“Những học sinh nào có thể theo sát lớp của ta thì sẽ được hướng dẫn cách tạo ra mã khởi nguồn”.
Lời tôi nói giống như miếng mồi cà rốt đung đưa trước mặt vậy, làm các học sinh chăm chú lắng nghe mà không dám nói nhiều.
Ding Dong Ding Dong.
Ngay khi tôi giải thích xong lý thuyết và phương pháp giải phóng mana đơn giản, tiếng chuông của tháp đồng hồ vang lên báo hiệu buổi học kết thúc.
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cảm thán cuối cùng cũng kết thúc buổi học an toàn mà không gặp phải khó khăn nào.
Các học sinh dường như không có chút nghi ngờ vì tôi đã giải thích nội dung trong sách một cách hợp lí, cộng thêm với hướng dẫn vài mẹo thực tế.
Bước đầu tiên đã thành công, còn lại tôi chỉ cần duy trì bầu không khí này trong các buổi học tiếp theo là được.
Tổng thời gian tôi giảng dạy là bốn giờ một tuần.
Một tuần sẽ có hai buổi, mỗi buổi chia làm hai giờ nên tôi có khá nhiều thời gian rảnh cho đến buổi dạy tiếp theo.
Khi tôi mặc áo khoác và chuẩn bị rời khỏi lớp học, tôi thấy một số học sinh đang nhìn chằm chằm như thể muốn tiến lại gần tôi nhưng vẫn lưỡng lự.
Tôi đang suy nghĩ rốt cuộc có chuyện gì, rồi chợt nhận ra mình quên mất một thứ.
"Ah, nhân tiện, ta sẽ không giao bài tập về nhà vào buổi học đầu tiên. Các em chỉ cần xem lại bài học hôm nay thôi.”
"Yay!"
"Phù. May quá đi."
Sau khi nghe tôi nói, các học sinh mỉm cười và vui mừng.
Dù nơi đây có là học viện của các thiên tài thì suy cho cùng, chúng cũng chỉ là những đứa trẻ. Nhìn các em vui mừng vì không phải làm bài tập về nhà, tôi nhận ra bọn chúng vẫn còn là những đứa trẻ.
Mà dù tôi có nghiêm khắc như thế nào thì tôi cũng không giao bài tập về nhà ngay ngày đầu.
Với cả dù sao tụi nó cũng phải làm bài tập của các giáo sư khác thôi.
Thường thì các giáo viên giao bài tập về nhà ngay ngày đầu sẽ bị học sinh oán thán suốt cả học kỳ.
Mọi thứ tôi đưa ra đều được tính toán kĩ lưỡng. Học sinh càng bàn tán, bất mãn với thầy cô khác thì càng ít nhắc đến tôi.
Tôi cầm theo danh sách học sinh trên bệ bước ra khỏi lớp. Khi tôi rời đi, các học sinh vẫn liếc nhìn tôi nhưng tôi không để ý tới.
Tôi đang đắm chìm trong suy nghĩ bài học kế nên tiếp tục như thế nào và làm sao để có thông tin cá nhân của 80 học sinh đang theo học tại lớp của mình.
Ngoài ra, xét đến việc chưa tìm ra được danh tính của hội kín, tôi phải hành động càng nhanh càng tốt.
* * *
'Woah. Đây là sự thật, đúng không?'
Aidan, một sinh viên năm nhất tại học viện Theon, sau khi tham gia lớp học của Rudger Chelici mới chợt nhận ra mình thực sự đã đến Theon .
'Ban đầu mình cảm thấy lớp học có chút mơ hồ, nhưng không ngờ nó lại tuyệt vời đến vậy.'
Aidan tuy là một thường dân đến từ nông thôn, nhưng lại mang niềm đam mê với ma pháp lớn hơn bất cứ ai.
Nhờ sự chăm chỉ và kèm theo chút may mắn tích lũy được, cậu đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh của Theon, và tham gia lớp học đầu tiên với tâm trạng mơ mộng về một tương lai tươi sáng như bao tân sinh viên khác.
