- Mình đang ở đâu vậy?
Hoàng Phủ Thiên lúc này đang đứng trước một tòa đại điện vô cùng hoành tráng, giống như nơi vua chúa ngày xưa ở vậy, mỗi tội nơi này mang theo khí tức u ám khó hiểu làm người ta rợn tóc gáy.
Đột nhiên một đợt gió lạnh thổi qua, chớp mắt Hoàng Phủ Thiên đã xuất hiện trong một đại điện khổng lồ, trước mặt hắn là một vị đại hán mặt đen mặc bộ trang phục cổ, khí thế uy nghiêm như một ngọn núi đá sừng sững trên đài cao.
Bên cạnh còn có hai người đứng tạo dáng vô cùng buồn cười.
Một người mặt trắng, mặc quan phục, tay phải cầm bút lông, tay trái cầm sổ.
Người còn lại mặt vàng trên trán có hoa văn ảo diệu, mặc quan phục, tay cầm roi chín khúc.
- Người phía dưới nghe đây, ngươi đã biết mình phạm tội gì chưa?
Vị đại hán mặt đen cầm một thứ gì đó gõ mạnh lên trên bàn, giọng nói vô cùng lớn.
Hoàng Phủ Thiên trợn trắng mắt, trong lòng thầm nghĩ không lẽ mình được chọn làm khác mời trong chương trình đặc biệt gì chăng? Nghĩ vậy Hoàng Phủ Thiên không đáp, đôi mắt đảo liên tục muốn tìm xem có máy quay ẩn dấu ở đâu không.
- Hoàng Phủ Thiền to gan, Diêm Vương đang hỏi ngươi đó, mau đáp lời.
Diêm Vương? Hoàng Phủ Thiền lúc này mới để ý ở phía trên trần có treo bảng ghi Diêm Vương Điện.
Xem ra nhà đài ngày cũng công phu phết đấy, làm ra được nơi chất lượng thế này.
Nhưng hình như bọn họ tìm nhầm người rồi.
Hoàng Phủ Thiền cười nói:
- Không tệ đâu, các vị đầu tư công phu phết đấy, nếu chương trình này phát sóng sẽ nổi tiếng cho xem.
Nhưng các vị tìm nhầm khách mời rồi ta tên là Hoàng Phủ Thiên, không phải Hoàng Phủ Thiền đâu.
Ba người nghe Hoàng Phủ Thiên nói vậy, nhất thời sửng sốt, vị cầm sổ đứng ở bên cạnh vội mở quyển số lật tới lật lui, cuối cùng dừng ở một trang, mặt trắng lúc này biến thành xanh mét.
Hắn tới gần vị đại hán nghiêm nghị nói thầm.
Hoàng Phủ Thiên đoán tổ tiết mục của bọn họ có sai xót, nên mới tìm hắn làm khách mới, có điều chứng kiến tiết mục này cũng không tệ, đến khi về còn có thể chém gió với người khác.
Mà vị mặt trắng kia nói với đại hán tự dưng Diêm Vương là:
- Đại nhân chúng ta bắt lộn người rồi, hắn không phải Hoàng Phủ Thiên kẻ sống lố hơn năm mươi năm, tính ra tên đó nếu chết cũng hơn trăm tuổi rồi, không thể trẻ như vậy được.
Mà thanh niên trước mặt này còn hơn năm mươi năm dương thọ.
Đại hán nghe xong mặt cũng khẽ đổi, ho nhẹ một tiếng, khẩu khí tuy cường ngạnh nhưng cũng đã hòa hoãn ít nhiều nói:
- Hoàng Phủ Thiên, hiện tại ngươi đã chết rồi, nơi này Diêm Vương điện, ngươi có nhớ vì sao mình lại chết không.
- Ta đã chết… Sao có thể….
Hoàng Phủ Thiên đột nhiên im bặt, trong đầu xuất hiện một mảng kí ức xa lạ.
Bản thân vốn là một người bình thường, xuất thân trong gia đình công nhân, cha mẹ không có danh tiếng hiển hách, cũng không có họ hàng ở nước ngoài tuyệt tự tuyệt tôn để lại cho hắn thừa kế hàng tỉ gia sản.
Từ nhỏ đến lớn, hắn an nhàn học xong bậc tiểu học, trung học, đại học, những năm học đại học cũng không có nói chuyện yêu đương nam nữ.
