Chương 10: Đề nghị
Trên chiến thuyền lúc này có hàng ngàn binh lính canh phòng nghiêm ngặt.
"Người đâu, bắt Lâm Vũ, Lâm Thiên và Hoàng Yến áp giải về địa lao trong triều, giao cho Chấp Pháp Vệ điều tra xét xử. Nếu không có vấn đề thì thả, còn nếu có thì trảm!".Ngân Nguyệt công chúa quay sang nhìn Lâm Vũ, Lâm Thiên, và Hoàng Yến, hạ lệnh.
Thống lĩnh trên du thuyền liền trong chốc lát trói chặt ba người họ, tốc độ nhanh đến mức gần như trong nháy mắt, động tác vô cùng thuần thục.
Cả ba không hiểu chuyện gì bỗng dưng bị bắt khiến họ vô cùng hoảng sợ.
"Thưa công chúa, dù gì họ cũng đã liều mạng bảo vệ tiểu công chúa. công chúa làm vậy có chút không thích hợp!!".Trần Dương lên tiếng muốn thay mặt ba người này nói lên tiếng lòng.
Hắn không nghĩ nữ nhân này vậy mà quyết đoán như vậy.Đa nghi mọi việc đề phòng những khả năng rốt cuộc nghiêm ngặt ra lệnh.
"Phải đó, Sư Tỷ. Làm vậy quá bất công cho ba người họ. Với lại tự ý đi ra ngoài và đe doạ họ cũng là muội tự làm tự chịu!!".Một bên Ngân Ngọc vội vàng lên tiếng thừa nhận mọi trách nhiệm về bản thân.
Nếu không phải Ngân Ngọc nàng ương bướng ham chơi thì nào có xảy ra cơ sự này chứ.
Nhưng Ngân Nguyệt vẫn như cũ, mặt không đổi sắc, nói:"Chính vì như vậy nên cần phải trừng phạt thích đáng. Vả lại chuyện này không như muội nghĩ đơn giản như vậy đâu!".
Sau đó, cả ba bị hai vị phó tướng trên du thuyền áp giải bay nhanh chóng về phía triều đình.
Không thể khuyên can nổi chuyện nhà người ta nên Trần Dương hắn lắc đầu ngồi xuống ghế uống chút trà cho tỉnh.
Trần Dương nhìn một màn phía trước này có chút kỳ quái.Hắn thầm nghĩ sao không bế tiểu công chúa kia bay về luôn có phải nhanh hơn không.
Ngân Nguyệt đứng một bên nhìn biểu cảm của Trần Dương đoán được suy nghĩ của hắn.Nàng đã trở lại dáng vẻ bình thường lúc nãy.
"Lân Trường công tử có vẻ thắc mắc tại sao không đưa Ngọc Nhi bay về mà lại đi trên du thuyền bay về nhỉ?".Ngân Nguyệt mỉm cười nói .
Trần Dương cũng tỏ vẻ khó hiểu.
"Vì Ngọc Nhi là công chúa nên không thể đi nơi này nơi đó một cách thô lỗ như vậy được. Với lại chiến thuyền này bay rất nhanh, chỉ từ giờ đến tối là có thể về đến Hoàng Thành Nam Quốc rồi. Bay về như kia chỉ là tiết kiệm thời gian hơn một chút thôi!!".Ngân Nguyệt tư thái hoà nhã giải thích.
Trần Dương đương nhiên biết điều này nhưng giờ là thời khắc nào chứ, khả năng cao là sẽ có một đám cảm tử lao ra lấy bằng được mạng của Ngân Ngọc. Đến lúc đó không phải sẽ rắc rối hơn sao.
Hay là...
Nghĩ đến đây, Trần Dương liền cười cười:"Ra là vậy."
Ngân Nguyệt cũng mỉm cười dặn dò hai lão giả đi theo gì đó rồi mời Trần Dương vào bên trong toà điện trên du thuyền.
Ngân Ngọc cũng đi theo.Sau cùng, hai người họ đi vào toà điện. Lão giả đứng cạnh Trần Dương lúc này như nhận được tin gì đó, liền nhanh chóng bay khỏi du thuyền.
