1. Truyện
  2. Chí Tôn Chi Lộ
  3. Chương 38
Chí Tôn Chi Lộ

Chương 38: Khảo thí cuối cùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

: Khảo Thí Cuối Cùng

Lý Tầm rất nhanh thì đã mang theo bọn họ đi tới một cái địa phương khác, trước mặt đám thiếu niên là một tòa kiếm trận, đồng thời Lý Tầm cũng ghi lại một phần giao cho giám khảo địa phương này.

Phần ghi lại kia chính là điểm số của người đoạt giải cùng với điểm số tính ra, cũng chỉ có bọn họ cần ghi lại, người nào cũng không biết người còn dư lại còn có thể bị loại bỏ mấy người, mà người thất bại có tư cách lưu lại tên như thế nào?

Xung quanh khu vực này cũng có mấy nhóm người đứng ở xung quanh quanh, số lượng không nhiều hơn đám Hoàng Phủ Thiên là bao nhiêu.

Người phụ trách lần này là một trung niên mĩ phụ.

Trên người mĩ phụ hiển thị rõ phong vận thành thục, thấy nàng các thiếu niên mới biết yêu kia trong lòng ai cũng nhộn nhạo, không tự chủ được mà lén nhìn.

So có thể Mộc Thiên Tuyết xinh đẹp hơn, nhưng phong tình lại kém hon nhiều.

Mĩ phụ liếc một vòng rồi lên tiếng nói:

- Ta là giám khảo cuối cùng của các ngươi.

Vòng cuối của các ngươi sẽ là trong tòa kiếm trận này, có lẽ một số người sẽ quen thuộc với nó.

Vì đợt tuyển chọn đầu tiên các ngươi đã từng thử sức với nó rồi, đó là là trọng lực.

Có điều so với lần đó, thì lần này khắc nghiệt hơn không chỉ gấp đôi.

Đừng lấy làm chủ quan.

Khoảng năm phút giải thích qua, sau đó toàn bộ thiếu niên ở đây tiến vào bên trong, bên trong cũng phân ra từng gian đủ cho hơn trăm thiếu niên.

Chờ đám thiếu niên khoanh chân ngồi dưới đất, chuẩn bị sẵn sàng, mĩ phụ phong vận ở ngoài trận khởi động đại trận.

Trong phút chốc trọng lực mặt đất tăng mạnh gấp mười lần, như ngọn núi cổ đột nhiên đè trên lưng.

Vài thiếu niên không chuẩn bị kịp hét thảm bị đè nằm sấp dưới đất.

Cái này nào chỉ gấp đôi, mà là gấp năm lần so với bình thường rồi.

Chống khoảng ba, bốn phút có thiếu niên hét thảm từ bỏ, lùi ra ngoài.

Có người ngất xỉu bị đệ tử tam đại chờ sẵn ngoài trận khiêng ra.

Một trăm nhân rất nhanh chỉ còn lại sáu mươi mấy người.

Đa số người nhíu chặt mày, nhắm mắt cố chống cự, giọt mồ hôi toát ra trên trán, gò má, lưng.

Có người vì chịu không nổi mà cắn rách môi, máu đỏ chảy ra từ khóe miệng, toàn thân căng cứng xương kêu răng rắc.

Dù bọn họ có vận chuyển nguyên khí đối chọi cũng không thấm được.

Đặc biệt trong tòa kiếm trận này ngoài trọng lực tăng gấp mười, còn có thể để từng tia sáng nóng gắt của mặt trời xuyên thấu vào trên người của các thiếu niên ở đây, khó khăn chồng chất khó khăn.

Trong khi người ta cực cổ dùng nguyên khí đối chọi, đương nhiên vẫn có vài kẻ muốn thử sức liền không hề vận dụng nguyên khí, tiêu biểu Hoàng Phủ Thiên, khi đột phá Thiết Man Thể quyết giai đoạn thứ hai xương cốt hắn liền đạt tới trình độ nặng hơn nghìn năm trăm cân trong đám thiếu niên tuyệt đối xem như hạc trong bầy gà.

Bời vậy, dù có tăng lên gấp năm so với trước đó biểu tình nhẹ nhàng còn có sức quan sát biểu hiện trên mặt người khác.

Hoàng Phủ Thiên hợt phát hiện đằng trước bên phải mình có thiếu niên khoanh chân ngồi, nửa thân trần.

Lồng ngực, cơ bắp nhô ra, da hồng hào.