--Lớp tổng quan kĩ thuật thi triển bùa chú của Rudger Chelici.
Thực lòng cậu cũng không mong đợi nhiều lắm.
Khi mới bước vào lớp, cậu đã lén nghe cuộc trò chuyện của các học sinh khác và nhận thấy lớp mình chọn có vẻ nói nhiều hơn hơn cậu nghĩ.
-Thật ra có hai lớp về tổng quan kĩ thuật thi triển bùa chú, và một trong hai lớp được dạy bởi quý tộc sa sút.
-Vốn dĩ một giáo sư mới như thầy ấy sẽ không thể dạy lớp này nhưng thầy ấy may mắn đậu vì đã có 5 giáo sư đã nghỉ hưu vào năm ngoái.
-Tất cả những tin đồn về thầy ấy đều là giả hoặc được phóng đại.
Tất nhiên, đó là cuộc trò chuyện của những học sinh quý tộc chuyên đi nói xấu và coi thường người khác.
Tuy nhiên, Aidan mới từ nông thôn tới Leathervelk nên chỉ nghĩ họ là tiền bối chứ không biết họ là quý tộc, thành ra cậu chẳng nghi ngờ lời nói của họ.
‘Giáo sư Rudger Chelici tệ đến vậy sao?’
Cậu hơi hối hận vì không suy nghĩ kĩ mà đã chọn lớp này. Tuy nhiên, Aidan nhận ra suy nghĩ của mình nông cạn đến mức nào khi Rudger xuất hiện.
Người đàn ông đó chỉ cần đứng trên bục giảng thôi cũng có thể áp chế bầu không khí của lớp học rồi, hệt như một người lính sắp bước vào một trận chiến khốc liệt.
Và những gì xảy ra sau đó càng khiến Aidan kinh ngạc hơn.
Thầy ấy đã thảo luận với một nữ tiền bối của cậu về việc rút ngắn tốc độ thi triển và sau đó giới thiệu cho mọi người một bùa chú.
Khoảnh khắc cậu chứng kiến thuật chú mã khởi nguồn, Aidan cảm thấy máu sôi lên khắp cơ thể.
Giống như pháo hoa nổ tung trước mặt cậu vậy. Đó là ánh sáng tri thức xuất hiện khi ta chứng kiến một điều kỳ diệu mà ta chưa từng thấy trước đây, và đó là khoảnh khắc tầm mắt của ta được mở rộng ra một thế giới lớn hơn.
Nghe có vẻ hơi quá, nhưng ít nhất bản thân Aidan cảm thấy như vậy.
Khi cậu còn là một đứa trẻ chưa biết gì, một pháp sư lang thang đã chỉ cho cậu ma pháp. Đó chỉ là bùa chú cấp 1, thậm chí giờ nghĩ lại, kỹ thuật của pháp sư đó còn không hoàn hảo và có chút thô sơ.
Khi đó, Aidan nghĩ rằng người đó thật sự rất ngầu.
Kể từ đó, dưới sự hướng dẫn của vị pháp sư lang thang, cậu tiếp tục nghiên cứu phép thuật. Cậu không chỉ không cảm thấy sốc khi lần đầu chứng kiến ma pháp, cậu nhớ bản thân còn thấy học chúng rất thú vị.
Aidan lớn lên nhanh chóng từng ngày nhờ vào niềm đam mê ma pháp và thiên phú ma pháp bất ngờ của cậu. Sau đó, cậu đã vượt qua sự cạnh tranh khốc liệt để vào học viện ma pháp Theon .
Đây là lớp học đầu tiên của cậu, nên cậu vốn nghĩ có thể thỏa mãn niềm đam mê ma pháp và mở ra một thế giới mới là đủ, nhưng cậu không ngờ mình lại được chứng kiến một điều phi thường.
'Thầy Rudger Chelici tuyệt vời thật!'