Còn hai vị lão giả đi theo Ngân Nguyệt Công Chúa tới đây thì ở lại bên ngoài toạ trấn. Đó là Minh Lão và Hoàng Lão, hai vị này chính là cường giả trong cung.
Vào toà điện, Ngân Nguyệt mời Trần Dương ngồi vào bàn tiệc. Trần Dương không từ chối, liền ngồi vào bàn ăn.
Ngân Ngọc theo sau thì chạy đến ngồi bên Ngân Nguyệt. Lúc này chỉ có ba người ngồi cùng bàn.
"Lân Trường công tử không cần khách sáo, cứ thoải mái thưởng thức!!".Ngân Nguyệt nâng chén rượu mời lấy thiếu niên trước mắt .
Nghe vậy, Trần Dương cũng gắp thịt nướng ăn ngon lành rồi vừa ăn vừa nói:"Có vẻ như Công Chúa có lời muốn nói với tôi nhỉ?".
Ngân Nguyệt nghe xong cũng không muốn giấu diếm làm gì nữa.
"Đúng vậy! Chẳng là ta muốn nhờ công tử giúp một chuyện, đương nhiên sẽ có lợi ích tương xứng đi kèm!".Nàng thẳng thắn vào thẳng vấn đề.
Trần Dương gật đầu:"Công Chúa cứ nói!".
"Chẳng là ta muốn nhờ công tử giúp muội muội ta trong lần tranh đoạt cơ duyên sắp tới trong Đại Đế Bí Cảnh!".Ngân Nguyệt nhìn vào mắt hắn lên tiếng.
Nghe xong, Trần Dương ngay lập tức lắc đầu lia lịa thoái thác:"Ngân Nguyệt công chúa nói đùa thứ lỗi tại hạ không thể giúp được!!".
Ngân Nguyệt không ngoài dự đoán tiếp tục nói thêm:
"Công tử khiêm tốn rồi! Nhưng nếu công tử có thể giúp Ngân Ngọc lấy được truyền thừa bên trong Bí Cảnh Đại Đế, ta thay mặt Nam Quốc hứa với công tử sẽ chấp nhận mọi yêu cầu mà công tử đưa ra, miễn là không làm khó quá Nam Quốc là được!!".
Trần Dương nghe những lời này cũng không thay đổi suy nghĩ.Cái gì mà tranh đoạt Bí Cảnh,đây coi như là đặt cổ kề vào lưỡi dao đồng dạng.
"Công chúa thật sự đánh giá quá cao tại hạ rồi. Ta chỉ là một tu sĩ Võ Giả viên mãn thôi, không thể đi góp vui bên trong Bí Cảnh Đại Đế gì đó đâu!!".Hắn tiếp tục thoái thác.
Ngân Nguyệt vẫn như cũ vẻ mặt hoà dịu cười cười nói tiếp:
"Công tử, nếu công tử có thể giúp Ngọc Nhi đoạt được truyền thừa của Đại Đế bên trong Bí Cảnh, ngoài việc Nam Quốc sẽ chấp nhận bất kể yêu cầu của công tử miễn là không khó đối với Nam Quốc ra, ta sẽ tặng thêm cho công tử một môn bảo thuật đến từ Thượng Giới tên là Sâm La Vạn Kiếm và 30 viên đan dược lục phẩm cộng thêm 2 loại dị hoả. Công tử thấy thế nào?".
Ngân Ngọc ngồi bên cạnh Ngân Nguyệt cũng giật mình. Những món đồ này vô cùng quý giá với Nam Quốc, vậy mà cứ như vậy đem ra trao đổi ư.
Nhìn qua biểu cảm của Ngân Ngọc, Trần Dương cũng đoán được đôi chút giá trị của những thứ này.Mà nghe thôi đủ để thấy là đồ tốt rồi.
