Kanae vẻ mặt không có ý tứ nhìn Gin nói: “Thật xin lỗi, tính tình của nàng trước giờ luôn rất nóng nảy, khi trở về ta sẽ làm cho nàng sửa đổi.”
Lúc này Gin đang giữ chặt lấy hai tay của Shinobu và kẹp chặt cô nàng vào bên hông của mình.
Khi nghe thấy Kanae nói như vậy thì hắn cũng ngẩng đầu nhìn nàng rồi đáp: “Không có gì, đây cũng coi như là một trận vui đùa đi.
Ngươi nói đúng không Shinobu tiểu thư?”
Hắn vừa đối với Kanae nói một câu xong, sau đó liền cúi đầu nhìn xuống người đang bị hắn kẹp chặt lại ở bên hông hỏi lấy.
Với sức của hắn hiện tại, thì việc bắt Shinobu lại là một việc rất dễ dàng, dù sao thì cô nàng này cũng không phải đánh thật.
Mà cho dù có đánh thật thì nàng cũng không thể làm gì được hắn, bởi vì theo cảm nhận của hắn thì nàng lúc này cũng không mạnh lắm.
“Ha ha, đúng vậy a, đùa thật vui đâu Gin tiên sinh…rồi bây giờ ngươi thả ta ra được chưa?”
Shinobu nghe hắn hỏi cũng mỉm cười đáp, chỉ là nụ cười của nàng có chút không được vui vẻ cho lắm.
“Hmmm, ta cảm thấy ngươi vẫn là xin lỗi ta một câu đi.
Dù sao ngươi đột nhiên tấn công như vậy làm ta rất sợ hãi a.
Nếu như ngươi chịu xin lỗi thì ta sẽ buông ngươi ra.
“Hả? Sợ hãi? Haha, Gin tiên sinh thật biết đùa giỡn, ta còn chưa chạm được đến ngươi đâu.
Vả lại có vẻ như ngươi đã buông lời xúc phạm một thiếu nữ như ta trước nha, người cần xin lỗi phải là ngươi mới đúng a Gin tiên sinh!”
“Ta có xúc phạm ngươi sao?”
“Có! (メ`ロ´)”
“Xúc phạm chuyện gì?”
“N-ngươi…giễu cợt chiều cao của ta.”
“Có chuyện đó sao? Không hề, đối với ta mà nói thì càng thấp càng đáng yêu.”
“Haaa, thật là trơ tráo a Gin tiên sinh, ta xem như biết được một chút về ngươi a.”
“Làm sao không tin? Từng câu từng chữ của ta đều là chân thành a.”
“Tin ngươi mới có quỷ! Mau buông ta ra.”
Shinobu một mặt không tin, sau đó liền vùng vẫy muốn thoát ra ngoài.
“Nếu không ta hát cho ngươi nghe một đoạn của một bài hát thế nào? Ngươi hẳn cao tầm m đi, mà bài này cũng tên là m, rất thích hợp ngươi đó.
Bài này ở quê hương của ta có rất nhiều người thích a.”
Ở một bên Kanae cũng thấy rất hiếu kì, vểnh tai lên lắng nghe.
Mà lúc này Gin cũng bắt đầu nhớ lại, ngân nga thầm trong miệng, sau đó liền mở miệng hát ta câu trọng tâm.
“…Chẳng giống mấy cô người mẫu…
…Em đẹp xinh cô gái Việt…
…Chẳng son phấn tô sắc màu…
…Em giản dị theo cách riêng…
…Chỉ cao m…
…Nhưng sao đáng yêu dịu dàng đôi môi thấm duyên nụ cười…
…Thôi thì là——”
“Anou~ ngươi dừng lại được rồi.
Lời bài hát nghe có vẻ hay đấy, ta rất thích, nhưng chiều cao của ta là m không phải m.
Vả lại ngươi hát không hay cho nên sau này ngươi đừng cố hát nữa nhé, Gin tiên sinh!”
Shinobu lúc này đột nhiên lên tiếng cắt đứt hắn, sau đó lại đối với hắn nói.