Cậu biết ấn tượng đầu tiên mà đã nghĩ như vậy thì hơi không ổn, nhưng thầy ấy thực sự như vậy.
Aidan không giấu được sự phấn khích, cảm thấy mình thật sự may mắn mới tham gia được lớp học này.
"Ha."
Chính lúc đó, một giọng nói khinh thường trắng trợn vang lên ngay bên cạnh cậu.
Khi cậu quay đầu lại, một nam học sinh cũng thuộc năm nhất từ đâu đó đang khoanh tay nhìn cậu.
Khuôn mặt cậu ta đẹp trai, nhưng có lẽ vì mái tóc vàng được rẽ ngôi để lộ trán nên trông hơi bết.
"Đây là lý do tại sao không nên cho bọn thường dân học chung đấy. Chỉ có chừng đấy thôi mà cũng ngạc nhiên nữa."
"Hả? Cậu đang nói chuyện với tớ à?"
"Vậy thì còn thường dân ngoài cậu ở đây hả?"
Sau đó Aidan nhìn xung quanh. Bây giờ hầu hết mọi người đã rời khỏi lớp, chỉ còn lác đác vài người.
"A! Vậy cậu đang nói chuyện với tớ!
Khuôn mặt của tên nam sinh quý tộc biến dạng trước phản ứng ngây thơ ngoài dự đoán của Aiden.
"Cậu đang chế nhạo tôi đúng không?
"Hả? Chế nhạo gì cơ? Tớ không có ý đó.”
Aidan ngượng cười giải thích mình không hề có ý chế nhạo hắn, nhưng người trước mặt cậu thẹn quá hóa giận tới nỗi chỉ mãi nghĩ rằng mình bị xúc phạm.
"Sao cậu dám coi thường con trai cả của nam tước Felio, Jevan ta đây chứ?"
Aidan toát mồ hôi lạnh. Cậu muốn chuyện này trôi qua êm đẹp nhưng có vẻ như vô vọng rồi.
'Phải làm sao đây?'
Ngay lúc Aidan đang suy nghĩ cách giải quyết tình huống này thì một người nào đó đã đến giúp cậu.
“Nam tước Pellio, chẳng phải là gia tộc ở sát biên giới Đế quốc sao?”
"Cái...Cái quái gì vậy?! Mày là ai?"
Một chàng trai tóc xanh sở hữu chiều cao có chút khiêm tốn đã ra tay giúp đỡ Aidan.
Jevan Pellio nhìn cậu và chế nhạo.
***
***
“Ha. Từ bao giờ học viện Theon lại thu nhận trẻ con vậy?”
“Còn hơn là nhận đứa con ngu ngốc của gia đình nam tước.”
"Gì cơ?! Mày dám xúc phạm gia tộc Fellio?"
Khi Jevan nghiến răng và định hội tụ ma pháp, chàng trai tóc xanh nhạt tên Leo vẫn không mất nụ cười.
“Ta sẽ khiến mày phải trả giá vì những lời và hành động xúc phạm quý tộc của mày…”
"Thử đi."
"C-Cái gì?"
"Tôi nói cậu cứ thử đi. Xem thử chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu sử dụng ma pháp để tấn công chúng tôi ở đây.”
Jevan ngây ngốc trước những lời lẽ tự tin của Leo.
Jevan tưởng chỉ cần hắn đủ đáng sợ thì đám thường dân sẽ phải ngoan ngoãn cúi đầu.
“Cậu vẫn còn cho rằng xuất thân quý tộc thì có thể đứng trên chúng tôi sao? Đừng có nằm mơ nữa. Nếu cậu dám gây náo loạn ở đây dù chỉ một chút thì đến cái mác quý tộc cũng chẳng còn. Chẳng phải cậu nhận được thông báo đó trước khi đến đây rồi sao?”
"Mày…Mày!"
