Chương 58: Ngươi Đến gây sự?
Khi tất cả bình tĩnh lại.
Trên mặt Quách Tiểu Vân tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Sao cây cối bốn phía đều gãy rồi?
Nam tử áo đen kia đâu?
Nhìn xung quanh, may mà Đại Mao vẫn đứng ở đó, chỉ có điều lông chó toàn thân bị thổi hơi lộn xộn.
Mà Đại Khang cũng bị đánh bay sang một bên, giờ phút này nằm rạp trên mặt đất không rõ sống chết.
Quách Tiểu Vân vội vàng chạy đến bên cạnh Đại Khang.
"Đại Khang ngươi không sao chứ?"
Đại Khang nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng cũng may còn có hô hấp.
Chỉ là có chút yếu ớt.
Quách Tiểu Vân nhẹ nhàng thở ra.
"Không chết là tốt rồi, ta dẫn ngươi đi tìm sư phụ ta, hắn nhất định có thể cứu ngươi."
Quách Tiểu Vân vội vàng cõng Đại Khang trên lưng.
"Đại Mao, chúng ta đi!"
Đại Mao quay đầu lại nhìn thoáng qua nơi xa, sau đó liền đi theo sau lưng Quách Tiểu Vân rời đi.
Đợi đến khi bọn họ rời đi.
Nam tử áo đen mới từ nơi không xa đứng lên với vẻ mặt tái nhợt.
Khóe miệng của hắn còn dính máu tươi.
Ánh mắt càng mang theo rung động thật sâu.
"Tiểu tử này lại có tu vi thâm hậu như thế!"
Phải biết bản thân nam tử áo đen đã có tu vi Ngưng Đan cảnh sơ kỳ.
Ở cảnh nội Thiên Vũ vương triều, tuyệt đối được cho là cao thủ.
Nhưng ở trước mặt Quách Tiểu Vân, lại giống như không chịu nổi một kích, gầy yếu như thế.
Nam tử áo đen không thể tưởng tượng, tu vi của Quách Tiểu Vân đến cùng đạt tới cấp độ nào?
"Chẳng lẽ một đứa bé như vậy đã là cường giả Thông Thiên cảnh rồi sao?"
Nam tử áo đen nghĩ đến khả năng này.
Hắn không khỏi run rẩy một chút.
Thông Thiên cảnh bảy tám tuổi?
Mẹ nó chuyện này thật quá đáng.
"Không được, nhất định phải thăm dò hư thực của tiểu tử này."
Nam tử áo đen đảo mắt, không định dễ dàng từ bỏ như vậy.
Hắn móc ra một viên đan dược ăn vào, hòa hoãn thương thế của mình.
Sau đó liền theo phương hướng Quách Tiểu Vân rời đi, lặng lẽ meo meo đi theo.
"Ta ngược lại muốn nhìn xem, ngươi đến tột cùng là lai lịch gì?"
...
Quách Tiểu Vân cõng Đại Khang, một đường chạy về chợ.Sau đó lại ngựa không dừng vó chạy về Phù Vân Sơn.
Đoạn đường này đều không có nghỉ ngơi qua.
Mãi đến khi đi tới giữa sườn núi, Quách Tiểu Vân mới đột nhiên phát hiện.
Sao mình lại không mệt mỏi chút nào vậy?
Đại Khang còn nặng hơn mình một chút.
Cõng hắn chạy hơn nửa canh giờ, nhưng một chút cảm giác mỏi mệt cũng không có.
Ngược lại càng chạy càng nhẹ nhõm.
"Không phải ta bị bệnh chứ?"
Quách Tiểu Vân có chút lo lắng, tình huống của mình rõ ràng không thích hợp.
Nhưng việc cấp bách, vẫn là phải để sư phụ cứu Đại Khang mới được.
Chờ Quách Tiểu Vân chạy về trên núi, Diệp Thanh Vân còn đang ngủ trưa.
"Sư phụ! Sư phụ!"
Hắn lớn tiếng kêu lên.