"Công chúa thật hao tâm quá. Những món hời này thật sự rất mê hoặc lòng người. Mà điều kiện của ta là có thể lấy công chúa làm nương tử chắc không có vấn đề gì chứ?".Trần Dương nhẹ nhàng uống chút rượu lên tiếng.
Ngân Nguyệt mỉm cười thản nhiên như không đáp:"Tất nhiên không có vấn đề!".
Thấy thế, Trần Dương lúc này vẻ ngoài tao nhã bình thản nhưng thâm tâm nghĩ thầm.Thế quái nào mà một công chúa cao ngạo như vậy lại thản nhiên như thế chấp nhận đề nghị quái gở này, danh dự Hoàng Gia biến đi đâu rồi.
Hắn thật muốn chửi thề nhưng không thể làm gì hơn.Nghĩ lại giờ nếu rời khỏi Nam Quốc sẽ rất nguy hiểm.
Lúc trước cứu bốn người này còn đỡ, giờ còn được Đại Công Chúa đặc biệt cho gọi. Cho dù kẻ muốn hãm hại Ngân Ngọc có nghĩ là để cảm ơn đi nữa, chắc chắn hắn cũng sẽ phái người truy giết hắn thôi.
Giờ có lẽ vài kẻ theo dõi kia đã báo tin cho tên muốn giết Ngân Ngọc rồi.
Ngân Nguyệt nhìn thấy suy tư của Trần Dương, lúc này trong lòng tư vị cảm giác kẻ chiến thắng dâng trào.
Chắc chắn là hắn sẽ đồng ý thôi. Vì dù sao hắn cũng đã vào Nam Quốc, thậm chí còn được mình triệu tập kín thì khẳng định hắn rõ ràng rằng cũng sẽ bị nhắm tới bởi kẻ giật dây trong bóng tối.
Mà hắn tu vi cũng chỉ là Võ Giả Viên Mãn, cho dù có đột phá Linh Sư cũng không thấm vào đâu. Hắn giờ đã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt tay cùng nàng.
Vừa rồi hắn nói muốn cưới nàng làm vợ có lẽ là vì cân nhắc lần cuối cho việc có bắt tay hay không mà thôi.
Nếu nàng từ chối thì hắn hẳn sẽ có cách rời đi nhưng xem ra sẽ có khá nhiều rủi ro bởi vì nhìn nét mặt của hắn là quá rõ.
Dễ dàng rời đi thì lý nào lại trầm tư suy ngẫm như kia chứ.
Mà nếu đồng ý thì chắc chắn hắn cũng chỉ còn cách bắt tay với nàng và chịu đựng sự kiểm soát.
Và quả nhiên...
"Được rồi, được rồi,ta thua!!".Trần Dương lên tiếng đồng ý.
Hắn cảm thấy nữ nhân này thật sự rất tâm cô.Lòng dạ phụ nữ thật sâu không đáy a.
Cả hai sau đó cùng bắt tay.
Trần Dương lúc này nhìn ra cửa sổ toà điện thấy trời sắp tối cùng có vài hiện tượng lạ.
"Vậy xem ra là đã đến lúc rồi nhỉ!!".Trần Dương nhìn sang bên cạnh Ngân Nguyệt công chúa nhẹ nhàng nói.
"Ừm!!".Ngân Nguyệt ừm một tiếng.Nàng đã phát hiện có vài luồng sát khí hiện diện.
Ngân Ngọc đứng một bên được Ngân Nguyệt cho gọi Minh Lão vào bảo vệ Ngân Ngọc. Người này là một vị Đấu Vương cảnh.
Ngoài chiến thuyền có rất nhiều tu sĩ cường đại đều mặc đồ đen, trên mặt thì có khăn che.
Thấy vậy, Trần Dương cũng không ngoài dự đoán, quả nhiên là mặc đồ đen như bọn ninja trong thế giới kiếp trước.
Ở chính giữa đám tu sĩ có một tên khí tức hết sức kinh khủng, là một vị Đấu Vương. Không chỉ thế, còn có năm tên ở sau cũng là Đấu Vương. (Đấu Vương có thể gọi là Vương Giả cảnh)
Mà đằng sau tất cả bọn sát thủ đều có một dạng cánh giúp bọn chúng bay trên không, hẳn là do tác dụng của đan dược rồi.
