tóm tắt nội dung truyện
"Thì ra chết không đáng sợ. Điều đáng sợ là tận mắt chứng kiến người mình yêu thương chết đi"
Thì ra, kiên trì đến tận cùng chỉ để người ta trả giá bằng trái tim hóa đá.
Thế nào là thiên trường, thế nào là địa cửu?
Đau thương, bi hận, hy vọng, ái lạc trong phút chốc hóa thành độc dược. Thứ độc dược mà ngay cả linh đơn thời gian cũng không cách gì hóa giải.
Hoa đỏ tươi như máu, máu rực rỡ như hoa. Khoảnh khắc bàn tay y vuột khỏi tay cô, tất cả niềm vui, nỗi buồn chỉ còn là quá khứ và hoài niệm, hóa thành tro tàn. Lời cô nhẹ như hư không:
"Ngày gió ngừng thổi, muội sẽ quên..."