"Làm gì vậy?"
Diệp Thanh Vân bị đánh thức, có chút bất mãn lên tiếng.
"Sư phụ, ngài mau ra cứu người đi!"
Quách Tiểu Vân lo lắng hô.
Diệp Thanh Vân lúc này mới vội vã đi ra.
"Chuyện gì xảy ra?"
Diệp Thanh Vân vừa ra tới, liền nhìn thấy sau lưng Quách Tiểu Vân cõng một người, lúc này biến sắc.
"Mau buông xuống cho ta xem một chút."
Quách Tiểu Vân đặt người xuống.
Diệp Thanh Vân xem xét một phen, sắc mặt không khỏi có chút nặng nề.
Người này bị thương quá nặng.
Xương cốt trên người gãy mất rất nhiều không nói, điểm chết người nhất chính là nội tạng khẳng định bị thương.
Miệng vẫn luôn phun máu ra ngoài.
"Sư phụ, hắn tên Đại Khang, là bạn tốt của con, người nhất định phải cứu hắn!"
Quách Tiểu Vân ở một bên tràn đầy lo lắng nói.
Diệp Thanh Vân chau mày.
"Thương thế của hắn quá nặng, chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu."
Quách Tiểu Vân nghe xong, lập tức lo lắng.
"Sư phụ, chẳng lẽ ngay cả người cũng không có cách nào sao?"
Trong mắt Quách Tiểu Vân, sư phụ của mình cái gì cũng biết.
Nhưng không ngờ, ngay cả sư phụ cũng không cứu được tính mạng của Đại Khang sao?
"Để ta thử xem."
Diệp Thanh Vân vội vàng chạy vào trong phòng, lấy ra một lọ đan dược mà trước đó không biết là ai đưa.
Hắn nhớ rõ, đan dược này tựa hồ có hiệu quả chữa thương rất tốt.
"Chỉ xem đan dược này quản không dùng được."
Diệp Thanh Vân móc ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng Đại Khang.
Rất nhanh.
Một luồng thanh quang nhàn nhạt tràn ra từ trên người Đại Khang.
Diệp Thanh Vân sờ lên mạch đập của hắn.
Dường như mạnh hơn một chút so với vừa rồi.
"Sư phụ, mạng của hắn đã được bảo vệ chưa?"
Quách Tiểu Vân quan tâm hỏi.
"Tạm thời còn không biết, trước tiên xem tình huống một chút đi."
Diệp Thanh Vân lắc đầu, hắn cũng không dám cam đoan đan dược này có thể bảo trụ tính mạng đứa nhỏ này hay không.
Mấu chốt vẫn là phải xem chính hắn có thể chịu đựng được hay không.
"Trước mang hắn đi vào đi."
"Được!"
Lập tức, Quách Tiểu Vân và Diệp Thanh Vân đưa Đại Khang vào trong phòng.
Quách Tiểu Vân trong lòng lo lắng, vẫn luôn ở bên cạnh Đại Khang.
Mà lúc này.
Nam tử áo đen kia cũng mò tới dưới Phù Vân Sơn.
"Hả? Nơi đây lại có nhiều chùa miếu như vậy?"
Nam tử áo đen nhìn một vòng chùa miếu dưới chân núi, lập tức có chút mộng bức.
Trong đó có một ngôi chùa lớn nhất, tên là Thiếu Lâm tự.
"Chẳng lẽ ở ngay đây?"
Nam tử áo đen nói thầm một tiếng, trực tiếp đi tới trước cửa chính Thiếu Lâm tự.
Lúc này, trước sơn môn có một tăng nhân đang quét rác.
Chính là Tống Thành Long trong cha con Tống gia, hiện giờ là Hư Trúc của tăng nhân Thiếu Lâm Tự.
Hư Trúc nhìn thấy người tới, không khỏi chắp tay trước ngực: "Thí chủ có chuyện gì?"
Nam tử áo đen híp mắt.
Đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy người Phật Môn chân chính.