Cơ bắp nhô lên dưới ánh nắng, giống đao tước rìu chém tràn ngập lực lượng.

Đây chính là tên cuồng nhân Diệp Phong đây mà!

Diệp Phong khép hờ mắt, khoanh chân ngồi, biểu tình bình tĩnh tự nhiên, rất là nhẹ nhàng.

- Bộ tên này là biến thái sao? Cởi trần vào đây làm quái gì?

Thực sự Hoàng Phủ Thiên không hiểu tư duy của Diệp Phong lắm.

Trừ Hoàng Phủ Thiên và Diệp Phong ra, còn có Mộc Thiên Tuyết, Lý Hiên và hồng y thiếu nữ cũng đang thử dùng thân thể đối trọi với trọng lực gấp mười ở trong kiếm trận đồ, đây cũng chính là một cách tôi luyện.

Trọng lực lại gấp mấy lần dưới tình huống bình thường ở trong hoàn cảnh như vậy tu luyện, đối với tu vi tăng trưởng cũng không trợ giúp, nhưng có thể khiến chân nguyên khí càng thêm ngưng luyện.

Hơn nữa thích ứng trọng lực lớn hơn, võ giả có thể nhảy rất cao ở trong hoàn cảnh bình thường, chạy nhanh hơn, tăng lên sức chiến đấu!

…..

Thời gian trôi nhanh nửa canh giờ như bay.

Người bên cạnh dần giảm bớt.

Hai canh giờ sau, kiếm trận đồ số nói chung chỉ còn lại, tổng cộng hai mươi thiếu niên.

Những người khác không chịu nổi đau nhức đã từ bỏ hoặc xỉu bị nâng ra ngoài trận.

Trong gian của Hoàng Phủ Thiên cũng chỉ còn lại năm người là hắn, Diệp Phong, Lý Hiên, Mộc Thiên Tuyết và hồng y thiếu nữ.

Theo thời gian trôi qua, áp lực trong kiếm trận đồ dần tăng lên, lúc này đã là trọng lực gấp ba mươi lần bình thường.

Hoàng Phủ Thiên cũng trên trán mồ hôi chảy xuống, cảm giác khó chịu bao quanh.

Lần trước trọng lực cực hạn cũng chỉ là gấp mười lần.

Mà bây giờ là ba mươi lần khiến hắn ăn cũng không tiêu.

Diệp Phong đang dốc hết sức chống đỡ, người hắn ta ướt đẫm mồ hôi.

Có điều vấn kiên quyết không vận dụng nguyên khí.

Mộc Thiên Tuyết đi đến mức này cũng không chống trọi tiếp, nguyên khí lam sắc như thu thủy chậm trãi bao bộc thân thể mềm mại.

Lúc trước Lý Hiên còn thong dong bây giờ khuôn mặt điển trai lộ vẻ rất đau khổ, áo trắng ướt đẫm mồ hôi, khẽ run rẩy.

Ánh sáng xanh nhạt ẩn hiện trên người Lý Hiên, hắn nhờ vào nguyên khí đối kháng áp lực.

Điều đặc biệt nhất là hồng y thiếu nữ, nguyên khí trên người tàng ta vốn mờ nhạt tới mức độ như ngọn nến trước gió, có điều khi nó sắp tắt thì trên người nàng ta lại phát ra luồng uy năng khác thường, giống như bảo hộ lấy nàng ta mà chống đỡ.

- Thế này không phải gian lận sao?

Trong gian này ai cũng nhận ra điều đó, chỉ là bọn họ cũng lười chấp nhất với hồng y thiếu nữ.

Hiện tại số người dùng thân thể đối đầu với trọng lực gấp ba mươi lần cũng chỉ còn Hoàng Phủ Thiên và Diệp Phong mà thôi.

Trong áp lực nặng thế này mỗi một phút mỗi một giây là dao nhỏ vô hình cắt thịt ngươi, đau đớn như bị lăng trì không thể diễn tả bằng lời.

Ý chí hơi yếu chút, thả lỏng một chút là sẽ xỉu.

Quả nhiên, rất nhanh sau đó, ngoại lực của hồng y thiếu nữ cũng yếu dần đi, tiếng rắc nhỏ nhỏ vang lên, nàng ta lăn ra đất bất tỉnh.

Nửa nhén nhang sau, toàn bộ kiếm trận đồ chỉ còn lại năm người, trong đó bốn người là trong gian của Hoàng Phủ Thiên.