“Nếu cậu không làm được gì ngoài việc nhìn chằm chằm thì câm miệng lại. Với cả trước khi hét lên thì nên biết kiểm tra tình hình xung quanh đi. Không thấy người khác còn ở đây à?”
Theo lời của Leo, Jevan nhận ra rằng vẫn còn vài học sinh trong lớp. Trong số đó còn có con của những quý tộc cấp cao mà hắn thậm chí còn không dám nhìn.
"Hừ, hừ! Cứ đợi đó mà xem."
Jevan nhìn Aidan như muốn giết cậu ta rồi rời khỏi lớp.
Aidan nghĩ xem cậu nên làm gì. Nhưng giờ ưu tiên hàng đầu của cậu là cảm ơn người bạn đã giúp đỡ mình.
"Cảm ơn cậu vì đã giúp tớ nhé. Tớ là Aidan.”
"Tôi là Leo. Ồ, và không cần phải cảm ơn đâu. Tôi đứng ra chỉ vì ngứa mắt hành động của tên tự cho mình là quý tộc đó thôi."
"Nhưng cậu quả thật là một người tốt."
“…Rốt cuộc nãy giờ cậu có nghe tôi nói không thế?”
Leo nhìn chằm chằm vào Aidan rồi lắc đầu.
“Mà thôi, sao cũng được. Giờ tôi đi đây.”
"Ah! Tớ đi cùng với.”
“Cậu biết tôi đang đi đâu à?”
“Cậu đến lớp tiếp theo đúng không? Cuốn sách cậu cầm trên tay là giáo trình Giả kim phải không? Lớp tiếp theo của tớ cũng là môn này. ”
“…Chậc. Cậu thích làm gì thì làm.”
Leo thẳng thừng nói nhưng cũng không từ chối lời đề nghị của cậu. Aidan cảm thấy hành vi của Leo hơi kỳ lạ nhưng cậu ấy là một người tốt.
Leo đang nhìn Aidan thu dọn sách vở cho buổi học tiếp theo đột nhiên mở miệng.
“Tốt nhất khi đi xung quanh cậu không nên thể hiện rõ quá.”
"Hả? Rõ cái gì cơ? "
“Cố gắng đừng trông giống một người quê mùa, một thường dân, một người chưa học ma pháp đàng hoàng. Cậu thể hiện điều đó quá rõ ràng.”
"Oh, là như vậy à? Tớ xin lỗi. Tớ không biết điều đó.”
"Đừng quên, đây là học viện Theon. Nơi đây có đủ kiểu người vĩ đại.”
“Những người vĩ đại? Ah. Tớ nghĩ tớ có thể cảm nhận điều đó khi gặp thầy Chelici.”
Leo thở dài đáp trước câu trả lời của Aidan. Có vẻ như còn phải giải thích nhiều thứ cho cậu bạn đáng thương này rồi.
"Nghe này. Sau chuyện ban nãy, cậu phải biết nơi này vận hành như thế nào. Và có một số người cụ thể cậu nhất định phải cẩn thận.”
“Người cụ thể?”
“Ngay cả trong Theon cũng có những học sinh đặc biệt có địa vị khủng bố. Nếu là học sinh năm nhất mới vào giống chúng ta thì không sao, nhưng nếu là học sinh năm hai trở đi thì phải cẩn thận”.
Ví dụ tiêu biểu nhất là Flora Lumos.
“Flora Lumos năm hai. Tôi không ngờ cổ lại học cùng lớp với chúng ta, tốt nhất là cậu hãy cẩn thận với cô ấy.”
"Tại sao vậy?"
“Nghe nói tính cách của cô ấy rất tệ. Giáo sư phụ trách lớp thi triển ma pháp năm ngoái chính là vì bị cổ gây áp lực nên đã đột ngột nghỉ việc. Thành thật mà nói, tôi nghĩ cô ấy sẽ làm điều tương tự một lần nữa……”
Leo cũng nhớ đến buổi học của Rudger Chelici.
Ma pháp mã khởi nguồn mà thầy ấy biểu diễn là một bước đột phá tuyệt vời.
