Đêm đến, ánh trăng nhẹ nhàng đi qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng.
Phòng khách sạn cũng không được thắp đèn, ánh trăng rơi xuống như làn sương huyền ảo.
Phương Nguyên nhắm mắt ngồi xếp bằng trên giường, điều động thanh đồng chân nguyên, tập trung tinh thần luyện hóa tửu trùng.
Thân thể nhỏ bé của tửu trùng bị nhuộm thành màu xanh của đồng xanh, thế nhưng ý chí vẫn ngoan cường như trước, không ngừng giãy dụa trong sự bao vây của sương mù chân nguyên.
Phương Nguyên tiến hành luyện hóa rất vất vả, có thể nói là mỗi bước đều gian nan.
Bỗng lúc này, tửu trùng đột nhiên cuộn tròn lại.
- Hỏng rồi, cổ trùng cắn trả!
Phương Nguyên đột ngột mở mắt, ánh mắt lóe lên một chút ngạc nhiên.
Trước mặt hắn, tửu trùng cuộn thành một cái bánh trôi tròn, tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt.
Nó muốn được ăn cả ngã về không!
Phương Nguyên cảm thấy một luồng ý chí mạnh mẽ phát ra từ trên người tửu trùng, vượt qua lớp chân nguyên, đi đến nguyên hải của hắn.
Tình huống cổ trùng cắn trả vô cùng hiếm thấy.
Chỉ có loại cổ trùng với ý chí cực kỳ kiên cường mới có thể vùng vẫy hết toàn lực, không thành công thì táng thân.
Nếu những thiếu niên khác đối mặt tình huống này thì nhất định sẽ hoảng hốt.
Thế nhưng Phương Nguyên mặc dù giật mình nhưng không hoảng hốt, ngược lại có chút vui mừng.
- Được ăn cả ngã về không cũng tốt, chỉ cần ta tiếp được cắn trả lần này thì ý chí tửu trùng sẽ suy yếu thật nhiều.
Nhưng mà tiếp theo, ta sẽ phải tập trung toàn bộ tinh thần, toàn lực đối kháng ý chí này trùng kích, không thể bị quấy rầy nào từ bên ngoài, bằng không thì không xong, ai...!Chỉ mong trong thời gian này không ai tới quấy rầy ta.
Phương Nguyên suy xét, bắt đầu tập trung tinh thần điều động thanh đồng chân nguyên.
Lúc này, tửu trùng kế thừa ý chí hùng mạnh của Hoa Tửu hành giả đang xâm lấn không khiếu, hung hãn cắn trả Phương Nguyên.
Sức mạnh ý chí này hung ác đánh xuống thanh đồng nguyên hải dưới đáy không khiếu.
Còn thanh đồng nguyên hải cũng ba đào cuồn cuộn, dâng lên hàng loạt ngọn sóng cao.
Dưới ý chí của Phương Nguyên, chân nguyên cuộn ngược lên, tập hợp lại tạo thành một cơn sóng điên cuồng ngút trời, hung hãn đón nhận ý chí tửu trùng.
Hai bên dường như sẽ lập tức va chạm mãnh liệt với nhau ở giữa không khiếu.
Nhưng vào lúc này, ở khu vực phía trên còn trống của không khiếu, ngay giữa hai luồng sức mạnh, một bóng cổ trùng mờ ảo hiện ra.
Đó là một con ve sầu.
Ầm ầm!
Nó bạo phát ra khí tức mạnh mẽ đến cùng cực.
Luồng khí tức này giống như là thiên hà nghiêng đổ, bão lũ quét ngang, lại giống quái vật khinh khủng bị xúc phạm uy nghiêm mở đôi mắt đỏ rực, tra xét xem là ai cả gan mạo phạm địa bàn của nó!
- Đây là xuân thu thiền?!
Phương Nguyên hoàn toàn kinh hãi rồi!!
So với khí tức của xuân thu thiền, ý chí của tửu trùng như con kiến gặp được con voi!
Luồng khí tức cuốn sạch xung quanh, giống như một cơn sóng thần vô hình khinh khủng nhất.
Ý chí tửu trùng đụng phải cơn sóng thần này, ngay cả năng lực ngăn cản cũng không có, lập tức bị luồng khí tức này nuốt hết sạch sẽ.
Phương Nguyên cảm thấy tức ngực.
Thanh đồng chân nguyên mà hắn cố sức thúc giục cuộn ngược lên lại đụng phải luồng khí tức này, giống như là sóng biển đụng phải ngọn thiên sơn.
Chân nguyên được ngưng tụ lại bỗng chốc sụp đổ, toàn bộ tán loạn rơi xuống như mưa, trở về biển chân nguyên.
Ào ào rào.