Đột nhiên một luồng áp lực đè tới, Hoàng Phủ Thiên cùng bốn người còn lại chợt biến sắc, cảm giác đau tới buốt não khiến bọn họ rùng mình.

Theo bản năng Hoàng Phủ Thiên lập tức vận chuyển Yên Sở quyết nguyên khí đỏ như lửa bao trùm lên toàn bộ thân thể phòng vệ.

Không chỉ Hoàng Phủ Thiên, Diệp Phong cũng không ngoại lệ.

Không còn kẻ nào dám dùng lực lượng thuần đối kháng với nó.

Trừ trọng lực nặng nề, khí nóng mặt trời áp bức ra còn tràn ngập áp lực của cường giả tác động lên linh hồn người.

Đau khổ này hơn lăng trì gấp ngàn vạn lật, như địa ngục khổ hải trong truyền thuyết.

Người không có đủ ý chí ở trong hoàn cảnh như vậy e rằng sẽ phát điên.

Bụp.

Hai âm thanh vang lên trong không gian yên tĩnh, Lý Hiên ánh mắt không cam lòng liếc nhìn ba người còn lại trong phòng, hộc máu, lăn xuống đất bất tỉnh.

Thêm ít lâu nữa, đôi mắt xinh đẹp mang theo sự lạnh lùng của Mộc Thiên Tuyết liếc tới hai người nam nhân còn lại trong gian, có lẽ đang phân vân có cần tiếp tục đối kháng không.

Một giây ngắn ngủi qua đi, nàng ta đứng dậy đi ra khỏi.

Có lẽ nàng ta cảm thấy không nhất thiết cùng đám man nhân này so đo.

Bộ dáng từ đầu đến cuối thong thả vô cùng, có lẽ là nhẹ nhàng nhất trong đám người.

Làm người ta hoài nghi nàng rốt cuộc có phải là Hoàng Nguyên trung kì không, hay là Huyền Nguyên cảnh cao thủ giả dạng.

Hoàng Phủ Thiên nhìn thấy còn mỗi mình hắn với Diệp Phong trong phòng, vốn đang tính từ bỏ thì nghe thấy Diệp Phong hét lớn:

- Huynh đệ, trước đó từng được chứng kiến kiếm pháp siêu phàm của ngươi làm ta vô cùng bội phục nhưng không có cơ hội so tài.

Trong đợt khảo hạch lần này chỉ còn ta với ngươi, không biết huynh đệ có hứng thú cùng ta so tài được không, xem chúng ta có thể đột phá cực hạn bản thân không.

Bất kể ai trong chúng ta còn lại sau cùng liền cùng đối phương kết giao bằng hữu.

Quả nhiên Diệp Phong phi thường để tâm tới Hoàng Phủ Thiên, trước đó nhìn thấy kiếm pháp của Hoàng Phủ Thiên, hắn đã muốn so tài một phen.

Không nghĩ tới lại có cơ hội ở đợt khảo hạch này, dò không phải đối chọi trực tiếp, nhưng thế này cũng được.

Lời nói của Diệp Phong mang theo nhiệt huyết, mong muốn được cùng đối thủ xứng tầm so tài, nếu lần này thắng được chính là sự tôn trọng đố với bậc anh tài làm người khác ngưỡng mộ mong muốn.

Bất cứ thiếu niên nào nghe được đều muốn cùng Diệp Phong đối tới sức cùng lực kiệt.

Hoàng Phủ Thiên nghe vậy, trong lòng cũng hơi có cảm giác hùng tâm tráng trí, hắn ta khẽ cười rồi nói:

- Thôi, lần này huynh thắng.

Nói rồi đứng dậy bước ra ngoài trước ánh mắt ngỡ ngàng của Diệp Phong, không chút động tác thừa nào cả.

Giỡn hoài à, ai thèm ở trong đó đấu đá với ngươi.

Đối chọi với trọng lực với áp bức khí tức đã mệt rồi, còn tốn sức đấu với ngươi chi bằng ta bỏ cuộc luôn cho nhẹ nhàng.

Tiêu chí Hoàng Phủ Thiên, không cùng cuồng nhân đối đầu với nhau.

Ai biết được bản thân mình bị quấn theo hắn ta sẽ ra sao.

Khi Hoàng Phủ Thiên bước ra ngoài, cũng chính là khảo hạch kết thúc.

Mĩ phụ đứng bên ngoài, tay viết một cái gì đó, miệng đọc:

- Hoàng Phủ Thiên, hai canh rưỡi, qua.

