Chương 20: Thật Có Lỗi, Ta Là Đạo Sĩ
——【 Lâm Y Nhu này không thích hợp, tại sao nàng ta lại chất vấn Quý Uyên? 】
——【 Đúng vậy, không phải ghen chứ? 】
——【 Các ngươi nói xem có một khả năng, ả ta là giáo viên của Huyết Nguyệt Quỷ Hiệu, những lời Quý Uyên nói đều là những lời tán gái, ả ta có thể hiểu ngay, cho nên muốn vạch trần hắn. 】
—— 【 Đồng ý lầu trên, quả thật có khả năng này. 】
—— 【 Nhưng nếu vạch trần như vậy, vậy Quý Uyên chẳng phải là gặp phiền phức lớn rồi sao. 】
——【...】
Nhìn Lâm Y Nhu đột nhiên lên tiếng kiếm chuyện.
Cư dân mạng đều không khỏi nhao nhao suy đoán.
Mặt khác.
Lâm Y Nhu là giáo viên.
Cái gì mà cá chép cá voi chìm.
Đó đều là những lời dỗ dành con gái nhà người ta.
Mà thân là giáo viên, vạch trần hắn lừa người, tựa hồ cũng có chút hợp lý.
Chỉ là...
Ả ta mà vạch trần, vậy Quý Uyên phải làm sao?
...
—— 【 Làm sao nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim thế này. 】
Lúc này, cư dân mạng Long Quốc và sở nghiên cứu xem mắt quỷ dị.
Thấy Lâm Y Nhu chất vấn.
Tất cả đều cảm thấy căm tức thay cho Quý Uyên.
Quý Uyên nói lời ong bướm với đối tượng xem mắt của mình thì có gì là không bình thường?
Triệu Tiểu Thiến và Lãnh Như Nguyệt người ta còn chưa lên tiếng.
Một giáo viên trường ma như ngươi xen vào làm gì?
Nhưng căn cứ theo quy tắc xem mắt.
Nếu đã lựa chọn nữ sinh động lòng, vậy thì nàng ta có quyền được hỏi.
Thật ra cho dù không chọn nàng ta.
Nàng ta cũng vẫn có thể hỏi.
Đây là đặc quyền thuộc về người tham gia xem mắt.
Nhưng loại câu hỏi chết người này của ả ta, không thể nghi ngờ là đang đặt Quý Uyên lên vỉ nướng.
Mà một khi Quý Uyên trả lời không làm ả ta vừa lòng.
Như vậy vòng tiếp theo của Quý Uyên sẽ vô cùng nguy hiểm.
...
"Dối trá và lừa gạt?"
Nghe Lâm Y Nhu nói.
Quý Uyên không hề hoảng hốt.
Nữ quỷ này ngược lại rất có tinh thần trọng nghĩa, lại còn ra mặt vạch trần hắn.Nhưng hai từ dối trá và lừa gạt này hắn không đồng ý.
Lãnh Như Nguyệt và Triệu Tiểu Thiến quả thật rất xinh đẹp.
Dùng từ Bế nguyệt trầm ngư để hình dung, hắn cảm thấy cũng không quá đáng.
Cho nên...
"Lâm tiểu thư, lời này của ngươi ta không thích nghe chút nào, ta lừa các nàng ấy ở điểm nào?"
Quý Uyên vẻ mặt vô tội nói.
"Hừ, chẳng lẽ không phải lừa gạt sao..."
Lâm Y Nhu lạnh lùng hừ một tiếng.
Tiếp theo nói: "Không gian hai người các nàng ấy ở khác nhau, tự nhiên chưa từng nghe qua loại khích lệ này, nhưng ta thì khác, không gian ở đây, cùng hiện thực không khác nhau, loại lời tâm tình sến súa này của ngươi, ta nghe nhiều rồi."
"Chẳng qua là tra nam lừa gạt tiểu cô nương ngây thơ vô tri mà thôi."
