1. Truyện
  2. Đạo Thiên
  3. Chương 1
Đạo Thiên

Chương 1: 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trời sinh dị tượng, huyết sắc bao trùm phía bên trên, lại hiện ra một mảnh thiên địa hoang sơ vô tận che đậy thiên cơ.

Xung quanh thiên lôi chập chờn oanh động, hóa thành thần thú uy mãnh thao thiên.

Xung quanh phạm vi vạn trượng, lóe lên vô số hư ảnh thần long, chân phương, bạch hổ, kỳ lân,...!Lại có cả uy áp mãnh liệt hóa thân hư ảnh thánh nhân, tiên thần mang theo phong thái giận dữ hàng lâm tại phía trên Đế gia.

Mà ngay lúc này, bên trong lãnh địa Đế gia một trong thập đại Thánh tộc, bên trên tòa thiên sơn lơ lửng nguy nga hùng vĩ có tên là Đế Vũ.

Trên Đế Vũ sơn là một dãy cung điện xa hoa mỹ lệ, tiếng khóc của trẻ sơ sinh phát ra từ bên trong Âm Vũ điện.

Khi tiếng khóc xuất hiện, dị tượng trên trời như được hưởng ứng khiến cho thần thú thao thiên, thánh nhân cùng tiên thần thịnh nộ, thay cho thiên đạo giáng xuống thiên uy.

Áp lực vô cùng vô tận kinh khủng dường như muốn diệt sát thứ khiến nó tức giận.

“Không ổn rồi! Vậy mà khiến cho Thiên Nộ hiển uy! Nhi tử của bọn hắn khó mà vượt qua nổi kiếp này!” Đứng bên ngoài Âm Vũ Điện, một lão giả xích bào, thần thái lo lắng nhìn lên trên, sắc mặt không thể tồi tệ hơn.

“Gia chủ, ta nghĩ nên để phu thê hắn đem nhi tử trốn đi một nơi khác chờ đợi Thiên Nộ bỏ qua! Nếu cứ ở tại Đế gia, không chừng sẽ khiến cho tộc nhân chịu ảnh hưởng nặng nề, lại kéo theo các thế lực khác viện cớ mà nhòm ngó tới!” Bên cạnh đó, một đám tộc lão cùng nhau hô ứng.

Bọn họ đều là đại năng cường giả, nhưng đối diện với Thiên Nộ như thế này cũng chẳng có cách ứng phó nổi.

Đúng lúc đó, Thiên Nộ chuẩn bị hàng lâm mang đến hủy diệt, phía trên lại có thêm vài bóng người khác chợt xuất hiện, Bọn họ đều có khí khái thâm sâu huyền bí, giống như tồn tại song song với đại đạo tự nhiên, mượn thế đại đạo mà chống lại uy áp bên trên.

“Vũ Khương Y, xem ra hài tử này mang đến cho chúng ta không ít phiền phức!” Lão giả mặc kim bào, đầu đội kim quan, gương mặt trung niên đứng trước hư ảnh dị tượng, mặt hiện lên vẻ ai oán mà nói.

Phía bên cạnh của lão cũng là một lão bà khác, gương mặt chỉ như nữ nhân bốn mươi, một thân đạo phục đen tuyền, khí chất ma đạo khốc liệt toát lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm dị tượng, chốc lát mở miệng: “Dù thế nào cũng phải giúp bọn hắn vượt qua nan nguy lần này.

Kẻ mang đến Thiên Nộ nếu để phát triển, hai nhà chúng ta chỉ sợ muốn đổ không được!”

Nghe được lời này còn có bốn lão nhân khác đứng phía sau, sắc mặt đồng thời tỏ vẻ tán thành.

Sau đó, theo hiệu lệnh của hai người phía trước, cả đám toàn bộ đều lấy ra thần binh tiên bảo, thôi động hết sức chống lại Thiên Nộ đánh tới.

Thiên Nộ mang theo khí tức sát phạt của Thiên đạo, không gì không phá, khiến cho đại đạo pháp tắc bị kìm hãm run rẩy xung quanh, chỉ duy nhất có hủy diệt là ngày càng mãnh liệt.

Event

Mà đối chọi với nó, lực lượng bá đạo từ tiên bảo hiện ra, khí tức gần chạm tới hạn mức của Thiên Đạo nhưng khó lòng vượt qua.

Tuy nhiên những đám lão nhân ở đây không ai là tầm thường, tu vi đại đạo thôi động, dùng chính sức lực bản thân tạo ra kết giới màn chắn, hóa thành vô thượng thiên chung.

Thần chung âm vang ngập trời, kết hợp hai loại khí thế tà ác ma đạo cùng hạo nhiên chính đạo ngăn cản lực lượng hủy diệt của Thiên Đạo.

