1. Truyện
  2. Thiên Đạo Phi Tiên
  3. Chương 80
Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 80: Bất Tốc Chi Khách

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc này, vẻ mặt Cố Trường Thanh hiện lên sự băn khoăn, nhất thời không biết nói gì mới phải.

Nhìn vẻ mặt Cố Trường Thanh, Trần Vũ gần như đoán được tâm lý của đối phương.

Hắn biết, muốn lấy sự tín nhiệm của Cố Trường Thanh là điều không có khả năng.

Nhưng mấy năm sau, đợi hắn đem quyển Trường Thanh Tâm Đắc giao trả một cách hoàn hảo, chắc hẳn có thể kết giao cùng thanh niên thú vị này.

Đương nhiên, đối phương có đáng để hắn thật lòng kết giao hay không, điều này cần trải qua thời gian dài tiếp xúc mới biết được.

Vì vậy, Trần Vũ đem quyển sách cất vào túi trữ vật, đồng thời hướng đối phương hỏi phương pháp liên hệ, rồi ung rời khỏi.

Cố Trường Thanh đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Trần Vũ, trong lòng có chút khác thường.

Giờ phút này, hắn vẫn không dám tin mình có thể lấy được Tử Dương Kim Tâm Liên một cách dễ dàng như thế.

Trong lúc Cố Trường Thanh ngơ ngẩn, phía đường chân trời bỗng xuất hiện hai nhân ảnh đang phi hành về phía này.

"Phu quân, Thanh Nhi thật sự đi vào Tử Hà Cốc rồi sao?" Thiếu phụ lo lắng, bàn tay nắm chặt tay áo của trung niên.

"Phu nhân đừng lo lắng, dựa theo trận bàn thì con trai chúng ta đã ra ngoài Tử Hà Cốc rồi! Thanh Nhi phúc lớn mạng lớn, chắc chắn không xảy ra chuyện gì đâu!" Trung niên gấp gáp lo lắng không kém thiếu phụ, nhưng vẫn cố trấn định.

Thấy quang điểm trên trận bàn cách mình không xa, trung niên liền tăng tốc phi hành về phía trước.

Thời điểm khoảng cách chỉ còn trăm trượng, hai người đem Ẩn Thân Phù dán lên người, đồng thời thi triển Ẩn Nặc Thuật che giấu hành tung.

Chuẩn bị mọi thứ chu toàn, cả hai phi hành đến gần, hạ xuống một gốc cây gần đó quan sát.

"Thanh Nhi quả nhiên không sao, hơn nữa còn lấy được Tử Dương Kim Tâm Liên?!"

Thiếu phụ thấy Cố Trường Thanh không bị thương, vẻ mặt lập tức vui mừng, nhưng thấy năm hạt màu đen trong tay con trai mình thì ngạc nhiên không kém.

Nàng đương nhiên biết chỗ đó nguy hiểm đến mức nào, cho dù là nàng cũng không dám tùy tiện xông vào.

Người khác có thể không biết, nhưng nàng làm sao không biết nguy hiểm thật sự của Tử Hà Cốc nằm ở chỗ nào?

Bên ngoài đều đồn đại, nguy hiểm nhất trong Tử Hà Cốc là đầu Tử Dương Xà kia, nhưng thực sự không phải như vậy.

Bất quá, thấy con trai mình ra ngoài mà không bị thương, thiếu phụ mới thở phào một hơi.

"Không đúng, làm sao Thanh Nhi lại rơi xuống tầng ba rồi?" Trung niên trở nên âm trầm, rốt cuộc đã nhìn ra điểm bất thường.

Thiếu phụ nghe vậy mới chú ý tới, lúc này vẻ mặt khó coi đến cực điểm, hiển nhiên nàng biết con trai mình đã sử dụng bí thuật.

Vẻ mặt của thiếu phụ vô cùng nhợt nhạt, gấp gáp truyền âm: "Hay chúng ta đưa Thanh Nhi về nhà, sau đó cùng gia gia nhận tội."

"Tuyệt đối không được, nàng cũng biết con người phụ thân rồi đó! Chắc chắn sẽ không tha thứ dễ dàng như vậy, bất quá, đây xem như thử thách giúp con trai chúng ta trưởng thành hơn." Trung niên lắc đầu ngăn cản, không muốn mọi chuyện trở nên rối tung.

Thiếu phụ nghe xong chỉ siết tay áo chứ không lên tiếng, ngoài mặt nàng không nói gì, nhưng trong lòng thừa biết hết thẩy.

Chuyện Thanh Nhi làm lúc trước không đáng bị đuổi ra ngoài, đây chỉ là cái cớ mà gia phụ sắp đặt, để con trai nàng ra ngoài lịch lãm.

Tuy nhiên cái này có hơi hà khắc quá mức rồi, nếu Thanh Nhi bỏ mình trong Tử Hà Cốc, chắc nàng sẽ ân hận đến chết.

Hổ dữ còn không ăn thịt con, huống chi người tu tiên chưa đoạn tuyệt thất tình lục dục?

Người làm mẹ như nàng, đều theo bản năng mà bảo vệ con mình, cho dù Cố Trường Thanh đã ngoài hai mươi, nhưng trong mắt nàng, vẫn là một đứa trẻ mà thôi.

