Khi mở mắt ra, Phùng Tử phát hiện mình vẫn đang ở trong căn nhà trúc nhỏ trong Đào Nguyên Quan.
Xem trong cơ thể chân khí, hẳn là mới vừa đi xong một đại chu thiên.
Phùng Tử cảm giác đầu vẫn là có chút đau, vì vậy một tay đỡ trán che khuất sáu con mắt, một tay từ trong ngực móc ra mấy bình Tỉnh Thần Đan, còn lại hai tay từ bên cạnh chuẩn bị tốt ấm trà trong rót ra một chén trà lạnh...
"Chờ một chút?"
Phùng Tử kinh ngạc nhìn thêm hai bàn tay, lại sờ sờ sáu con mắt trên mặt. Vừa tu luyện xong một đại chu thiên, kết quả thân thể dị hóa càng tiến thêm một bước?
"Hẳn là tìm chút công pháp có thể khống chế thân thể, đem những cánh tay này cùng ánh mắt rụt trở về..."
Phùng Tử cầm lấy gương đồng chiếu chiếu, càng xem càng cảm thấy như vậy không được tự nhiên.
Đạo bào đang yên đang lành cũng bị rách, hắn dứt khoát tìm ra một kiện áo choàng rộng tay đem bốn tay nhét vào trong một cái tay áo.
Như vậy coi như là miễn cưỡng che đậy, nhưng khuôn mặt này thì...
Ở trên núi còn dễ nói, tất cả mọi người thấy cũng không sao. Ngày nào đó xuống núi, đoán chừng vừa nhìn đã làm cho người ta sợ hãi.
Nghĩ như vậy, Phùng Tử lại đi Tàng Kinh Các lật nửa ngày, tìm được một quyển thuật pháp thuật cấp thấp. Có thể mọc ra mấy tay mấy mắt gì đó nhưng trong đấy không có kinh mạch, không thể bấm quyết, chỉ có hình dáng.
Chẳng qua có thể khống chế việc thả, thu, thuật pháp này đối với Phùng Tử hiện tại mà nói rất vừa vặn.
"Lại nói tiếp, đã lâu không gặp Hồ Cập sư tỷ, tiểu sư thúc cũng không biết chạy đi đâu."
Luyện qua một chút, thu hai tay hai mắt lại, Phùng Tử vuốt bốn con mắt trên mặt, nghĩ như vậy rồi nói :
"Sao lại có cảm giác mặt ta không phải như vậy. Quên đi, không sao cả."
Phùng Tử thu dọn trang phục một chút, định đi thăm Hồ Cập sư tỷ và tiểu sư thúc, thuận tiện hỏi một chút vấn đề tu luyện. Đi chưa được mấy bước, lại nhìn thấy Hồ Cập đang đi về phía này, lông mày nhíu chặt, giống như đang do dự cái gì.
"Sư tỷ trùng hợp như vậy a, ta đang định đi thăm ngươi." Phùng Tử chào hỏi.
"A, vậy sao. Ta nhận nhiệm vụ vận chuyển hàng hóa của Tông Môn đến Phong Thành. Thù lao không tệ, vốn định gọi ngươi đi cùng. Thế nhưng vừa nghĩ tới quê ngươi ở đó, hơn nữa..."
"Không có việc gì, không có việc gì, người tu đạo chúng ta không phải đều muốn chặt đứt hồng trần sao?"
Phùng Tử vội vàng xua tay tỏ vẻ mình không sao.
Cơ hội kiếm tiền tới tay, không nhận thì phí. Người tu tiên cũng phải ăn lương thực, pháp lữ tài địa thiếu một thứ cũng không được.
Kim Đan tu sĩ trong tông môn một tháng có thể lĩnh trăm kim, đại khái vừa vặn đủ Phùng Tử mỗi ngày ăn linh thực đến no, nhiều cũng không cần nghĩ. Vừa vặn nhân cơ hội này kiếm chút tiền trở về ăn thêm.
Vì thế hai người hẹn trưa mai gặp nhau ở sơn môn, hắn thì tự mình trở về thu thập hành trang. Đến Kim Đan Kỳ, có thể sử dụng tu di giới tử, thu thập nhu yếu phẩm ngược lại thuận tiện không ít.
Lại đả tọa một đêm, đem chân khí trong cơ thể vận hành đến trạng thái tốt nhất. Trưa ngày hôm sau, Phùng Tử sớm đến sơn môn chờ.
"Nói đến, còn chưa chúc mừng sư tỷ thăng cấp Nguyên Anh."
Thấy Hồ Cập tới, Phùng Tử đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng hành lễ với sư tỷ, sau đó đưa nàng một tròng mắt khô quắt.
"Tháng trước một vị Nguyên Anh chân nhân tẩu hỏa nhập ma bị Sơn trưởng xé rượu. Ta may mắn được chia mấy miếng, hiện tại vừa vặn làm lễ mừng cho sư tỷ."
"Cảm ơn."
Hồ Cập nhận lấy tròng mắt kia tiện tay ném vào trong miệng nhai, tuỳ ý nói.