“Thiên Đạo là muốn diệt người! Các ngươi mau đem hài tử đi trốn, đưa hắn xuống Địa giới xa xôi, có thể giảm bớt ảnh hưởng của Thiên Đạo!” Trong lúc đó, ở phía dưới Đế Vũ sơn, lão giả xích bào là gia chủ Đế gia vội vã lên tiếng, Sau đó chỉ thấy bên cạnh hắn có thêm một người khác khí chất ma đạo lẫm liệt sánh vai.

“Phụ thân, nhạc phụ, cố gắng chống đỡ một hồi.

Ta sẽ nhanh chóng khởi động Thiên Vương Điện, thực hiện truyền tống xuống Địa giới.” Một tên nam tử đứng đối diện chắp tay cung kính nói, sắc mặt của hắn cũng không khá hơn là bao, hắn cũng chính là cha của đứa trẻ vừa mới sinh kia - Đế Thương Mộc.

“Tốt, nhưng trước đó mang đứa bé lại đây cho ta xem!” Lão giả xích bào là cha Đế Thương Mộc, gia chủ Đế gia Đế Thanh Quân, hắn đột nhiên nói, cùng với trung niên bên cạnh hắn cũng đồng thời gật đầu một cái.

Đế Thương Mộc chốc lát sau đem theo thê tử của mình là Vũ Khuynh Thành bước ra bên ngoài, trên tay nàng ôm lấy hài tử bên trong tấm khăn mềm lấp lánh kim sắc.

“Phụ thân!” Vũ Khuynh Thành đối với cả hai lão giả khẽ gật đầu, sau đó thấy Vũ Thanh Quân nhanh chóng bước tới gần.

Tay hắn bấm một loại pháp quyết nào đó khiến cho hiện ra một ánh sáng kim sắc, sau đó lại hướng đến ngay chính mi tâm đứa trẻ mà đánh xuống, hình thành Kim Sắc Tự lúc ẩn lúc hiện.

“Đến lượt ta!” Lão giả đứng sau cũng nhanh chóng bước tới, đồng thời đánh ra một khỏa gồm ba ngọn lửa đen cỡ đầu ngón tay lên phía cổ đứa nhỏ, hình thành dấu ấn Tam Hắc Liên.

“Đây là Đế Tự cùng với Ma Ấn, hai vật truyền thừa chí cao mà chỉ có thành viên cốt cán trong tộc mới có thể nhận được.

Vì đứa trẻ này sinh ra gây oanh động quá lớn, chúng ta cùng các lão tổ cũng không biết là có chuyện gì, cũng không biết nên dạy bảo hắn như thế nào cho đúng, Vậy nên trong đó là toàn bộ truyền thừa của hai tộc, sau này để hắn tự mình phát triển dưới Địa Giới đi! Chỉ có huyết mạch hai tộc mới có thể thôi động truyền thừa, cũng phòng trừ khi mà không có hai ngươi ở bên cạnh.” Đế Thanh Quân giải thích.

Event

Bên cạnh hắn, lão giả hắc bào cũng lên tiếng: “Sau chuyện này rất có thể hai bên gia tộc sẽ phong bế lãnh địa để cho các lão tổ khôi phục, cũng đồng thời tránh đi sự nhòm ngó của Thiên Đạo.

Đứa trẻ này thì cứ để mặc cho hắn tại dưới đó đi! Khi hắn tìm lại được nơi này thì lúc đó chúng ta cũng sẽ lộ diện!” Lão giả này là cha Vũ Khuynh Thành, thái thượng trưởng lão Vũ gia một trong Bát đại Cổ tộc- Vũ Thập Bá.

“Đa tạ phụ thân! Vậy chúng ta sẽ chuẩn bị gửi Thiên nhi đi!” Đế Thương Mộc cùng thê tử khẽ gật đầu, sau đó nhanh chóng mang theo đứa nhỏ xuất hiện tại Thiên Vương Điện.

Trận pháp khởi động, thời không xuyên toa xé toang màn ngăn cách giữa Thiên Giới cùng Địa Giới, Đế Đạo Thiên nằm bên trong một chiếc kén được gửi xuống, hắn cứ thế mà rời xa gia tộc của mình.

Trước đó, cũng chỉ thấy được đôi mắt trắng bạc giống như nhìn thấu mọi sự của hắn mở to quan sát xung quanh, dường như đang cố ghi lại tất cả cảnh tượng xung quanh mình.

Đột nhiên, không gian phong bạo xuất hiện thổi ngang qua, khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn vô cùng, khiến cho tầm nhìn của Đế Đạo Thiên tan vỡ, rốt cuộc hắn lại giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

Lúc này, Đế Đạo Thiên đang là mười tuổi, chỉ là một đứa trẻ non nớt với dáng người tròn trĩnh mập mạp, gương mặt trắng hồng khiến hắn giống như là một công tử bột.