Gin: “…”
Kanae thấy vẻ mặt trầm tĩnh của hắn cũng liền vội lên tiếng: “Gin tiên sinh đừng hiểu lầm, ý còn nàng là ngươi hát…không đến nỗi tệ, tạm ổn…ta nghe vẫn nghe ra được giai điệu…mà…”
Nàng càng nói càng loạn nên cuối cùng vẫn là ngậm miệng lại.
“Ngươi hiện tại có thể thả ta ra được chưa, Gin tiên sinh? Tỷ tỷ nói đúng, ngươi đừng lo lắng a, chỉ cần sau này ngươi đừng mở miệng hát nữa là được, sẽ không ai biết ngươi hát dở đâu mà.
Với lại ta hứa với ngươi, chúng ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện ngươi hát dở ra ngoài nên ngươi yên tâm.”
Shinobu mỉm cười nói.
Kanae: “Này này Shinobu! Ta có nói như vậy sao?”
Sau một hồi yên lặng, Gin vẫn là buông ra Shinobu, nhưng ở một góc độ mà Kanae không chú ý, hắn liền véo vào mông của nàng một cái sau đó mới thả ra.
Shinobu bị đau kêu liên một tiếng: “Ách!”
Rồi thân thể nàng bị đẩy cho lảo đảo một chút mới đứng vững được, khi nàng muốn mở miệng mắng thì một giọng nói cắt ngang nàng.
“Chúng ta chia tay ở đây đi, lần sau có cơ hội sẽ gặp lại, cáo từ!”
Gin hành động liền mạch trong nháy mắt đã chạy đi xa xa.
“Cái tên đó…!(°ㅂ°╬)”
Shinobu cảm giác nơi mông đau xót liền có chút nghiến răng nghiến lợi nói.
Mà Kanae cũng bị hành động lôi lệ phong hành của hắn làm cho phản ứng không kịp hỏi: “Đi mất rồi?”
“Khẳng định là xấu hổ chạy, khi nãy bản mặt rắm thối kia vậy mà xụ xuống một cái, haha.”
Shinobu xoa xoa bờ mông, rồi đột nhiên nở nụ cười, hôm nay nàng coi như là bắt được thóp của hắn.
“Ta nói Shinobu, ngươi làm sao càng lớn thì tính tình càng xấu, chờ về đến điệp phủ ta sẽ rèn dũa tính cách của ngươi lại.”
“?”
Shinobu một mặt im lặng, thật ra nàng cũng không biết tại sao dạo này nàng lại hay nói móc người khác nữa, có vẻ tuổi dậy thì làm thức tỉnh thuộc tính ẩn bên trong nàng thì phải.
“Ngươi cảm thấy án mạng kia là hắn gây ra sao?”
Lúc này bổng nhiên Kanae lên tiếng hỏi.
“Hẳn là a, dù sao thì cũng chỉ có một mình hắn là quỷ ở trong thành phố này.”
Shinobu lúc này cũng trầm mặc một chút.
“Mặc dù hai người kia cũng không phải là người vô tội gì, nhưng là…”
“Chuyện này vẫn là để cho ngài ấy quyết định đi tỷ tỷ, ngươi không nhớ tới chuyện của Kanao sao? Nhờ có những người như bọn hắn mà vẫn còn rất nhiều trường hợp tương tự như nàng xuất hiện a.
Dù chuyện này ngài ấy có xử lý như thế nào thì ta điều không có ý kiến.”
Nghe ra vẻ bối rối trong câu nói của tỷ tỷ, nàng ngay lập tức liền cắt ngang nói.
“Aizz, thôi được rồi, chúng ta trở về đi, ngày mai liền dẫn Mitsuri đến nơi huấn luyện.”
Kanae liền thở dài một hơi, nàng cũng mặc kệ, dù sao hiện tại nàng cũng không phải là trụ cột nữa, nàng chỉ cần làm theo mệnh lệnh là được rồi.
“Ừm.”
…
Dinh thự Ubuyashiki.
“Hmm, một bà chủ của một đường dây buôn người, cùng một tên côn đồ chuyên đi bắt cóc trẻ em sao?”
Kagaya ngồi yên lăng suy tư một chút, rồi đối với con gái của mình nói: “Cất giữ những báo cáo này đi.
