1. Truyện
  2. Dị Giới Giải Trí Chi Vương
  3. Chương 27
Dị Giới Giải Trí Chi Vương

Chương 27 : Mỹ nhân đau bụng kinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"50 bạc! Đắt như vậy!" Lý Đại Tráng kinh hãi.

Vương Vũ Minh có chút tiền nhưng 50 bạc cũng không ‌ phải số lượng nhỏ, hắn ngơ ngác nhìn đủ mọi màu sắc quần bó, hỏi: "Những thứ này đều là Hoa Ẩm Sương mặc qua sao?"

Lăng Vũ: "Ngươi cảm thấy có thể sao?"

"Vậy thì ta không cần." Vương Vũ Minh quay đầu bước đi, lại cùng Lý Đại Tráng thương lượng vấn đề "Quần nên chia ngang ‌ hay chia dọc".

....

Nam sinh cư xá đều đang thảo luận băng sơn mỹ nhân, mà bị thảo luận đối tượng bản thân, lúc này lại đang chịu đựng lớn lao thống khổ.

Hoa Ẩm Sương hiện tại rất muốn ‌ cắt bỏ bụng của mình.

Debuff hàng tháng lại xuất hiện.

Hơn nữa còn mãnh liệt hơn bao ‌ giờ hết!

Thống khổ giống như mưa rền gió dữ mà nàng là một chiếc thuyền cô độc trong biển rộng mênh mông, giãy dụa trong sóng lớn cuồng nộ.

Nàng không biết hình dung loại đau đớn này như thế nào, giống như đứt ruột, lại giống như kim châm đột nhiên từng đợt đau đớn, có lúc cảm giác là đau đớn xé rách da thịt.

Đứng đau, đi đau, nằm đau, ngồi cũng đau!

Nàng tỏ vẻ sinh không thể luyến, lúc lại nghiến răng nghiến lợi, trên mặt tất cả đều là dữ tợn.

Thật muốn cắn nát răng.

"Chuyện gì xảy ra... So với trước kia đều đau..." Hoa Ẩm Sương đầu đầy mồ hôi, lăn qua lăn lại trên giường.

Hoa Ẩm Sương, tuổi tác 17, là một nữ nhân chịu đủ đau bụng kinh t·ra t·ấn.

Mà lần này bởi vì qua đêm ở ngoài, lại mắc hai trận mưa, dẫn đến đau bụng kinh lần này so với bất cứ lần nào trước đây đều mãnh liệt hơn, cơ hồ đến mức không thể chịu đựng được.

"Để cho ta c·hết đi, để cho ta c·hết đi......" Nàng lệ rơi đầy mặt rút ra chủy thủ.

Một nữ đệ tử cùng phòng vừa vặn trở về, Hoa Ẩm Sương lập tức lau nước mắt, thu hồi dao găm, làm bộ như không có việc gì.

"A Sương? Ngươi làm sao thế? Bị gì mà mặt trắng bệch ra như vậy!"

Nữ đệ tử kia kinh hô.Hoa Ẩm Sương cố nén thống khổ, thản nhiên nói: "A, có chút không thoải mái."

Nữ đệ tử kia nghi hoặc nhìn nàng, nghĩ thầm vầng trán đầy mồ hôi mà chỉ có chút không thoải mái?

Nữ đệ tử thân thể tốt, tháng này chưa tới kỳ đau bụng kinh tự nhiên đoán không được Hoa Ẩm Sương cổ quái, nàng thấy Hoa Ẩm Sương nói thoải mái, liền ồ một tiếng, không hề để ý tới nữa.

Hoa Ẩm Sương rất muốn tố khổ, rất muốn nói với đối phương ‌ "Ta đau quá, đau quá, hu hu hu", cho dù nàng biết điều này không có tác dụng gì, mà đối phương cũng không có khả năng chia sẻ thống khổ của nàng.

Ai không muốn phụ thuộc vào người ‌ khác? Ai không muốn được an ủi?

Cũng không biết tại sao, nàng nói không nên lời.

Có lẽ, là bởi vì nàng là ‌ Đông thành Hoa gia thiên tài, nàng không thể ở trước mặt người khác yếu thế.

Càng không muốn yếu thế trước mặt người sư tỷ Đàm ‌ Sở Mai này.

Cái tên rất bình thường, chính như nhân sinh bình thường của nàng, ‌ Đàm Sở Mai khổ luyện nhiều năm, mới miễn cưỡng tiến vào Dịch Kiếm Đường, đến nay còn chưa tiến vào Luyện Khí Cảnh.

Nếu không phải đường chủ nhìn nàng làm việc nhanh nhẹn, dũng cảm, chịu gánh vác việc bẩn việc mệt nhọc, căn bản không có khả năng thu nàng.

Đàm Sở Mai thường xuyên hâm mộ nói: "Sương Sương, thật hâm mộ ngươi, trời sinh đã lợi hại như vậy, lại xinh đẹp~ai, ngươi nha, cố gắng cỡ nào đều đuổi không kịp loại người như ngươi, chỉ làm rất nhiều việc, nhìn nhiều ánh mắt người..."

Đối với nỗi khổ nhìn người khác như Đàm Sở Mai, Hoa Ẩm Sương chưa từng lĩnh hội qua.

Nàng phải chịu đựng một gánh nặng khác, áp lực được gọi là "phải hoàn hảo".

Hoa Ẩm Sương làm bộ thoải mái, chịu đựng hai giờ, rốt cục chịu đựng được công kích mãnh liệt nhất.