--Tới mức Flora Lumos phải lùi bước mà không thể nói một lời nào.
Nhưng cậu không nghĩ Flora Lumos chỉ vì điều đó mà chịu thua. Nói đúng hơn, có khả năng cổ sẽ trút lửa giận vào người khác.
“Vì vậy cậu tốt nhất nên tránh xa cô ấy càng nhiều càng tốt.”
"Vậy còn ai khác nữa không?"
"Tất nhiên là còn rồi. Người tiếp theo là một người mang dòng máu cao quý nhất của Đế quốc Exilion."
"Ah. Tớ cũng nghe qua tin đồn đó. Nghe nói hiện có một công chúa đang học năm hai ở đây đúng không?”
“Đệ tam công chúa Elendil von Exilion. Cô ấy vô cùng cao quý, cộng thêm hoàng đế rất yêu thương em gái nên vì vậy cô ấy mới có thể tới đây. Tất nhiên, chẳng có gì tốt lành khi thường dân như chúng ta dính líu đến cổ cả.”
"Ah. Cô gái đó."
Aidan chỉ về một cô gái có mái tóc tựa như những sợi tơ vàng. Tóc vàng không hiếm, nhưng chỉ một người duy nhất có thể tỏa ra vẻ quý phái với mái tóc vàng óng đó.
“Và cuối cùng là Freuden Wolburg.”
“Wolburg... Ý cậu có phải là Wolburg đó không? Một trong ba gia tộc công tước vĩ đại…”
“Chứ chẳng lẽ còn có Wolburg khác ở Đế quốc? Freuden, con trai cả của gia tộc công tước Wolburg. Anh ta là người cầm đầu phe phái lớn nhất của năm hai. Nói chính xác hơn là phe thượng lưu chỉ gồm các quý tộc.”
“Phe...thượng lưu à.”
“Mấy người đó chỉ coi thường dân chúng ta như lũ bọ ven đường, nên tốt nhất là đừng dính dáng vào. May mắn là Freuden không tham gia lớp học này. Nhân tiện, tên ngốc cãi nhau với cậu lúc nãy hình như cũng thuộc phe đó đấy.”
“Đó là điều không thể tránh khỏi. Mà còn có ai khác ngoài những người đó nữa không?”
"...Cậu vừa mới bị giẫm đạp mà sao vẫn tò mò về mấy người đó hay vậy? Tôi nên nói là cậu dũng cảm hay là chậm tiêu đây?"
Leo không thể hiểu được Aidan là người như thế nào, nhưng Leo chắc chắn rằng ít nhất cậu không phải là người xấu hay hư hỏng.
“Còn một vài người nữa.”
“Ồ thật sao? Là ai vậy?"
“Trên đường đi tôi nói với cậu sau.”
"Tuyệt vời! Ah, lát nữa cậu có muốn đi ăn cùng không?
"Cái gì? Sao lại là tôi?”
Aidan và Leo vừa trò chuyện vừa rời khỏi lớp học mà không biết rằng có một học sinh trong lớp đang theo dõi họ.
* * *
'Ừm. Đây có phải là văn phòng riêng dành cho giáo sư không?'
Tôi có cảm giác có chút lạ khi đứng trước văn phòng của giáo sư.
Có lẽ vì đây là Theon nên giáo sư mới cũng được cung cấp không gian riêng rộng rãi. Bảng tên ở lối vào cũng đề tên Rudger Chelici.
'Vào trong thôi.'
Tôi tò mò bên trong trông như thế nào nên quyết định đi xem thử.
Tôi mở cửa bước vào văn phòng.
--Và tôi không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy vị khách đang chờ sẵn bên trong.
"Ồ, giáo sư Rudger. Mời vào."
Một trong những người tôi đề phòng nhất.
--Hiệu trưởng học viện Theon.
P/s: quà đền bù của các bác đây ? hôm qua tính up cho các bác nhma bị cảm nên không chạy kịp