Lâm Y Nhu nói xong, vẻ mặt khinh thường.
Không gian khác biệt?
Đối với việc Lâm Y Nhu vạch trần.
Quý Uyên ngược lại không để ý, ngược lại một từ mà ả ta vừa nói khiến cho hắn tò mò.
Hắn lại nhìn về phía mười hai cô gái.
Phát hiện các nàng ấy mặc kệ ăn mặc, hay là nói chuyện cử chỉ, tựa hồ đều mang đậm dấu ấn của thời đại các nàng ấy đang sống.
Ví dụ như Lãnh Như Nguyệt giống như bà chủ trong tửu quán thời xưa.
Triệu Tiểu Thiến giống như một tiểu thư nhà giàu.
Về phần Lâm Y Nhu, ngược lại có chút giống... giáo viên.
Ngay từ đầu, hắn còn cảm thấy là đám nữ quỷ thích cosplay, nhưng bây giờ xem ra, tựa hồ cũng không phải là như thế.
"Không gian quỷ dị này có chút ý tứ."
Lúc này, Quý Uyên càng cảm thấy hứng thú với những nữ quỷ này hơn.
Có lẽ chờ nắm tay thành công.
Hắn thật sự có thể đến phó bản chỗ các nàng ấy đi xem một chút.
Xem thử thế giới này có gì khác biệt.
"Sao không nói gì?"
Thấy Quý Uyên trầm mặc.
Sắc mặt Lâm Y Nhu lạnh xuống.
Lại chất vấn một tiếng.
Ả ta ghét nhất loại tra nam gặp một người yêu một người này.
Từ khi hắn lựa chọn mười hai nữ sinh động lòng, hắn đã bị Lâm Y Nhu liệt vào danh sách những kẻ cần phải được kiểm tra gắt gao.
Ừm... Nói thẳng ra là danh sách những kẻ cần bị ả ta xử lý.
"Nói cái gì..."
Quý Uyên lấy lại tinh thần, buông tay ra.
Sau đó quay sang nói: "Lãnh Như Nguyệt cô nương và Triệu Tiểu Thiến cô nương quả thật xứng đáng với hai từ Bế Nguyệt Trầm Ngư..."
Nói xong.
Quý Uyên nhìn về phía những người xem mắt khác.
Hỏi: "Các ngươi nói xem hai nàng ấy có phải rất xinh đẹp hay không?"
"Chắc chắn rồi, nhất định là rất xinh đẹp."
"Mỗi một vị khách mời nữ ở đây đều rất xinh đẹp."
"Dù sao ta cảm thấy khẳng định xứng với hai từ này."
"..."
Những người xem mắt kia vội vàng đáp lại.
Chỉ là...
Ngươi trả lời thì trả lời, kéo bọn ta vào làm gì?
Bọn ta dám trả lời không xinh đẹp sao?
Đám người xem mắt oán thầm trong lòng.
"Ngươi xem, tai mắt của quần chúng sáng như tuyết, các nàng ấy có xinh đẹp hay không, không phải do ta định đoạt."
Quý Uyên vô tội nói.
"Ngươi..."
Nhìn những người xem mắt đang hùa theo Quý Uyên.
Lâm Y Nhu tức đến nghẹn họng, không biết phải trút giận vào đâu.
Lâm Y Nhu nhìn Quý Uyên với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Nhưng còn chưa đợi ả ta nổi giận.
Liền nghe Quý Uyên nói: "Lâm tiểu thư, ngươi đừng có ỷ vào mình xinh đẹp mà ăn nói hàm hồ..."
"?"
Lâm Y Nhu đang muốn nổi giận chợt ngây ngẩn cả người.
Lời nói độc địa đang định thốt ra.
Cũng cứng rắn nuốt trở về.
Trong lúc nhất thời, ả ta không biết nên nói gì với Quý Uyên nữa.
Thấy ả ta sững sờ.
Quý Uyên bỗng nảy ra một ý.
