tóm tắt nội dung truyện
Trung Châu có kẻ tên Doanh Chính, tự xưng ' Thiên Cổ Nhất Đế '.
Nắm trong tay quy tắc ' quân xử thần tử, thần bất tử bất trung '.
Một lời định sinh tử.
Một câu, trị Trung Nguyên !
...
Ngày hôm này, Thiên Cổ Nhất Đế ngự giá thân chính đến nam.
Đối mặt Bá Chủ Đại Nam !
...
Lời vàng lời ngọc tựa thánh chỉ, tức khắc vạn binh rơi đầu.
Nhất ngôn cửu đỉnh tru cửu tộc,... chớp mắt diệt môn trăm vạn họ.
Màn kịch kinh khủng hiện ra ở trước mắt nhưng kẻ đó không chút sợ hãi, bình tĩnh nhai một miếng thịt gà.
Dưới ánh mắt sợ sệt của vô số cường giả, buồn chán nhìn về phía xa.
" Quân xử thần tử ? Thần bất tử bất trung ? Một lời định sinh tử ? "
Đáng tiếc,
" Ta không phải thần tử của ngươi, vả lại... "
" Thiên tử bất quá cũng chỉ là con trời, mà ta...đến cả ông trời cũng phải tránh đường "
" Ta, phòng ngự vô địch "
" Đến đây đi Doanh Chính "
Thiên Cổ Nhất Đế ngồi trên ngai vàng, nghe vậy hững hờ gật gù.
" Đúng như những gì ngươi mong muốn "
Kế đó,
Đất trời điên đảo, quần tinh trụy lạc !!!
Nhân đồ Bạch Khởi sát khí trùng thiên, ' Áo lông ngỗng đẫm máu ' che khuất cả bầu trời, ' ngọc trai ' phát sáng đầy hối hận chiếu rọi thương khung.
Ngu xuẩn vọng tưởng có thể trấn áp thiên địa, kiếm hiệu ' Thuận Thiên ' chém đứt đôi ' Cửu Đỉnh '.
Một trận chiến này...kinh thiên động địa.
...
...
" Đánh luôn rồi, vui thật đấy "
Thanh niên với mái tóc vàng rực đứng trên sân thượng cười vui vẻ.
Vui chưa được bao lâu tòa nhà hai chục tầng nơi có sân thượng đột nhiên rung lắc đến cực điểm, như có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào.
Không tốt, bị chú ý rồi !
Tên thanh niên thấy mọi chuyện không ổn lập tức bước ra một bước, kế đó biến mất không còn tung tích.
Không gian đảo lộn, trước mắt chỉ còn lại màn đêm u ám, chờ đến khi tên thanh niên lấy lại tầm nhìn thì nơi hắn đứng không còn là một sân thượng, mà chính là một đấu trường hoang vu đổ nát.
Đây chính là,
Đấu trường La Mã !
Tên thanh niên khẽ mỉm cười, rất hài lòng.
" Dù có thể nào thì...' Mọi con đường đều dẫn đến thành Rome ', muốn chặn ta ? "
" Các vị còn chưa đủ tư cách ! "
— — — — — — — — — — — — — — — — — — — —
— — — — — — — — — — — — — — — — — — — —
Trời đánh tranh bữa ăn !
Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung. ( Vua khiến bề tôi chết, bề tôi không chết chính là bất trung )
Mọi con đường đều dẫn đến thành Rome ( All roads lead to Rome )
( Tất cả chi tiết trong tác phẩm đều giả tưởng do tác giả tự sướng, không phải sự kiện có thật, hay công kích bôi nhọ bất kỳ ai )