cái gì trong đó, điều này khiến kế hoạch của ta có chút xáo trộn.” Thiết Trọng nói.
“Công tử yên tâm, thuộc hạ đích thân xử lý việc này, không bao lâu sẽ có tin tức của hắn!” Thiên Ngạc nói.
“Ta tin tưởng vào năng lực của ngươi, ngươi lui ra ngoài trước đi!” nói, Thiết Trọng phất phất tay ý bảo người lui ra ngoài.
Thiên Ngạc cũng không có dừng lại ý nghĩ, lập tức xoay người rời đi.
…
Bên trong Sở gia.
“Các ngươi truy tra thế nào rồi?” Sở Thiếu An tâm không hề yên ổn nhìn trung niên bên dưới hỏi.
“Bẩm gia chủ, chúng ta cho người lục soát toàn bộ Tây thành hoàn toàn không có tung tích của Nhất Minh hắn. Nhưng theo tin tức mới nhất vừa nhận được, cách Tây thành về phía Nam gần mười dặm có người động tĩnh lớn truyền ra, sợ rằng có người đánh nhau ở đó!”
Cao hộ vệ khom người nói.
“Hừ, đánh nhau có gì lạ hay sao? Bọn chúng đánh nhau thì có liên quan gì đến chuyện này? Ngươi còn không mau mau cho người tra tra…”
Sở Thiếu An hừ lạnh một tiếng nói, nhưng nói đến một nửa thì hắn chợt ngừng lại, dường như là nhớ tới cái gì gấp giọng hỏi:
“Ngươi nói là cách cửa Tây về phía nam có động tĩnh lớn truyền ra?”
“Đúng vậy thưa gia chủ, tin tức này vừa được một tên giang hồ phong môi truyền tới, hiện tại đã có không ít người tiến về phụ cận dò xét.” Cao hộ vệ nói.
“Con mẹ nó!” Sở Thiếu An ngay lập tức lấy chân đạp vỡ cái bàn thành từng mảnh nhỏ quát to một tiếng!
Cao hộ vệ thấy được tình trạng này không hiểu cái gì, tưởng là mình nói điều gì đó, ngay lập tức quỳ xuống không dám nói lời nào.
“Ngươi ngay lập tức dẫn đội tiến về nơi đó, nhanh! Trong chuyến tiêu đó có một chiếc hộp gỗ rất phổ thông, ngươi phải bằng mọi cách lấy trở về cho ta.” Sở Thiếu An gấp giọng phân phó một tiếng.
“Vâng! Thuộc hạ lập tức đi ngay.” Cao hộ vệ cái trán đầy mồ hôi nhanh chóng xoay người rời đi. Hắn không biết “hộp gỗ” gia chủ nói là cái gì, nhưng cứ rời khỏi đây trước mới là vương đạo!
Người trong phân gia có vẻ không biết, nhưng Sở Thiếu An lại biết bên trong chuyến tiêu đó hắn có đưa cho lão Lý một món đồ cần phải vận chuyển đưa cho một người.
Điều này kể cả Sở Thiệu cũng không biết, lão Lý vẫn là như thường lệ đi theo chuyến tiêu của phân gia đàm phán giá cả mà thôi, cũng không có bất thường cái gì.
Bây giờ hắn lại nghe Cao hộ vệ nói nơi động tĩnh lớn truyền ra lại ăn khớp với phương hướng của chuyến tiêu kia, điều này khiến hắn làm sao không lo lắng cho được!
Nếu như chuyến tiêu thật sự xảy ra chuyện thì không cần phải nói, hắn cũng biết là ai gây ra việc này!
“Nhất Minh! lão phu tuyệt đối để ngươi muốn c·hết không được, muốn sống cũng không xong!”
“Người đâu? Mau chóng đưa tin tức ra ngoài, Nhất Minh tiểu tử kia hiện đang cách cửa thành Tây về hướng Nam mười dặm.”
Và thế là,
Tin tức này được truyền ra!
Không biết bao nhiêu võ giả Tôi Thể cảnh ùng ùng kéo nhau ra khỏi thành hướng về phía Nam cấp tốc chạy đến!
Lão bản bán ngựa không đến một canh giờ đã hoàn toàn bán sạch không còn một con!
Thậm chí có võ giả không mua được ngựa, trực tiếp tiến vào các gia tộc “thuê” ngựa nhanh chóng rời đi.
Có võ giả không thuê được con ngựa nào, đành phải bất đắc dĩ ở lại trong thành chờ lấy, một số võ giả thì không cam chịu số phận liền chạy bộ đi qua.
Nhất thời.
Con đường nhỏ lại chứa đầy võ giả không ngừng chen lấn, chà đạp lẫn nhau để vượt lên phía trước…
Mà Nhất Minh lúc này cũng đã khôi phục được tám thành linh lực hướng về ba người Điền Trung đi đến…
Cảm tạ các vị huynh đệ rất nhiều a!
Các vị sư huynh có thể mời tiểu đệ ly cafe sáng cảm tạ rất nhiều