Hắn từ cố gắng thử một lần trong đời đó là học bắn cung, từng có cơ hội tham gia giải bắn cung nghiệp dư cấp quốc gia, sao đó vì một vụ trấn thương khiến hắn phải từ bỏ, làm một người bình phàm học tiếp đại học.
Sau khi tốt nghiệp, giống như các sinh viên bắt đầu tìm công việc làm, mà hắn coi như vận khí tốt có thể gặp được một công việc đủ tốt, không lo chết đói.
Cứ như vậy, Hoàng Phủ Thiên không mặn không nhạt, không trêu chọc ai, không đụng đến ai, sống hai mươi năm như một, nhưng đời người lại không được như ý nguyện.Vào một ngày chủ nhật nắng ráo, trong tay hắn cầm chặt hai bức ảnh của hai diễn viễn nổi tiếng ngành nghiệp phim.
Đến khi gần về tới nhà hắn thấy một cô gái mặt đồ công sở, đến thẻ nhân viên còn chưa tháo, vừa đi vừa bấm điện thoại.
Hoàng Phủ Thiên nhận ra cô gái này làm công ty với mình, hai người hình như ở chung một tòa chung cư.
Cô ấy băng qua đường mà không nhìn trước ngó sau gì cả.
Lúc đấy, bỗng có một cái bóng lớn tiến gần đến cô ấy.
Đó là một chiếc xe tải đang lao đi bằng tốc độ có vẻ rất nhanh.
Event
Trong một khoảng khắc tay chân nhanh hơn não, Hoàng Phủ Thiên vội đẩy cô ấy ra.
Và sau đó………… Rùng mình một cái, Hoàng Phủ Thiên trở lại hiện thực.
Thì ra chính mình thực sự đã chết, nơi này cũng là Diêm Vương điện.
Hoàng Phủ Thiên nhìn Diêm Vương hỏi:
- Cô gái mà tôi đã cứu đã an toàn chưa.
Vị mặt trắng cầm bút, ánh mắt hơi phức tạp, thở dài nói:
- Cô ta vẫn còn sống.
Nghe vậy Hoàng Phủ Thiên cảm thấy may mắn, thì ra hành động bồng bột của mình vẫn có thể cứu được một người.
Nếu mình chết rồi mà không cứu được người ta thì quả là thất vọng.
Không đúng.
Hoàng Phủ Thiên chợt nhật ra điều gì đó, hắn ngẩn đầu nhìn Diêm Vương và hai vị phán quan nghi ngờ hỏi:
- Lúc nãy các vị nói Hoàng Phủ Thiền đúng không? Không lẽ……
- Khụ, chuyện này...
Vẻ mặt Diêm Vương thoáng chút ngượng ngùng.
- Bổn vương bận rộn trăm bề, đôi khi cũng phạm chút sai lầm là điều khó tránh khỏi.
Mẹ nó, thực sự là như vậy, thì ra là các vị nhầm lẫn, người phải chết là tên Hoàng Phủ Thiền chứ không phải ta.
Có lộn không vậy, các vị làm ăn như vậy không đúng quy tắc đâu.
Hoàng Phủ Thiền nói:
- Nếu là nhầm lẫn không biết có thể thả ta về lại nhân giới được không.
- Không được rồi, người nhà ngươi đã đem thân thể ngươi đi hỏa táng mất rồi, không thể sống lại được nữa.
Mà người chết sống lại ở cùng một nơi là phạm luật trời, dù ta có cho ngươi sống lại thì lão Thiên cũng đánh cho ngươi một đòn, đến khi đó thì ngươi sẽ hồn phách tan nát không còn gặp được ta đâu.
Diêm Vương lắc đầu nói.
- Thực ra không chỉ một ngày trên trời bằng một năm dưới hạ giới, mà bao gồm của Địa Phủ cũng vậy.
Ngươi đến đây cũng đã hơn một giờ đồng hồ rồi ở Dương gian cũng qua một thời gian rồi.
Phán Quan mặt trắng giải thích rõ điều thắc mắc của Hoàng Phủ Thiên.