"Đợi lát nữa còn có mấy sư huynh đệ Kim Đan Kỳ tới, hành động lần này tính cả ta và ngươi, hộ tống một nhóm tài vật trọng yếu của tông môn đến Phong Thành Kim Đỉnh Quan."
"Tài vật quan trọng?"
"Dù sao tiền của tông môn cũng không phải gió lớn thổi tới. Trên núi nhiều đệ tử chỉ dựa vào cung phụng từ hai châu Nam quốc cũng nuôi không hết. Cho nên dưới tông môn còn có mấy thương hội, lần này chúng ta chính là nhận nhiệm vụ của Thuận Phong Thương Hội."
"Như vậy sao..."
Phùng Tử nhìn xa xa mấy tu sĩ Kim Đan ngự phong mà đến. Cũng không tiếp tục hỏi nhiều nữa mà là đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn Hồ Cập cùng mấy đồng môn hàn huyên. Trong lúc đó cũng có mấy người tới nói chuyện với hắn, Phùng Tử cũng lễ phép ứng phó.
"Đi thôi."
Theo đường núi xuống bến cảng, lần này vận chuyển hàng hóa là đi đường thủy, thuận dòng thẳng xuống là có thể đến Phong Thành.
Đi về ước chừng có mười ngày lộ trình. Tuy rằng đội ngũ hộ tống bọn họ có đội hình xa hoa một Nguyên Anh năm Kim Đan nhưng cũng không thể sơ suất.
Đang ngồi ở đầu thuyền, một nữ quan đột nhiên tới nói chuyện với hắn. Phùng Tử nhớ rõ, người này tên là Vi Bạch Anh, là một trong năm Kim Đan của hành động lần này. Hình như cũng là người đã dậm chân ở Kim Đan lâu năm rồi.
"Truyền Phong sư đệ, nghe nói ngươi là đệ tử ký danh của Sơn trưởng."
Vi Bạch Anh hỏi.
"Được Sơn trưởng ưu ái." Phùng Tử thản nhiên đáp.
"Vậy tài nguyên của ngươi có thể tốt hơn nhiều đệ tử Ngoại môn như ta rồi."
Nữ quan kia cũng không ngại, trực tiếp tại Phùng Tử bên cạnh ngồi xuống.
"Nhiệm vụ lần này có phải là lần đầu mà sư đệ ngươi mới rời núi từ lúc vào Kim Đan đến giờ a?"
"Ừm, không biết sư tỷ có gì chỉ giáo?"
"Chỉ giáo không tính."
Vi Bạch Anh cười cười, tiếp tục nói.
"Chẳng qua sư đệ ngươi lần đầu tiên làm nhiệm vụ, sư tỷ vẫn phải nhắc nhở ngươi vài câu. Sư tỷ ta nha, sở tu Thiên Diện Đạo Tổ tọa hạ Bách Mục Tiên Nhân đạo thống."
Nói xong, mặt nàng nhoáng lên một cái, bên trái liền có ba con mắt.
"Sư tỷ ta tuy rằng học nghệ không tinh nhưng thiên phú thuật pháp của mạch này vẫn học được một ít. Xem như có thể thấy rõ tính đặc thù của người khác tu đạo thống. Thế nhưng sư đệ ngươi a... Sư tỷ ta trong lúc nhất thời có chút không thấy rõ."
"..."
Phùng Tử nhìn nàng một cái, vẫn chưa trả lời.
Nữ quan kia cũng không giận, chỉ là tự mình nói tiếp.
"Có đôi khi thấy không rõ cũng có thể nói rõ rất nhiều vấn đề. Sư đệ ngươi tu đạo thống không ngoài mấy con đường kia. Mọi người hiện tại coi như đồng tâm hiệp lực, sư đệ không định tiết lộ với chúng ta một chút sao?"
"Đạo thống sư đệ nhà ta, không tới lượt ngươi hỏi thăm!"
Thanh âm Hồ Cập đột nhiên xuất hiện sau lưng. Chỉ thấy nàng một tay nắm lấy Vi Bạch Anh tiện tay ném một cái, chính là hơn ba thước.
Đưa mắt nhìn nữ quan kia phẫn nộ rời đi, Hồ Cập mới quay đầu nghiêm mặt nói với Phùng Tử.
"Lúc trước chỉ sợ Sơn trưởng quên nhắc nhở ngươi, công pháp của ngươi tốt nhất không nên tùy tiện báo cho người khác, dù sao Sơn trưởng thủ đoạn thô bạo, ngươi hiểu không?"
Phùng Tử nhìn về hướng Vi Bạch Anh rời đi, có chút nghi hoặc hỏi.
"Trên thuyền này không phải đều là đệ tử Đào Nguyên Quan của ta sao? Vì sao..."
"Những ngoại môn đệ tử long xà hỗn tạp, trong đó không ít là nửa đường vào núi, lại bởi vì tài nguyên không đủ thường xuyên nhận lấy vài việc khác. Tóm lại ngươi cẩn thận một chút, đừng rước họa vào người."
Nói xong, Hồ Cập liền đem Phùng Tử ném tại chỗ, tự mình trở về khoang thuyền nghỉ ngơi.
Phùng Tử nhìn phương hướng Hồ Cập rời đi, chẳng biết tại sao, luôn cảm giác sự tình không có đơn giản như vậy.