Nhưng lúc này hắn để ý sáu tên Đấu Vương kia, khí tức mặc dù kinh khủng uy áp rất lớn nhưng pháp lực của sáu người bọn họ vô cùng lạ, giống như không phải pháp lực vậy.
Du thuyền lúc này đã dừng lại, tất cả các binh lính đều thủ thế nâng vũ khí lên. Thống lĩnh các binh lính là một người đàn ông trẻ trung tên Mã Chung, gọi là Chung thống lĩnh, tu vi cấp Hóa Linh đỉnh phong.
"Kẻ lạ mặt các ngươi, đây là ý gì? Muốn khai chiến sao?".Ông hô lên đầy uy nghi.
Ở phía trên không, một tên Đấu Vương bịt mặt quát lên:"Giết Ngân Ngọc!".
Sau đó là ồ ạt cả 20 tên tu sĩ Linh Sư, ba tên Bàn Nhược, một tên Hóa Linh và sáu tên Đấu Vương bất chấp lao về phía toà điện nơi Ngân Ngọc đang đứng.
Bọn này không chơi võ mồm mà chơi võ thuật khiến Trần Dương có chút kinh ngạc.Bình thường phải đứng nói nhăng nói cuội một lúc chứ nhỉ.
Lúc này, vị lão giả lúc chiều ngồi cùng hắn và bốn người kia đã về thuyền, mang theo một pháp bảo trên tay.
Còn vị Hoàng Lão đã đứng sừng sững phía trước, lúc này một mình lao về phía sáu tên Đấu Vương.
Hẳn Hoàng Lão biết chắc cảnh giới Đấu Vương của sáu tên kia chỉ là Ngụy Đấu Vương nên không ngần ngại lao đến.
Phía dưới thuyền, lão giả kia cũng đang cầm pháp bảo hình bông sen, thi triển ra rất nhiều uy thế.
Lão giả đó, theo các binh lính chiều nay xì xào, tên là Tô Các, gọi là Tô Lão, có cảnh giới Đấu Vương, mà pháp bảo kia chính là pháp khí của Hạ Hoàng Cảnh cường giả luyện chế.
Lúc này lão xuất thủ về sáu tên Đấu Vương đang giao chiến với Hoàng Lão trên trời.
Gió trời xào xạc, có tiếng rít gào như ma trêu quỷ hờn,thần thông của mấy vị Đấu Vương thắp sáng trời chiều hoàng hôn rung chuyển đất trời, hình thù các loại phù văn đủ màu sắc diễn hóa trên tận trời cao, va chạm liên tục, chấn động cả vòm trời rộng lớn vô ngần.
Mà lúc này, đám sát thủ tu sĩ kia cũng lao vào du thuyền. Hàng ngàn binh lính đổ xô tấn công bọn Linh Sư, nhưng những binh lính này đều chỉ là Võ Giả sơ và trung kỳ, không thể chống lại 20 tên Linh Sư được.
Phía ba tên Bàn Nhược cảnh,bọn chúng nhảy xuống tàn sát các binh lính trên du thuyền, tên Hóa Linh còn lại thì chặn Chung thống lĩnh.
Trên trời, có hai tên Ngụy Đấu Vương lao xuống liều mạng đánh về toà điện.
Lúc này đây, Minh Lão cũng ra trận chiến đấu, hình ảnh máu huyết nhuộm đỏ tầng trời. Uy thế chấn động thương khung như muốn đánh nổ thiên địa.
Trần Dương cũng không nhìn nữa, trong phút chốc liền đột phá Linh Sư, nhảy xuống du thuyền, làm Ngân Nguyệt công chúa rất ngạc nhiên,rất tán thưởng.
Trần Dương bước xuống, đi đến trước mặt ba tên Bàn Nhược cảnh, ánh mắt sắc lẹm, nói:
"Cho ta tham gia với nhé!!".