Hoàng Phủ Thiên gãi đầu hỏi:
- Vậy giờ thì ta phải làm sao, không lẽ ở lại địa phủ làm công việc ở địa phủ hay là hồn ma vất vưởng không được siêu thoát.
- Chuyện này… Nếu ngươi muốn đầu thai thì chúng ta có thể châm trước cho, để ngươi sinh ra trong một gia đình giàu có, có chị gái và em gái kế xinh đẹp, bản thân tài hoa ngút người.
Nhưng ngươi phải uống canh mạnh bà, kiếp trước với ngươi sẽ không còn chút nào hoàn toàn là sống lại một người mới.
Diêm Vương nhìn Hoàng Phủ Thiên đặt ra ưu đãi vô cùng tốt.
Hắn cũng suýt động lòng, nhưng nghĩ tới gia đình mình đau khổ vì cái chết của mình, mà bản thân lại không biết gì sống cuộc đời hạnh phúc khác thì không ổn cho lắm.
- Không cần đâu, thay vào đó thì không biết các vị có thể lưu tâm tới gia đình của tôi, cuộc sống không cần quá vất vả, tương lai sẽ thuận lợi không cần lo lắng vấn đề tiền bạc và sức khỏe được không?
- Việc này ta có thể đồng ý, chiếu cố gia đình của ngươi cũng không phải quá khó khăn.
Còn về phần ngươi…
Event
Lúc Diêm Vương đưa ra phán quyết cuối cùng phán quan mặt trắng kiểm tra sổ một hồi mắt sáng lên, cúi đầu nói thầm với Diêm Vương.
Diêm Vương nghe xong hơi cau mày lại, rồi gật đầu tán thành:
- Xét thấy ngươi cứu một người và còn là người con hiếu thuận, coi như cũng có chút công đức, bổn vương tìm cho ngươi một địa phương khá đặc biệt có một người cùng ngày sinh tháng đẻ với ngươi, bát tự cũng phù hợp, gia cảnh không tầm thường, vì nơi đây lão Thiên thỉnh thoảng mới nhìn tới tên ta miễn cho ngươi phải chịu nỗi khổ trở thành hài nhi được sinh ra một lần nữa.
Ngưu đầu mã diện, dẫn hắn đến thông đạo luân hồi.
Hoàng Phủ Thiên nghe Diêm Vương sắp xếp như vậy cũng không còn gì phản đối, tuy rằng mình chết oan nhưng lấy tương lai của mình đổi được cho gia đình của mình, không lỗ.
Hơn nữa Diêm Vương cũng đang bù đắp cho mình rồi, không cần làm quá lên.
Thong thả đi theo Ngưu đầu mã diện.
- Ngưu đầu huynh, mã diện huynh không biết việc gạch tên nhầm người trong sổ sinh tử như vậy Diêm Vương đại nhân có hay gặp phải không.
Con đường tới luân hồi có vẻ dài, Hoàng Phủ Thiên thuận tiện hỏi.
Mã Diện ngập ngừng:
- Cũng không nhiều lắm, ngẫu nhiên vài nghìn năm mới có một lần.
Hoàng Phủ Thiên vừa cười vừa nói:
- Xem ra ta cũng không cô đơn.
Ngưu Đầu cảm khái không ngừng:
- Tiểu huynh đệ ngươi coi như may mắn, Diêm Vương đại nhân không bắt ngươi phải uống canh Mạnh Bà rồi đi qua cầu Nại Hà sao, việc này cũng coi như là cố ý bồi thường cho ngươi.
Còn tên bị nhầm lẫn với ngươi kia xem ra xui xẻo dài dài, vì việc này mà lão phán quan sẽ cho hắn quanh quẩn ở súc sinh đạo vài chục kiếp cho mà xem.
Mà tiểu quỷ câu đi hồn phách của ngươi chắc cũng phải làm khổ sai sông lương vài trăm năm mới có thể thoát nạn, muốn thăng chức tương lai khó khăn đây.
Hoàng Phủ Thiên gật đầu, xem ra địa phủ cũng tiên tiến lắm còn có chế độ hưởng lương, thăng chức nữa!
Hàn huyên một thời gian ba người tiến tới một cỗ bánh xa to tới dọa người, cao tới xuyên qua từng tầng mây tại địa phủ này vậy.