"Phu nhân yên tâm, chỉ cần nửa năm là tác dụng phụ của bí thuật sẽ biến mất, lúc đó tu vi sẽ trở lại bình thường.

Điều chúng ta có thể làm hiện giờ, đó là cho người đi theo bảo vệ đứa trẻ ngốc này, sống ở thế giới bên ngoài mà thành thật quá sẽ không tốt." Trung niên thở ra một hơi, tâm trạng trở nên nhẹ nhõm vài phần, truyền âm khuyên nhủ phu nhân của mình.

Đứng ngơ ngẩn tại chỗ, Cố Trường Thanh không biết ở gốc cổ thụ bên cạnh có hai nhân ảnh quen thuộc đang nhìn mình.

Hắn nắm chặt hạt Tử Dương Kim Tâm Liên trong tay, thần tình kích động vẫn chưa tiêu tán được.

Event

Cố Trường Thanh đem Tử Dương Kim Tâm Liên cất cẩn thận, sau đó phi hành đến phương hướng khác.

Giờ phút này, trong đầu Cố Trường Thanh chỉ có một ý niệm, đó là nhanh chóng trở về thỉnh Đan Sư luyện đan cho mình.

.

.

Một màn vừa rồi, Trần Vũ không hề hay biết, hắn chỉ một mực phi hành về Địa Uyên Thành.

Lần này, tâm trạng Trần Vũ vô cùng tốt, giống như làm được việc có ích cho bản thân.

Theo như lời đối phương nói, thì luyện khí thuật của Cố Trường Thanh vẫn mạnh hơn một quyển sách chết.

Nếu có thể lôi kéo tạo mối quan hệ, chắc hẳn sẽ giúp ích cho quá trình tu tiên từ nay về sau của hắn.

Trong lúc đạp mây phi hành về Địa Uyên Thành, Trần Vũ chợt nghĩ tới một số chuyện.

Tử Dương Kim Tâm Liên có giá trị liên thành khi đủ chín hạt thành thục, hiện tại chỉ còn bốn hạt, giá trị sẽ giảm đi rất nhiều.

Nhưng hắn không hối hận, mà muốn đánh cược một lần.

Dùng năm hạt Tử Dương Kim Tâm Liên để biết rõ lòng người, cái giá này không hề đắt.

Thành thật mà nói, nếu lúc trước hắn nhổ luôn gốc Tử Dương Kim Tâm Liên, đoán chừng đầu yêu thú kia sẽ không buông tha dễ dàng như vậy.

Chỉ lấy gương sen thành thục, như vậy mấy chục năm sau hắn có thể quay lại thu thập, không sợ linh dược bị tuyệt tích.

Nếu tĩnh tâm suy nghĩ sẽ rõ, thiên tài địa bảo trên đời vốn có hạn.

Hơn nữa, mỗi loại cần có thời gian cả chục năm, thậm chí cả ngàn năm mới trưởng thành.

Mà số lượng người tu tiên không hề giảm bớt, thậm chí ngày càng tăng.

Cho nên, thiên tài địa bảo sớm đã bị người ta đào bới không còn bao nhiêu.

Chỉ một số nơi đặc thù là còn lưu lại một chút, nhưng những chỗ đó vô cùng hung hiểm, không cẩn thận liền rơi vào vạn kiếp bất phục, căn bản không mấy ai muốn vào.

Cứ như vậy, linh dược mỗi năm một khan hiếm.

Lại trải qua mấy lần tu tiên giới vướng phải đại kiếp, vô số linh dược thần kỳ cũng dần biến mất trong ghi chép.

Theo thời gian, chỉ còn lại vài loại linh dược phổ thông, không cần điều kiện đặc biệt vẫn có thể sinh trưởng.

Chứ mấy loại trân quý, sớm đã tuyệt tích tại những nơi tu tiên giả từng đặt chân đến.

Nếu muốn tìm phải chạy vào những nơi tràn ngập nguy hiểm thì may ra.

Bởi vậy, hắn phải chừa lại đường lui cho mình, biết đâu tương lai còn cần tới Tử Dương Kim Tâm Liên thì sao?

Mãi mê chạy theo suy nghĩ, lúc này phía trước chừng năm dặm có một nam một nữ đang phi hành hướng đến nơi này.

Nữ tử thoạt nhìn chừng mười chín hai mươi tuổi, dung mạo so với phàm tục thì xinh đẹp rất nhiều.

Có điều, lúc này vẻ mặt nàng ta vô cùng nhợt nhạt, đuổi theo sau lưng là một trung niên có khuôn mặt hình chữ điền.

Mà nữ tử kia căn bản không dám quay đầu nhìn lại, dùng toàn lực phi hành chạy trốn, trong đầu không ngừng hối hận.

Phải chi lúc trước nàng không lừa trung niên kia vào bẩy để giết người đoạt bảo thì đâu có rơi vào tình huống này.

Không ngờ đối phương lại là đệ tử Thanh Phong Môn, nàng căn bản không phải đối thủ, chỉ còn nước tìm đường chạy trốn.

Nhưng đúng lúc này, nàng ta nhìn thấy phía trước có một thiếu niên đang phi hành tới chỗ này, ánh mắt đột nhiên hiện lên một tia giảo hoạt..

Truyện CV