- Diệp Phong trụ lại sau cùng xếp hạng nhất.

Sau đó mĩ phụ nói:

- Tất cả người nào đã được ta thông qua liền ở lại, còn những người nào đã bị đánh rớt thì đi theo lối cũ gặp vị giám khảo thứ hai của các ngươi.

Các ngươi đừng nản lòng, vì các ngươi thất bại ở đây không có nghĩa các ngươi hết cơ hội, nếu như số điểm và đánh giá của các chấp sự không tệ liền còn năm thành cơ hội vào tông môn.

Tiếng nói của mĩ phụ vang lên, hơn bảy mươi người buồn bã quay đầu còn lại có ba mươi người còn lại, bọn họ ai cũng hiểu, giờ bị loại thì chính là hết khả năng rồi.

- Đi theo ta!

Mĩ phụ dẫn ba mươi người rời đi, đi tới trong một cái sân nhã.

- Chúc mừng các ngươi, thông qua khảo hạch cuối cùng, trở thành đệ tử của Kiếm Trảm Tông! Hiện tại, lấy lệnh bài các ngươi đã được phát ra.

Đám người nhao nhao lấy lệnh bài đưa ra.

Mĩ phụ đánh ra ba mươi đạo sắc quang rơi vào từng cái lệnh bài, tức khắc lệnh bài gỗ chợt biến đổi, lớp gỗ bên ngoài tróc ra từng đợt rồi rơi xuống, lộ ra màu trắng sữa bên trong.

Bây giờ lệnh bài trở thành màu trắng, phía sau khắc hai chữ Kiếm Trảm.

- Các ngươi vào tông, là ngoại môn đệ tử, đột phá đến Huyền Nguyên cảnh hậu kì thì có thể tấn thăng làm nội môn đệ tử, ngày nào đó các ngươi được vào nội môn! Thân phận của chấp sự sở hữu lệnh bài màu đen.

Cao hơn nữa, còn có lệnh bài màu tím cùng lệnh bài màu vàng!

Lệnh bài màu tím đại biểu tu vi là trưởng lão của tông môn!! Lệnh bài màu vàng chỉ có một khối, đó chính là tông chủ đại nhân!

- Trong tông môn không nhìn số tuổi, chỉ lấy tu vi luận cao thấp, các ngươi gặp phải đệ tử đồng tông, nếu là Huyền Nguyên cảnh cho dù tuổi còn nhỏ hơn so sánh với các ngươi, đó cũng là sư huynh, sư tỷ! Đều nhớ lấy, phạm thượng trở xuống, chính là đại bất kính trong tông môn, sẽ phải chịu nghiêm trị!

- Cách mỗi mười ngày, sẽ có chấp sự đến đây giải thích cho các ngươi nghi hoặc trên tu luyện, các ngươi cố gắng tận tình đột phá tới Huyền Nguyên cảnh trung kì liền có cơ hội làm đệ tử nội môn, không nên cô phụ hy vọng của tông môn!

Sau khi mĩ phụ nói xong, xuất hiện mấy người thanh niên đi tới ôm quyền với nàng.

- Tốt, hiện tại các ngươi đi theo bọn họ, bọ họ sẽ bài bố nơi ở cho các ngươi tạm thời cho các ngươi.

Đám thanh niên đưa cho những người này y phục, trường kiếm đệ tử ký danh từ chỗ hậu cần Kiếm Trảm tông, được xếp tạm thời nghỉ qua đêm trong khách xá.

Mỗi thiếu niên nhận một quyển sách nhỏ giống hướng dẫn sinh hoạt, mặt trên ghi kỹ mấy ngày tiếp theo bọn họ sẽ làm gì.

Vừa vặn tổng bảng xếp hạng trắc nghiệm khu thông báo tuyên bố danh sách, thứ bậc.

Trong hơn vạn người tham gia, chỉ đạt được một nghìn đệ tử ngoại môn.

Hoàng Phủ Thiên được xếp ở hạng một trăm, không phải hạng quá tệ.

Diệp Phong với Mộc Thiên Tuyết cũng đạt được hạng tám mươi trở lên.

Mà Lý Hiên so với Hoàng Phủ Thiên lại cao hơn, hạng chín mươi.

Thực khiến người ta thắc mắc rốt cuộc tại sao.