Còn chuyện lần này cũng đừng truy cứu nữa.
Mục đích của gia đình chúng ta luôn luôn chỉ có một mà thôi.
Hiện tại ai cũng đã mệt mỏi rồi, nếu có cơ hội để kết thúc trận chiến này thì dù có trả giá thế nào đi nữa thì ta cũng chấp nhận.”
Vì có thể đạt được mục tiêu hơn một ngàn năm kia, đôi lúc cũng phải có một chút đánh đổi.
…
Ba ngày sau, Gin cuối cùng cũng tìm tới được thành phố Asakusa thuộc Tokyo.
Mấy ngày trước, khi hắn vừa tỉnh lại, lúc đó tinh thần của hắn vốn không được tỉnh táo, bởi vì còn chịu ảnh hưởng quá nhiều từ những việc trong quá khứ, dẫn tới tính cách hắn lúc đó có chút táo bạo cùng máu lạnh.
Nhưng trong mấy ngày vừa qua hắn cũng đã phần nào trấn áp được sự táo bạo này lại và lấy lại sự bình tĩnh vốn có của mình.
Đi bộ trên đường cái, hắn thầm tính toán: “Tựa hồ bọn hắn có phương pháp che mắt người khác mà ngay cả Muzan cũng không thể phát hiện được nếu không có Tanjirou đến và để lại manh mối a.”
Hiện tại hắn cũng khá đau đầu, bởi vì trong anime trong đoạn Tanjirou đến và bắt gặp Muzan, lúc đó Tamayo cũng ở gần đó nhưng chúa quỷ đại nhân tựa hồ cũng không phát giác ra.
Điều này liền nói rõ thủ đoạn lẩn trốn của bọn hắn rất mạnh.
Mà hắn lại luôn không giỏi trong việc tìm dấu vết nên cũng liền bó tay.
Hắn cũng không có cái mũi nhạy giống tiểu cẩu một dạng như Tanjirou, toàn dựa vào mùi để tìm đi ra quỷ.
“Xem ra chỉ có thể ôm cây đợi thỏ a.”
…
Đã nửa tháng trôi qua.
Gin đang ngồi xổm trên một nóc nhà trước cửa một bệnh viện nào đó trong thành phố để chờ đợi.
Mấy ngày trước hắn dành ra ngày để ngồi canh chừng tại bệnh viện lớn nhất thành phố xem Tamayo có đến để mua máu không.
Thế nhưng có vẻ như nàng cũng không có đến những nơi quá đông người, nên thế là hắn chuyển mục tiêu sang những trạm xá, phòng khám nhỏ lẻ khác.
Nhưng là vẫn không nhìn thấy bóng dáng giống trong ký ức của hắn.
“Chẳng lẽ thật muốn ta đi gõ từng bức tường trong thành phố này sao?”
Gin thở dài một tiếng thầm nghĩ.
Nếu thật sự không tìm được thì hắn chỉ còn cách lục tung thành phố này lên a.
Cuối cùng lại một đêm chờ đợi không có kết quả, hắn cũng đành quay trở lại khách sạn.
“Cha, ngươi cố gắng một chút nữa thôi, chúng ta sắp đến phòng khám rồi.”
Lúc Gin đi bộ trong một con hẻm thì trước mặt hắn đột nhiên đi tới hai người.
Một người trong đó có dáng vẻ rất ốm yếu, vẻ mặt thì trắng bệch kiểu bệnh trạng được một thiếu niên trẻ tuổi dìu lấy đi tới.
“Khục…khục…ngươi tại sao phải nhất quyết dẫn ta đi phòng khám a, chúng ta làm sao có tiền…khục…khục…”
“Yên tâm đi, cha! Phòng khám này rất đặc biệt, bác sĩ ở nơi đó không thu tiền mà chỉ xin một ít máu để làm nghiên cứu y học mà thôi.”
“Khục…làm sao có thể không thu tiền chứ…không được, chúng ta quay về đi, không thể tin tưởng được.”
Gin lặng lẽ lướt qua mở mắt liếc nhìn ra đằng sau nhìn hai cha con đang dằn co với nhau, nở một nụ cười nhẹ: “Có vẻ như đã tìm được a.”