Chỉ có đôi mắt hắn là tỏ ra khí chất vô cùng, đáng tiếc lại không giúp ích mấy cho hắn mà chỉ khiến cho người khác nhìn vào là ghét.

“Mười năm rồi, mơ giấc mơ đó cũng thường xuyên mà không hiểu nguyên nhân tại sao nữa!” Đế Đạo Thiên thở dài bước xuống giường, nhìn ra bên ngoài thì đã là trời sáng, mặt trời mọc tới đỉnh đầu.

Hắn ở trong một căn phòng cũng không quá tệ, cũng có vẻ như là căn phòng của một nhà hào phú dân dã bình thường.

Đẩy hai cánh cửa ra, lập tức có một tên hạ nhân đứng trước mặt hắn cung kính dâng lên chậu nước rửa mặt.

“Công tử, ngày hôm nay là đến thời điểm tham gia tuyển chọn của Thái Vân Tông! Lão gia nói ngài mau chóng chuẩn bị, lát nữa sẽ có xe ngựa tới chở đi!” Tên người hầu này của Đế Đạo Thiên có tên Hùng Ngưu.

Đúng như cái tên, hắn có một thân thể cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn nhìn mà sợ, có điều tính cách lại cực kỳ hiền hậu chất phác nên đối với chủ nhân vẫn rất cẩn thận.

“Ừm, ngươi mau đi chuẩn bị y phục cho ta, lấy thêm một phần bánh bao ăn trên đường là đủ!” Đế Đạo Thiên khẽ gật, dùng khăn lau qua mặt một chút, lại súc miệng qua bằng cốc nước bên cạnh rồi bước đi tới hướng phòng khách.

Hắn là con của một gia đình phú ông thuộc tầng lớp phàm nhân, tuy vậy nhưng gia đình làm nghề thương nên rất có tiền, cũng lại được hai lão cha mẹ vô cùng quý mến.

Mọi yêu cầu có thể làm thì đều làm cho hắn, không yêu cầu gì nhiều.

Event

Mà Đế Đạo Thiên cũng không có đòi hỏi, hắn biết bản thân chỉ là con nuôi, có điều lại là đứa con duy nhất trong nhà nên mới vậy.

“Chào cha, hôm nay người dậy sớm vậy sao?” Đế Đạo Thiên chắp tay chào, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn lên trên là lão giả cũng khá mập mạp, trên người toát ra khí chất của người có tiền.

Quần áo ông ta mặc là lụa gấm xanh mướt, trên tay đeo toàn là vòng ngọc phỉ thúy lộng lẫy, ngay đến chén trà ông ta dùng cũng là loại ngọc quý hiếm vô cùng.

Nhìn thấy Đế Đạo Thiên, ông ta mới đặt chén trà xuống, miệng cười nhếch lên nói: “Ngươi sẽ sớm gia nhập Thái Vân Tông, làm cha như ta sao có thể không vui cơ chứ? Có điều, nếu không được thì cũng đừng nên nản lòng.

Làm một thương gia như ta cũng rất sung sướng đúng không?”

Lão gia này tên Đế Mãnh, ông ta nhặt nuôi được Đế Đạo Thiên ngay tại thời điểm mười năm trước tại một ngọn núi trên đường đi buôn.

Vì thấy tướng mạo bề ngoài có mấy phần tương đồng, ánh mắt lại có chút khí chất nên đã đồng ý nhận làm con nuôi.

Cho tới bây giờ thì cũng chỉ có mình hắn làm người kế nghiệp, vợ chồng lão cũng chẳng thể sinh đẻ được gì nữa.

Lão cũng không dám chắc Đế Đạo Thiên có thể gia nhập Thái Vân Tông hay không.

Nhưng mà đó là ý muốn của hắn nên lão cũng đành chiều theo.

Phải biết muốn trở thành tu sĩ thì đầu tiên phải có Linh mạch, từ đó có thể cảm nhận linh khí rồi thu nạp vào cơ thể.

Mà theo như kinh nghiệm nhiều năm của mình, lão không hề nhìn ra Đế Đạo Thiên có chút nào giống người có thể tu luyện cả.

Chỉ muốn khuyên nhủ con trai một chút, đến khi mà có thực sự vỡ mộng thì cũng đỡ hơn nhiều.

Thấy biểu tình của cha như vậy, Đế Đạo Thiên hiểu ý liền cười đáp lại: “Cha yên tâm! Ta cũng không hoàn toàn mong muốn gia nhập để trở thành tu sĩ, có thể ở trong đó sinh sống cũng là tốt rồi!”

Nói là như vậy, nhưng mục đích thực sự của Đế Đạo Thiên vẫn là tìm cách tu luyện.

Chỉ có như vậy, hắn mới xác thực được thân phận của mình rốt cuộc là ai.

Phần ký ức mơ hồ hiển hiện trong giấc mơ đó cũng khó mà nói lên điều gì..

Truyện CV
Trước
Sau