Nàng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đỡ hơn.

Nhưng nàng biết vẫn chưa hết, thống khổ là từng đoạn từng đoạn, có lẽ ngày mai lại xuất hiện.

Chuyện này sẽ kéo dài nhiều ngày.

Nàng núp ở góc giường, bỗng nhiên nhớ tới tên ngốc ồn ào kia.

Thiếu niên bán quần bó.

……

Lăng Vũ vắt chéo chân, nằm ở trên giường đang thảnh thơi, Vương Vũ Minh bỗng nhiên vọt vào, hô: "Đại sự không tốt!"

Một đám đệ tử mạc danh kỳ diệu nhìn hắn: 'Ma ‌ tộc đánh tới?"

Lý Đại Tráng xoa tay, muốn xông ra ngoài, câu nói tiếp theo ‌ của Vương Vũ Minh liền đem hắn đánh vào mười tám tầng địa ngục.

"Lăng Vũ, Hoa Ẩm Sương tìm ngươi." Vương Vũ Minh nói với Lăng Vũ.

Lý Đại Tráng sửng sốt, khí thế vừa rồi nhất thời biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, yên lặng nằm trở về trên giường ‌ của mình, một bộ dáng sinh vô khả luyến.

Lăng Vũ hỏi: 'Chuyện gì vậy?"

"Sao ta biết được!" Vương Vũ Minh ‌ vẻ mặt oán giận.

Lăng Vũ đi về phía cửa, trong lòng không hiểu ra sao, nàng không phải là tới tìm ta trả lại tiền hàng chứ?

Sản phẩm của hệ thống, tất nhiên là tinh phẩm, quần bó này vừa giữ ấm lại nhẹ nhàng, tính dẻo dai còn cực cao, cái lỗ kia khẳng định là do con người tạo thành, không thể nào là vấn đề chất lượng sản phẩm.

Lăng Vũ vừa nghĩ lí do thoái thác vừa đi ra khỏi cửa, nhìn thấy Hoa Ẩm Sương quả nhiên chờ ở bên ngoài, sống lưng của nàng thẳng tắp, giống như một thanh lợi kiếm, sắc bén cắm ở nơi đó.

Chân mày nàng lạnh lùng cứng rắn, trong mắt lại có sương mù, rõ ràng chỉ có vài mét khoảng cách, lại tựa như trèo núi lại vượt đèo.

Hoa Ẩm Sương thấy Lăng Vũ đi ra, liền nói: "Đi theo ta."

"Có chuyện gì vậy?"

Hoa Ẩm Sương không đáp, xoay người rời đi.

Lăng Vũ không thể làm gì khác, đành phải đi theo.

Nơi này là khu cư trú của nam đệ tử tầng dưới chót nhất, một đống người thò đầu ra nhìn Hoa Ẩm Sương, lại nhìn Hoa Ẩm Sương rời đi, lửa bát quái hừng hực thiêu đốt trong ngực.

"Đó không phải là Hoa Ẩm Sương sao?"

"Đúng, thiên tài mới nổi của Dịch Kiếm Đường, sao nàng lại tới đây?"

"Nhìn gần càng đẹp! Oa, nàng thật cao! Tiểu Lục Tử, nàng so với ngươi còn cao hơn sao?"

"Mẹ kiếp! Lão tử lùn lắm sao?!' ‌

"Này này, nam nhân kia là ai?"

"Không biết." Một ‌ đống người lắc đầu.

"Hình như là Lăng gì ‌ đó? Ở cùng phòng với con khỉ Vương Vũ Minh." Người nào đó nói.

"Bọn họ đi rồi! Hai người này quen biết sao?'

"Không thể nào, Hoa đại tiểu thư làm sao biết tiểu ‌ tử này?"

Một tên mập ngạc nhiên hỏi: "Vì sao không thể quen biết?

"Bởi vì ta cũng không biết hắn! Ta cũng không biết, đường đường là đại tiểu thư lại càng không thể quen biết!"

"Ồ......" Mập mạp bừng tỉnh đại ngộ. ‌

"Vì sao không tìm ta? Ta so với hắn tuấn tú hơn nhiều...... "Một số người tức giận bất bình.

Ngoại trừ ăn dưa quần chúng đang bát quái bên ngoài, còn có mấy ánh mắt âm trầm vẫn nhìn chằm chằm Lăng Vũ, mãi đến khi hắn biến mất ở cuối con đường...

Hai bên đường, hoa hòe và cây la liên tiếp, trong cành cây sum xuê thường thường nhảy ra mấy ngươi sóc, một con chim kỳ quái đang mổ chúng nó.

Hoa Ẩm Sương đang đi, vừa đi vừa nhìn động vật đánh nhau, xuất thần.

Lăng Vũ theo sau.

Nàng còn đi, Lăng Vũ tiếp tục đi theo.

Lăng Vũ theo không kiên nhẫn, nhịn không được hỏi: "Chúng ta đi đâu đây?"

Hoa Ẩm Sương vốn định tìm một nơi không có người, bỗng nhiên giật mình phát hiện mình có thể sẽ lạc đường, vì thế nói: "Ở chỗ này đi."

"A, vậy ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Hoa Ẩm Sương do dự một hồi, nhăn nhó nhó nói: "Ngươi từng nói, quần bó có thể trị... Trị bệnh sao?" Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.

Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/di-gioi-giai-tri-chi-vuong/chuong-27-my-nhan-dau-bung-kinh

Truyện CV