Thế là hắn đứng lại nhìn lấy bọn hắn.
Mà lúc này người con cũng bắt đầu nói:
“Ta biết là rất đáng ngờ chứ, nhưng chúng ta thật dự không có cách a.
Bệnh tình của ngươi ngày một nặng hơn, nếu không kịp thời chữa trị thì ngươi sẽ chết a, ngươi là người thân duy nhất của ta, ta làm sao đứng nhìn ngươi chết vì bệnh tật được.”
“Nhưng là…”
“Không sao đâu, người tiết lộ cho ta về phòng khám này nói là bác sĩ không ép lấy nhiều máu, chỉ lấy một chút cũng được.
Dù bị lừa thì như thế nào? Chúng ta hiện tại cũng không còn gì để mất.
Mau đi thôi chúng ta phải xếp hàng trước khi trời sáng, bởi vì bọn hắn chỉ mở cửa từ lúc sáng sớm đến gần trưa mà thôi.”
“Aizz…”
Người cha thở dài một cái rồi yên lặng để con trai dìu dắt đi tới.
Nhưng là bọn hắn lại không biết được ở phía sau cũng có một thân ảnh lặng lẽ theo sau.
…
Sau một lúc, trước mắt Gin xuất hiện một gian nhà nằm ở cuối một góc đường, mà trước cửa có gần người đang đứng xếp hàng lấy.
Nhìn lướt qua cũng thấy được, tất cả những người này đều là những người nghèo khổ không có tiền chạy chữa bệnh tật ở những trạm xá hay bệnh viện, nên mới liều một phen đến nơi này để chữa bệnh.
“Thật là cẩn thận mà…”
Gin đứng ở xa xa quan sát hoàn cảnh xung quanh rồi lẩm bẩm nói.
Hắn vẫn luôn nghĩ rằng Tamayo hai người sẽ tiếp máu tại những bệnh viện hoặc phòng khám khác, nhưng lại không ngờ lại núp tại một góc vắng vẻ như thế này mở phòng khám bệnh.
Sau một lát hắn chậm rãi bước tới cánh cửa, những người đang xếp hàng trước đó đều từ từ dạt sang hai bên nhường đường cho hắn.
“Gõ cửa đi.”
Trong đó một người đột nhiên thay đổi sắc mặt vội vã tiến tới đập cửa khóc lớn hô to.
“Bác sĩ! Ngài mau mở cửa cứu lấy mẹ ta a…Mẹ ta sắp không xong rồi…”
Sau đó những người khác cũng biến sắc vì đủ mọi lý do mà điên cuồng đập cửa.
Lúc này ở trong nhà, một vị mỹ phụ ngồi dưới ánh đèn đang sắp xếp các loại dụng cụ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa chính, bờ môi nhấp nháy mở miệng nhẹ nhàng nói: “Yushiro, ngươi ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra mà lại náo động như vậy.”
Đáp lại lời nàng, một thanh niên từ trong căn phòng nhỏ bên cạnh nhanh chóng bước ra nói: “Vâng!”
Sau đó hắn liền vội vã chạy ra ngoài cửa với vẻ mặt rất khó chịu.
Cạnh!
Tiếng mở cửa vang lên.
“Này!! Hiện tại còn chưa đến thời gian mở cửa, các ngươi ồn ào làm cái gì! Đừng có làm phiền bác sĩ!”
Thanh niên gọi Yushiro tức giận quát lên, lúc nãy hắn vậy mà thấy được trên khuôn mặt xinh đẹp kia nhăn một cái, điều này khiến hắn rất là tức giận.
“Vị tiểu ca này, cầu ngươi dẫn chúng ta đi gặp bác sĩ a, cha ta sắp không qua khỏi rồi.”
Lúc này đột nhiên có một người, nắm lấy tay áo của hắn quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin.
Yushiro theo lời người này liền đưa mắt nhìn sang một ông lão nằm dưới đất run rẩy sắc mặt trắng xám như tro đang dùng ánh mắt thống khổ nhìn hắn.
