Chương 32 : Một giọt nước mà thôi, ngươi sợ cái gì
Cũng không biết qua bao lâu, Quý U dần dần từ trong giấc mộng tỉnh lại.
Ngay khi hắn khôi phục ý thức, bỗng nhiên cảm nhận được sau gáy truyền đến một cảm giác ấm áp mềm mại, giống như nằm trên một cái gối êm ái, nhưng chẳng biết tại sao còn có một loại xúc cảm ấm áp.
Hắn chậm rãi mở hai mắt ra, đập vào mắt hắn là một cái chân ngọc thon dài.
Giờ này khắc này, Quý U không khỏi ngây dại, nhất thời không kịp phản ứng đây là xảy ra chuyện gì.
Sau đó hắn quay đầu nhìn lại, mới phát hiện hóa ra mình nằm trên đùi Khương Nguyệt Tâm.
Hắn khẽ cau mày, cẩn thận nhớ lại một phen.
Hắn nhớ rõ trước khi mình chìm vào giấc ngủ căn bản không có hành động này a?
Chẳng lẽ là sau khi ngủ mình leo lên đùi người ta?
Đậu xanh rau má?!
Nghĩ tới đây, Quý U có chút không thể bình tĩnh.
Cùng lúc đó, vốn đang ngủ gật, Khương Nguyệt Tâm cảm thấy đùi hơi ngứa, lập tức phát hiện Quý U đã tỉnh.
"Quý U, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi!"
Khương Nguyệt Tâm vui vẻ nói.Đối với biểu tình này của Khương Nguyệt Tâm, phản ứng đầu tiên của Quý U là vô cùng bất ngờ.
Theo lý mà nói, Khương Nguyệt Tâm thấy hắn nằm trên đùi mình, phản ứng bình thường không phải là vừa thẹn vừa giận sao?
Nhưng Quý U cũng không nói gì, sắc mặt bình tĩnh ngồi dậy.
Hiện tại hắn vẫn có thể cảm nhận được bên hông truyền đến cảm giác đau đớn, đoán chừng là nội thương khó có thể khỏi hẳn, bất quá ít nhất so với lúc đầu đã khá hơn không ít.
"Lại nói nơi này..."
Quý U vừa nói hỏi cái gì, bỗng nhiên trông thấy phía sau là một sơn động tối đen như mực.
Hắn lại nhìn sắc trời xám xịt, bất đắc dĩ nói: "Đêm nay xem bộ dáng chúng ta là chỉ có thể qua đêm tại trong sơn động này."
Quá... qua đêm?!
Ý thức được mình và Quý U cô nam quả nữ phải qua đêm ở trong một sơn động tối đen, Khương Nguyệt Tâm không khỏi miên man bất định.
Chỉ thấy khuôn mặt của nàng càng ngày càng đỏ, rất nhanh đã trở nên giống như quả táo đỏ.
Nhưng có thể Quý U không chú ý đến, cũng có thể là nàng ta hoàn toàn không thèm để ý, đi thẳng vào trong hang động.
"Chúng ta vào trong dò xét toàn bộ sơn động đi, để tránh buổi tối lúc ngủ bị yêu thú đánh lén."
"Ừm."
Mặc dù Khương Nguyệt Tâm rất sợ hãi, nhưng cũng chỉ có thể đi vào cùng Quý U.
Trong sơn động không có vật thể phát sáng, Quý U và Khương Nguyệt Tâm càng đi vào bên trong, bốn phía càng tối, đến cuối cùng không nhìn rõ cái gì.
"Trên người ngươi có thứ gì có thể tỏa sáng không, trong này thật sự là quá đen..."
Khương Nguyệt Tâm một tay nắm lấy góc áo Quý U, có chút khiếp đảm nói.
"Thế nào, ngươi đã lớn như vậy còn sợ đen sao?"
Quý U nhịn không được chửi bậy.
"Sao, làm sao có thể, ta chỉ là không quen mà thôi."
Khương Nguyệt Tâm kiên cường nói, nhưng đôi chân hơi run rẩy của cô đã bán đứng cô.
Quý U hơi bất đắc dĩ nhún vai, nói: "Trên người ta không có đồ vật phát sáng, ngươi chú ý đi theo ta đừng tản ra là được."
"Ân..."
Khương Nguyệt Tâm nhỏ giọng nói.
Nàng không nhìn cái gì cả, cứ như vậy dùng tay giữ chặt góc áo Quý U, gắt gao đi theo Quý U.
Bỗng nhiên, có một giọt nước từ phía trên rơi xuống.
Ý thức của Quý U vô cùng nhạy bén, trong nháy mắt đã nhận ra giọt nước này.
Mặc dù hắn biết đây là một giọt nước hoàn toàn vô hại, nhưng vẫn vô thức nghiêng đầu một cái, hoàn toàn né tránh giọt nước này.
"Tí tách..."
Khoảnh khắc sau, chỉ nghe tiếng giọt nước rơi xuống đất.
Thanh âm vốn nên rất nhỏ, nhưng ở trong sơn động yên tĩnh này lại có vẻ rất vang dội.
"Y!!"
Vừa vặn giọt nước này nhỏ xuống trước chân Khương Nguyệt Tâm, nàng cho rằng có thứ gì đó muốn tập kích nàng, lập tức kêu lên một tiếng kinh hãi.
Không chỉ như thế, nàng còn vô thức ôm chặt lấy Quý U.
"Chỉ là một giọt nước mà thôi, ngươi sợ cái gì?"
Quý U có chút cạn lời.
...