Nhưng xem ra, hòa thượng này trẻ tuổi như vậy, hẳn chỉ là một nhân vật nhỏ.
"Cút sang một bên."
Nam tử áo đen lạnh giọng quát.
Hư Trúc khẽ giật mình.
"Thí chủ vì sao táo bạo như thế?"
Nam tử áo đen cũng sửng sốt.
Ta bảo ngươi cút sang một bên, ngươi lại hỏi ta vì sao lại táo bạo như vậy?
Ngươi có phải đầu óc có bệnh hay không?
"Giao người ra đây!"
Nam tử áo đen nắm chặt cổ áo Hư Trúc, phẫn nộ quát.
Hư Trúc vẫn mang vẻ mặt hoang mang như cũ.
"Thí chủ, Thiếu Lâm Tự ta tổng cộng cũng chỉ có ba tăng nhân, xin hỏi ngươi muốn tìm ai?"
"Đừng có giả vờ giả vịt với ta, hai đứa nhỏ kia đâu? Còn có một con chó, giao người ra đây cho ta!"
"Bằng không, ta đốt cái miếu hoang này của ngươi!"
Nam tử áo đen vô cùng hung ác.
Nghe xong lời này, Hư Trúc không chỉ không sợ hãi.
Ngược lại trong mắt lại phóng ra hào quang.
"Thí chủ, ngươi tới gây sự?"
Nam tử áo đen im lặng một hồi.
Không phải ta đến gây sự sao? Chẳng lẽ con mẹ nó ta đến chỗ ngươi mua thức ăn sao?
"Ta lười nói nhảm với ngươi!"
Nam tử áo đen giơ tay đánh ra một chưởng, muốn lấy mạng Hư Trúc.
Đã thấy Hư Trúc bước chân một chút, vậy mà trực tiếp từ trong tay nam tử áo đen giãy thoát ra.
"A Di Đà Phật, nơi thanh tĩnh của Phật môn, thí chủ ngươi quá táo bạo."
Hư Trúc chắp tay trước ngực, vẻ mặt trang nghiêm.
Sau lưng hắn, một hư ảnh tượng Phật hiện lên.
Mà dung mạo của tượng phật này, rõ ràng là giống Diệp Thanh Vân như đúc.
Nếu Diệp Thanh Vân thấy cảnh này, tất nhiên sẽ nghẹn họng nhìn trân trối.
Mình thành Phật từ lúc nào vậy?
Nam tử áo đen có chút khiếp sợ.
Hòa thượng này thoạt nhìn tu vi bình thường, lại không nghĩ rằng thực lực còn có chút không tầm thường.
Trong lúc nhất thời.
Nam tử áo đen nghiêm túc lên.
"Ai dám đến Thiếu Lâm Tự gây sự?"
Lúc này, cha Hư Trúc Hư Hải cũng đi ra, trong tay cầm theo một cây Hàng Ma Trượng, vẻ mặt giận dữ.
"Ha ha, các ngươi có bao nhiêu người đều đi ra đi, ta ngược lại muốn nhìn, những hòa thượng đầu trọc các ngươi có thể có bao nhiêu năng lực."
Nam tử áo đen vẻ mặt cuồng ngạo.
Tuy rằng trước đó ăn thiệt thòi ở trong tay Quách Tiểu Vân, nhưng hắn cho rằng là mình sơ suất.
Bây giờ đối phó với một ít hòa thượng, tự nhiên là không nói chơi.
"Đây là ngươi nói đấy."
Đương đương đương!
Trong lúc nhất thời.
Tiếng chuông trong Thiếu Lâm tự vang lên.
Rầm rầm!!!
Trong mười mấy ngôi chùa gần đó, đều có hòa thượng vọt ra.
Trong lúc nhất thời.
Mười mấy hòa thượng đầu trọc vây quanh nam tử áo đen.
"A Di Đà Phật, chính là ngươi đến gây sự đúng không?"
Một hòa thượng mập xắn tay áo, vẻ mặt hiền lành nói.