Đang lúc hắn định tiến tới kiểm tra thì ở trong nhà vọng ra một giọng nói thanh lãnh: “Dẫn bọn họ vào đây đi Yushiro.”
Nghe được giọng nói này Yushiro liền dừng lại bước chân đối với những người này nói: “Các ngươi theo ta vào trong…”
Trước khi quay người đi vào trong nhà, hắn liếc mắt nhìn ông lão đang hấp hối kia một cái, rồi thầm nghĩ: “Có chút kỳ lạ…người này tựa hồ bị thứ gì doạ sợ mới lên cơn đau tim thì phải.”
Mà Gin đứng ở một bên nhìn lấy biểu hiện của Yushiro liền sinh ra một chút hứng thú.
“Sức quan sát thật nhạy bén…xem ra tên này cũng không phải phế vật như trong anime thể hiện.”
Hắn lặng lẽ đi theo sau đoàn người tiến vào trong ngôi nhà.
Bên trong ngôi nhà rộng rãi hơn hắn nghĩ, đi qua một cái sân rộng lớn cả đám người cùng tiến vào một căn phòng, vừa tiến vào Gin liền thấy được một vị mỹ phụ nhân đang ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn bọn hắn.
Nàng có mái tóc màu nâu đậm được búi lên cao ở sau đầu, đôi mắt màu hoa oải hương long lanh tựa như hai viên ngọc bảo.
Trên người nàng mặt lấy một bộ Kimono màu xanh đen có hoạ tiết những bông hoa.
Khuôn mặt xinh đẹp hơi có chút ưu buồn mang đậm vẻ thành thục của một người phụ nữ trưởng thành.
Cả người nàng toả ra một loại hương khí cùng một khí chất nhẹ nhàng, cho dù là Gin thì một khoảnh khắc cũng cảm nhận được tâm thần có trầm tĩnh lại, cảm giác rất thư thái cùng dễ chịu.
Lúc này Tamayo nhẹ nhàng mở miệng nói: “Yushiro! Mau dìu bệnh nhân nằm lên giường.”
Yushiro một giây trước còn đang cau có nhưng một giây sau liền lập tức phủi sạch những suy nghĩ trong đầu hô lên một tiếng: “Vâng!”
Hắn động tác nhanh như gió cuốn, chỉ trong tích tắc ông lão kia đã nằm trong giường bệnh, sau đó hắn liền quay người đối với Tamayo cung kính nói
“Tamayo đại nhân, mời ngài tới xem.”
“Yushiro! Ngươi phải nhẹ nhàng với bệnh nhân, ta đã căn dặn ngươi bao nhiêu lần rồi?”
“Vâng! Ta biết sai rồi, Tamayo đại nhân! Này các ngươi! Người không phận sự mau lui ra ngoài, hiện tại bác sĩ đang muốn chữa bệnh, đừng đứng đây làm phiền ngài ấy!”
Đang trà trộn trong đám người Gin, cũng không quan tâm lấy đám người đang nhao nhao thối lui, mà hắn đang rất hứng thú nhìn lấy vị phụ nhân này khám chữa bệnh.
Hắn lúc này đang dùng Ảo Ảnh để khiến bọn hắn không thấy thân ảnh của mình nên tâm trạng cũng rất là thoải mái không sợ bọn người kia phát hiện, trừ phi hắn lên tiếng phá vỡ im lặng mà thôi.
Một lát sau, Tamayo buông ra ống nghe rồi ngẩng đầu nói: “Bệnh tim của hắn tái phát do bị kích động đột ngột, may mắn là được phát hiện kịp thời, hiện tại ta đã giúp hắn qua cơn nguy kịch, chỉ cần nghĩ ngơi một lát là được.”
Người con nghe vậy liền vội vàng cúi đầu liên tục nói: “Cám ơn bác sĩ…cám ơn bác sĩ…”
Tamayo tiếp tục nói: “Ngươi ra ngoài chờ một lát, sau khi khám xong tất cả những người khác ta sẽ bốc thuốc cho cha của ngươi.”
Nói xong nàng quay đầu nhìn Yushiro nói: “Ngươi đi mời người tiếp theo vào đây.”.