Có điều Hoàng Phủ Thiên cũng không để tâm lắm tới thứ hạng của Lý Hiên, cái hắn tò mò chính là mười hạng đầu dường như không được công bố.

Đây có lẽ chính là các trường hợp đặc cách tuyển thẳng.

Vì phòng ngừa mười thiên tài bị lôi kéo hoặc môn phái đối địch chú ý giám sát, Kiếm Trảm tông phải giữ kín như bưng.

: Tàng Thư Các

Hôm sau Hoàng Phủ Thiên biết mình bị phân tới Ngoại môn Đông Viện số ba, vì thông báo dán ở công cáo bài nên người nào đọc sớm thì sẽ được chỉ đường sớm, còn người đọc muộn như Hoàng Phủ Thiên chính là cái tự mò đường mà đi.

Kiếm Trảm tông là một đại phái bên trong Bắc Hoang Châu diện tích bao phủ cự nhiên là to lớn vô ngần, có núi có sông, có rừng cổ…. mà ngoại môn chính là vòng ngoài của tông môn. Nói nôm na là chốn ngoại ô, còn nội môn là thành thị. Vì vậy các viện của ngoại môn thường được tồn tại cách nhau khá xa, tìm đường cũng tương đối vất vả.

Hoàng Phủ Thiên không có cách nào chỉ có thể vừa chạy vừa hỏi đường. Tốn mất hai canh giờ thời gian, hắn phải xuyên qua hai rừng rậm nhỏ và ba con sông nhỏ cuối cùng mới thấy một nơi giống như thôn nhỏ, còn có một cánh cửa lớn, được làm bằng gỗ. Phía trên là một cái biển hình thoi, viết hai chữ Đông Tam. Chắc là ở đây không sai.

Hoàng Phủ Thiên đẩy cửa gỗ dày nặng bước vào sân, bên trong có vài gian nhà gỗ. Trong đó gian chính giữa đón ánh nắng, rộng nhất. Đằng trước mỗi nhà gỗ có một cây tùng cổ thẳng tắp xanh ngắt, sân rất rộng rãi, chính giữa có một cái giếng, mép giếng loang lổ hằn vết dây thừng. Bên cạnh giếng đặt một thùng nước sắt đen, một xấp dây thừng thô cỡ tay con nít.

Đại ngộ ở đây cẳn bản cũng không tệ lắm, tốt hơn Hoàng Phủ Thiên nghĩ nhiều. Có điều nơi này có vẻ yên ắng quá, theo lý thuyết thì người phân tới viện này phải đến sớm hơn hắn chứ?

Hoàng Phủ Thiên đột nhiên đi tới trước một căn nhà gỗ tinh xảo ở chính giữa hắn gõ cửa, hỏi:

- Xin hỏi có người ở đây không?

Dù sao gian này cũng là gian tốt nhất trong mấy gian phòng ở đây, nếu không có người sở hữu thì hắn độc chiếm trước. Hắc hắc.

Không có tiếng trả lời, có điều bên trong có tiếng động nhỏ.

Cửa không có khóa, Hoàng Phủ Thiên cũng không hỏi nhiều nữa. Nếu có người nhất định sẽ đáp lại. Có lẽ là mấy con động vật như chuột gì đó mà thôi. Hắn trực tiếp mở cửa.

Bóng tối bên trong bị ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu vào. Hắn chớp mắt vài cái. Khi nhìn lại lần nữa, hắn đột nhiên ngây người.

Một dáng người yểu điệu y phục chưa kịp mặc lên hết, lộ ra đôi chân thon dài trắng trẻo, gương mặt trắng mịn không tỳ vết, y phục màu trắng, môi cũng trắng mái tóc đen bóng như thác nước rũ xuống, đặc biệt là đôi mắt của nàng đôi mắt mê hồn khiến người ta trầm luân. Có điều đôi mắt này có chút quen thuộc nha.

Mà người bên trong bị hành động bất ngờ của Hoàng Phủ Thiên làm cho bất ngờ, không nghĩ tới hắn ta không thèm đợi mà trực tiếp mở cửa xông vào. Nàng ta xững người một cái.

- Em gái nó, nàng ta là vị tiểu thư họ Mộc nọ.

Hoàng Phủ Thiên giật thót một cái, cái tình huống máu chó như mấy bộ phim nhật cũng bị hắn dính được. Hơn nữa đây không phải là viện dành cho nam sinh sao? Vậy lại có nữ nhân ở đây được.

- Ngươi đi tìm chết đi!