Nhìn cỗ bánh xe này Ngưu đầu nói:
- Tiểu huynh đệ, trước khi lên đường Diêm Vương đại nhân còn món quà muốn tặng.
- Món quà gì?
Ngưu đầu mã diện cười cười nhìn hắn, mã diện duỗi tay điểm nhẹ trên trán Hoàng Phủ Thiên, còn chưa kịp thích ứng liền thấy Ngưu Đầu xòe tay ra, một cỗ âm phong nổi, kéo theo vô số tiếng khóc than nức nở cực kì hỗn loạn, một luồng sáng màu lục mờ ảo hiện ra trên lòng bàn tay của hắn.
Bắn luồn sáng màu lục kia tiến nhập vào cơ thể Hoàng Phủ Thiên.
- Món đồ này với ngươi rất hữu dụng đấy.
Giờ thì chúng ta tiễn ngươi tới đây thôi.
- Tạm biệt hai vị, hi vọng chúng ta không gặp lại nhau quá sớm.
Hoàng Phủ Thiên hướng tới Ngưu đầu mã diện chào tạm biệt rồi tiến vào bánh xe luân hồi khổng lồ.
Cả người hắn tan biến vào trong ánh sáng huyền ảo.
Ngưu đầu mã diện nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên biến mất thì lấy ra mảnh ngọc bội khá đẹp mắt nói với nói:
- Đã tiễn hắn vào luân hồi, rồi thưa Diêm Vương đại nhân.
Cũng đưa hắn món quà đó rồi
Event
Bên mảnh ngọc phát ra tiếng của Diêm Vương nói:
- Tốt lắm, dù sao thế giới đó có chút loạn, coi như để hắn phòng thân đi…..
việc còn lại để phán quan xử lý.
Các ngươi có thể quay trở về được rồi.
……
Diêm Vương điện.
Diêm Vương để mảnh ngọc xuống nhìn tới linh hồn nữ tử hỏi theo thủ tục:
- Tên họ là gì?
-Cổ Nguyệt.
Linh hồn nữ tử tuy chết rồi nhưng bộ dáng vẫn xinh đẹp vô cùng.
Cô nhàn nhạt nói.
Nghe tên nữ tử này Phán Quan mặt trắng kiểm tra lại sổ sinh tử, nhíu mày nói với Diêm Vương:
- Diêm Vương đây chính là cô gái mà Hoàng Phủ Thiên đã cứu đó.
- Di, không phải cô ta vẫn còn sống sao? Giờ lại chạy xuống đây rồi.
Diêm Vương trợn mắt hỏi.
- Đúng là lúc nãy nàng ta còn sống, nhưng dương thọ đã tận nên phải đi.
Vốn nàng ta chết vì xe tông, Hoàng Phủ Thiên hi sinh mạng mình cứu được nàng ta, chỉ là nàng ta bị thương không nhẹ cũng chỉ duy trì được vài tháng rồi đi.
Lúc nãy không nói với hắn sợ hắn nghĩ không thông.
Nghe phán quan nói như vậy, Diêm Vương cũng đành chấp nhận, nhìn tới Cổ Nguyệt phán quyết:
- Kiếp trước ngươi không phạm sai lầm gì đáng để xuống địa ngục, ngươi có thể được đầu thai chuyển kiếp.
Ngưu đầu mã diện đưa tới cầu nại hà.
- Khoan đã, không biết Diêm Vương đại nhân có thể cho ta biết người cứu ta giờ đã ra sao rồi không?
Cổ Nguyệt trước khi đi còn quay đầu lại nhìn hỏi Diêm Vương.
- Ngươi yên tâm, hắn ta đã tiến nhập luân hồi đầu thai chuyển thế.
Cổ Nguyệt thở dài một hơi:
- Vậy thì tốt, nếu kiếp sau có gặp lại ta nhất định sẽ trả ơn cho hắn.
- Luân hồi thông đạo liên kết với các thế giới, nên ngươi có thể gặp lại hắn ở kiếp sau không xem vận khí của ngươi rồi.
Không cần đặt quá gánh nặng, dương gian có câu nợ kiếp trước trả kiếp sau không phải không đúng, chỉ là xem duyên phận các ngươi tới đâu thôi.
Giờ thì đi đi.
Diêm Vương phất tay để ngưu đầu mã diện đưa Cổ Nguyệt vào luân hồi..