Vừa vặn Lâm Y Nhu cũng lên tiếng rồi, không trêu chọc ả ta một chút thì thật có lỗi với bản thân.
Liền nói: "Còn nữa, ngươi phải xin lỗi ta mới đúng?"
Lâm Y Nhu: "?"
Xin lỗi ngươi?
Ả ta vẻ mặt nghi hoặc nhìn Quý Uyên.
Chỉ bởi vì ta vạch trần bản chất tra nam của ngươi, nên ta phải xin lỗi ngươi?
——【 Cái gì, Quý Uyên, anh bạn, ngươi dám bảo nữ quỷ xin lỗi sao? Điên rồi à? 】
——【 Không phải, các ngươi chơi kích thích như vậy sao? Quỷ dị xem mắt nhiều năm như vậy, ta chưa từng nghe ai dám nói, kêu nữ quỷ xin lỗi. 】
—— 【 Hay lắm, tuyển thủ Long Quốc các ngươi thật sự không sợ chết. 】
——【 Khụ khụ, bình tĩnh, Long Quốc chúng ta chính là như vậy, quen thuộc là tốt rồi. 】
—— 【 Vậy thì phải, nữ quỷ thì đã sao, nhất định phải xin lỗi Quý ca của chúng ta. 】
——【...】
Nghe Quý Uyên nói.
Cư dân mạng đều choáng váng.
Hắn thật dũng cảm.
Đó là nữ quỷ, hơn nữa thực lực còn rất mạnh mẽ.
Ngươi bảo ả ta xin lỗi ngươi?
Người xem mắt ở các quốc gia khác đều hận không thể liếm láp ả ta.
...
"Cho nên, tại sao ta phải xin lỗi ngươi?"
Lúc này Lâm Y Nhu cũng phản ứng lại.
Cau mày nhìn hắn.
"Ngươi xem."
Quý Uyên khẽ thở dài.
Sau đó đi ra khỏi phía sau đài.
Hắn mở hai tay ra, khoe bộ đồ mình đang mặc, nói: "Ngươi cũng thấy đấy, thật ra ta là đạo sĩ..."
?
Một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trên đầu tất cả mọi người.
Tên Quý Uyên này lại đang giở trò gì đây?
Ngươi là đạo sĩ thì đã sao?
Tham gia chương trình Quỷ dị xem mắt này có ai quan tâm ngươi là ai?
Cần gì phải nhấn mạnh như vậy?
"Cho nên?"
Lâm Y Nhu cũng cảm thấy khó hiểu.
Ả ta nghi hoặc nhìn Quý Uyên, khó hiểu hỏi.
"Đạo sĩ chúng ta vẫn luôn tuân theo một điều, chính là thuận theo bản tâm..."
Giọng nói của Quý Uyên trở nên trầm ấm hơn.
Giọng nói trầm thấp, mang theo chút ưu thương nhìn Lâm Y Nhu, nói: "Ngươi biết vì sao ta lại chọn hết tất cả mọi người không?"
"Chuyện này..."
Lâm Y Nhu khẽ lắc đầu.
"Đó là bởi vì ta thuận theo bản tâm, bản tâm của ta nói cho ta biết, ta đã bị mười hai vị mỹ nhân các ngươi bắt làm tù binh..."
Quý Uyên dừng một chút.
Ngẩng đầu khẽ than: "Vậy mà ngươi lại nói ta thuận theo bản tâm chính là tra nam..."
Nói xong.
Quý Uyên mang theo ánh mắt u oán nhìn Lâm Y Nhu.
Buồn bực nói: "Nếu như ta chỉ lựa chọn một người trong số các ngươi, vậy chẳng phải là ta đang làm trái với lòng mình?"
"Ta không thể nhắm mắt làm ngơ trước vẻ đẹp của các ngươi, càng không thể lừa gạt trái tim mình."
"Thực xin lỗi, ta là đạo sĩ!"!