Giọng nói thâm trầm phá vỡ sự yên lặng không giống trần thế này. Trong giây lát, một ánh sáng màu trắng bạo phát ở trước người Mộc Thiên Tuyết. Từng đường vân từ trước người nàng lan ra.

Ở trước người Mộc Thiên Tuyết có một khối thủy tinh lục giác tuyệt đẹp giống như hột xoàn. Chỉ có điều khối thủy tinh trước mắt này còn lớn gấp trăm lần so với hột xoàn. Những đường vân kia chính là từ trong khối thủy tinh bạo phát ra. Nó giống như một mạng nhện cực lớn, chỉ có điều sợi đan cực nhanh. Đây là một kiện Bảo khí!

- Thiên Thủy Nguyên Tơ.

Hoàng Phủ Thiên theo bản năng muốn lui lại. Nhưng lúc này, những đường vân kia đột nhiên đập vào phía trên sàn nhà, lan ra thật nhanh, bao quanh toàn bộ gian nhà gỗ nhỏ.

Dưới thân Hoàng Phủ Thiên đã thấy từng đợt bạch quang, giống như những sợi gai nhỏ muốn quấn lên chân hắn, tức khắc hắn sử dụng Tật Phong bộ nhảy lên trên không chung. Lực bật mạnh mẽ xé bỏ trói buộc của sợi bạch quang.

Tức khắc Mộc Thiên Tuyết khẽ hô:

- Thủy quang biến.

Đường vân màu trắng phát động công kích, tạo thành trận thế ngay dưới chân của Hoàng Phủ Thiên. Ánh sáng lóe lên. Một chùm ánh sáng giống như năng lượng bay thẳng về phía hắn.

Hoàng Phủ Thiên có phần hoảng sợ, vội vàng tránh ra. Bạch quang trực tiếp bắn lên trời, không dừng lại. Xung quanh lại tạo ra ba trận thế tương tự, giao nhau phóng tới.

- Mộc tiểu thư, hiểu nhầm rồi, ta không cố ý.

Hoàng Phủ Thiên sử dụng Tật Phong bộ di chuyển đến cực hạn, tránh khỏi ba chùm tia sáng. Hắn mượn cơ hội hét lớn. Nhưng Mộc Thiên Tuyết có vẻ hoàn toàn không để ý tới lời hắn nói.

Ba chùm sáng đó cáng đánh càng nhanh khiến Hoàng Phủ Thiên phải rút kiếm ra, vừa trốn, vừa chống đỡ.

- Hổ Nha Thập Tự trảm.

Kiếm quang sắc bén tốc độ nhanh tới vực hạn đem ba chìm sáng đó chém vỡ, ai ngờ, ba chùm sáng đó vỡ ra xuất hiện thêm chín trận thế, tất cả đều phóng ra ép tới Hoàng Phủ Thiên tới chật vật.

Yên Sở quyết vận chuyển điên cuồng, ép mạch suy nghĩ tới cực hạn, cuối cùng chín trận thế cũng bị hắn tìm cách qua được. Lúc này toàn thân hắn đầy bụi đất.

- Cái vũ kĩ này là trình độ Hoàng Nguyên trung kì có thể thi triển được? Là giả, tuyệt đối là giả.

Hắn buồn bực suy nghĩ, cũng không phải ta nhìn thấy nàng ta lõa thể, có cần phải liều mạng như vậy không? Nếu cứ tiếp tục như thế, phân ra thành hai mươi bảy trận thế thì có mà chính là chịu đòn thuần thúy.

Quả nhiên qhùm tia sáng đang nổi lên, trừ khi chạy đi. Chỉ có điều hai mươi bảy trận thế gần như phong kín tất cả các con đường.

- Mẹ kiếp, không biết Thiết Man Thể giai đoạn hai có thể chống chịu được toàn bộ kích này không.

Hoàng Phủ Thiên cắn răng định nghênh đón lần công kích này.

- Trong viện cấm đánh nhau, phá hư đồ đạc.

Đúng lúc này một âm thanh vang lên cảnh cáo, đạo quang hoa lam sắc bắn tới từ bên ngoài cửa gố, đường vân cùng trận thế bị xé rách với cách thức lấy mắt thường có thể thấy được, chậm rãi biến thành vô hình.

Một tiếng kêu đau ở trong phòng truyền đến. Mộc Thiên Tuyết sắc mặt hơi tái nhợt, liếc tới bên ngoài cửa gỗ.

Hoàng Phủ Thiên nào dám dây dưa, tức khắc bắn ra khỏi phòng, bộ dáng thập phần cảnh giác nhìn tới, sợ Mộc Thiên Tuyết tiếp tục ra tay với hắn.

- Đám các ngươi, mới ngày đầu tiên đã đấu đá trong viện mà. Muốn chấp sự cai quản Đông Viện ngoại môn ta đây xử phạt các ngươi sao?

Âm thanh này là của nữ nhân, Hoàng Phủ Thiên quay đầu nhìn tới, người này là vị mĩ phụ từng làm giám khảo của vòng cuối cùng. Mĩ phụ lạnh lùng nói.

- Là hắn vô lễ với ta.

Giọng nói yếu ớt từ bên trong gian phòng truyền ra, Mộc Thiên Tuyết bước ra ngoài với trang phục đã chỉnh tề, trên mặt cũng đeo một chiếc khăn che lại dung nhan kiều diễm. Ánh mắt bất thiện hình ai đó.

Mĩ phụ nghe vậy ánh mắt cũng bất thiện nhìn về phía Hoàng Phủ Thiên khiến hắn đổ mồ hôi hột, vội vàng giải thích:

- Không có! Vừa nãy đệ tử có gõ cửa, có hỏi rồi nhưng trong phòng không có ai đáp đệ tử mới mở cửa đi vào, vào trong đó thấy Mộc tiểu thư ở bên trong đó quần áo phi chỉnh tề lắm. Tuyệt đối không khó hành động quá phận gì cả.

Nữ nhân kinh thường nhất là loại dâm tặc ghê tởm, nếu Hoàng Phủ Thiên không giải thích rõ ràng chắc chắn sẽ bị mĩ phụ kia ghim tới chết. Chấp sự ở đây cũng là Địa Nguyên cảnh cường giả, một ngón tay là đì chết luôn hắn.

Mĩ phụ nhìn về phía Mộc Thiên Tuyết chờ lời khai của nàng ta xem có giống với việc Hoàng Phủ Thiên nói không. Kết quả, đúng là lời Hoàng Phủ Thiên nói, Mộc Thiên Tuyết cũng không nói được gì đành im lặng. Im lặng chính là thừa nhận.

- Được rồi, sự việc chấm dứt từ đây.

Đại khái xác định được rồi, mĩ phụ cũng không truy cứu sâu, liền nói.

Đúng lúc này, nghe bên ngoài có tiếng bước chân. Một thiếu niên mặc cẩm bào, trán cột vòng tím đính một viên bạch ngọc hoa mỹ. Thiếu niên áo tím da trắng nõn, mắt hẹp dài nheo lại, môi mỏng, thân hình cao gầy, đầu mày không thèm che giấu sự huênh hoang, bá đạo.

Còn có một người nữa ăn mặc thợ săn, cao to, chính là Trần Thập Nhất đây mà. Trần Thập Nhất vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên thì kêu to:

- Hoàng huynh đệ.

Tên huênh hoang kia khi nhìn thấy mĩ phụ như chó cụp đuôi, cười lấy lòng khom người:

- Bái kiến chấp sự đại nhân.

Hảo lật mặt, Hoàng Phủ Thiên thấy người này bộ dáng thay đổi nhanh thế không khỏi cảm phục.

- Được rồi, các ngươi vừa vặn tới đủ thì đi theo ta.

Mĩ phụ nói xong thân liền trực tiếp chộp lấy bốn người Hoàng Phủ Thiên tức tốc phi thân rời đi. Chấp sự không hổ là Địa Nguyên cảnh cường giả, vài hô hấp đã đem bốn người từ địa điểm xuất hiện một tòa tháp có tên Tàng Thư Các rồi mĩ phụ rời đi.

Không chỉ mỗi họ, mà hơn hai nghìn đệ tử ngoại môn cũng đều có mặt ở đây. Bảo tháp xây dựng cao mấy chục thước, khí tượng sâm nghiêm, phát ra một luồng uy áp mơ hồ.

Bảo tháp điêu khắc những hoa văn cổ tử, đường nét cổ xưa, trông rất sống động, tản mát ra một loại uy năng khó hiểu.

Các thiếu niên đứng ở dưới bảo tháp bỗng nhiên dâng lên một cảm giác bị đè nén, ngay cả hô hấp cùng khó khăn.

Ở trước cửa Tàng Thư Các, một trung niên lão gầy gò tới mức gió thổi có khi còn bay gọi là Vân trưởng lão. Sắc mặt Vân trưởng lão nghiêm nghị, ánh mắt nhỏ hẹp, nhìn hết một lượt các thiếu niên nói:

- Theo quy củ phàm là đệ tử mới tông môn, đều có thể miễn phí từ trong bảo tháp lấy đi một bản sao chép vũ kỹ Nhật cấp thượng phẩm trở xuống. Lúc trước, trọng tài phụ trách lựa chọn đã ban tặng các ngươi mỗi người một thối thể đan cấp, dưỡng tâm đan cấp. Hôm nay, ta lại để các ngươi chọn một quyển công pháp - vũ kỹ. Từ nay về sau, nếu các ngươi muốn có được bất cứ đan dược gì cùng bất cứ công pháp gì, đều phải dựa vào nỗ lực của chính mình.

Phàm là những thiếu niên đã từng bắt gặp ánh mắt của Vân Trưởng lão đều câm như hến, cúi đầu không nói gì.

- Được rồi, bài danh một trăm người đầu tiên tiến vào trong thư các.

Vân trưởng lão nói xong cũng đi vào tàng thư các, để ra một đệ tử áo vàng bước ra ngoài phân phó.

- Vâng.

Các thiếu niên đồng thanh trả lời, nơm nớp lo sợ, xếp hàng đi vào trong bảo tháp.

- Trần huynh không đi cùng sao?

Hoàng Phủ Thiên nhìn thấy Trần Thập Nhất không đi cùng liền kì quái hỏi.

- Thứ hạng của ta là một trăm năm mươi, đợt sau.

Trần Thập Nhất ngượng ngùng nói.

Về mặt chiến đấu Trần Thập Nhất đã thông qua thước thứ sáu mươi lăm ở cửa thứ hai, giành hạng hai ở cửa thứ ba, có điều cửa ải đầu tiên hắn ta đã đạt thứ chót khiến thứ hạng của bản thân tụt đáng kể, may mắn lọt được vào trước hai trăm.

- Vậy thì ta vào trước đây.

Hoàng Phủ Thiên ôm quyền nói với Trần Thập Nhất, xoay người đi thì vướng phải ánh mắt lạnh lùng của Mộc Thiên Tuyết. Hắn cảm thấy chút hảo cảm của hai người lúc đầu đã bay sạch rồi.

- Nữ nhân kì quái.

Rõ ràng hắn đâu có nhìn thấy cảnh không nên thấy đâu, nàng ta sao lại thù hận mình như thế?

……

Tàng Thư Các tầng một.

Chỉ cần nhìn một tầng này là đủ dùng từ “mênh mông” để hình dung. Thế cho nên, thiếu niên đứng ở trong đó đều có vẻ thưa thớt bé nhỏ không đáng kể.

Bên trong không thấy có Vân trưởng lão mà là hai lão nhân khí tức không tầm thường, khoanh tay đứng ở bên. Có hơn mười thiếu niên áo vàng khác đứng ở phía sau.

Một lão nhân tóc hai màu đen và trắng đứng ra nói:

- Trong các có đủ tất cả vũ kỹ công kích, vũ kỹ phòng ngự, tâm pháp, thân pháp, luyện thể. Mỗi loại vũ kĩ đề được sắp xếp theo thứ các loại riêng biệt. Thời hạn của các ngươi là hai mươi phút, đừng có lề mề xem nội dung bên trong, chọn bằng cảm giác là được. Lập tức bắt đầu!

- Hả? Dựa theo số thứ tự để chọn?

Các thiếu niên đang hoảng loạn đồng thời bừng tinh, lại cảm thấy khó thể tin nổi! Chỉ bằng vận khí quyết định?

- Không nói nhảm nữa, thời gian lựa chọn của các ngươi bắt đầu. Sau mười phút không chọn được thì cũng phải ra khỏi Tàng Thư các, các ngươi nghe rõ chưa.

Lời của lão nhân tóc hai màu kia kết thúc, hơn một trăm thiếu niên như kiến vỡ tổ lao đi tìm kiếm cơ duyên cho mình.

Mỗi người lao về một phía có người chọn tâm pháp, tâm pháp chính là cơ sở của võ đạo, có thể tăng nguyên khí, bất luận vũ kỹ phòng ngự công kích mạnh như thế nào, nếu như không có được lượng nguyên khí dồi dào chống đỡ thì đều vứt đi!

Truyện CV