Mặt biển chân nguyên nổi sóng hết đợt này đến đợt khác, càng thêm xao động như đang dưới một cơn mưa xối xả.
Nhưng sau thời gian vài hơi thở, khí tức xuân thu thiền lan rộng xuống đến, đè áp lên mặt biển.
Ầm!
Phương Nguyên cứ như nghe thấy một tiếng ầm vang, chỉ trong nháy mắt, nguyên hải đang sóng lớn cuồn cuộn bỗng chốc yên tĩnh lại.
Khí tức xuân thu thiền đè chặt toàn bộ nguyên hải giống như một ngọn núi vô hình đang đè ở phía trên, mặt biển không dậy nổi một cơn sóng nào, phẳng lặng như gương.
Điều này cũng tựa như một tờ giấy nhăn nheo đầy nếp gấp, bỗng chốc bị một bàn tay to lớn vô biên của người khổng lồ vuốt phẳng.
Đây quả thực là sức mạnh không gì sánh nổi!
Phương Nguyên cảm thấy như bị một ngọn núi vô hình đè nặng, giống như Tôn Hầu Tử bị nhốt dưới chân Ngũ Hành Sơn, hắn không thể điều động được chút chân nguyên nào.
Chẳng qua, tuy rằng hắn kinh ngạc nhưng cũng không hoảng sợ, ngược lại trong lòng tuôn tràn niềm vui sướng.
- Thật không ngờ xuân thu thiền lại đi theo ta cùng nhau trọng sinh! Thì ra nó cũng không phải là loại cổ tiêu hao một lần mà là có thể sử dụng lặp lại.
----
Lúc này, ở túc xá học đường, Phương Chính ngồi xếp bằng trên giường.
Trước mặt hắn đang trôi nổi ngọc bì cổ, xung quanh nó bao phủ một lớp sương vụ màu thanh đồng, đây là thanh đồng chân nguyên của Phương Chính.
Toàn thân ngọc bì cổ lúc này một màu xanh biếc, màu xanh ngọc vốn có của nó đã trở nên rất nhỏ, chớp mắt một cái liền biến mất.
Phương Chính thu hồi sương vụ, mở mắt, đem ngọc bì cổ vừa luyện hóa xong bỏ vào túi đồ.
Ngọc bì cổ trước mắt hắn vẫn chưa dùng đến, để bên ngoài vừa lo lắng bị phát hiện, vừa lo lăng về việc cho ăn, so ra rất phiền phức.
- May mắn ta không gặp trường hợp cổ trùng cắn trả.
Dù sau trường hợp này khả năng xảy ra rất thấp.
Nói tới, Phương Nguyên đúng là xui xẻo, đụng phải vấn đề này.
Nhưng đối với hắn, chắc là một tin mừng lớn.
Phương Chính cười khẽ, hắn biết rất rõ bản mệnh cổ của Phương Nguyên.
Đó không phải là tửu trùng, càng không phải là nguyệt quang cổ, mà là lục chuyển xuân thu thiền.
Xuân thu thiền đưa Phương Nguyên trọng sinh, nó cũng theo hắn trở về.
Bất quá nó hiện tại rất suy yếu, cùng thất chuyển xuân thu thiền trong tay Phương Chính lúc này giống nhau, đều cách cái chết nữa bước chân.
Với tình trạng như vậy, việc sử dụng nó để ngược dòng sông Quang Âm là không thể nào.
Thậm chí còn chưa kịp dùng, nó đã chết ngay lập tức.
- Nhưng điểm đáng lưu ý ở đây, là Phương Nguyên vẫn xảo dịu lợi dụng được xuân thu thiền, nhờ vậy hắn mới có được một ít lợi thế.
Hạng nhất luyện hóa bản mệnh cổ vốn là của hắn.
Phương Chính tự nói, từ túi đồ lấy ra hai con nguyệt quang cổ, cùng năm con tiểu quang cổ hắn quay thưởng được.
- Thời gian của ta không nhiều, ta sẽ dùng cách khác luyện hóa các ngươi.
Hắn nhỏ giọng, ý niệm trong đầu khẽ động.
Xuân thu thiền.
Theo lệnh gọi, xuân thu thiền vốn đang ẩn nấp thân mình trầm miên trong không khiếu của hắn liền hiện ra.
Phương Chính cầm lấy một con tiểu quang cổ, điều ra một tia hơi thở của xuân thu thiền, theo chân nguyên của hắn bao phủ lấy tiểu quang cổ.
Tiểu quang cổ là cổ trùng tăng phúc phụ trợ cho nguyên quang cổ, nó có hình ngôi sao năm cánh, chỉ lớn bằng nữa móng tay.
Bản thân nó cũng chỉ có nhất chuyển trình tự, trong lúc nhất thời bị hơi thở của xuân thu thiền làm cho sợ hãi, ngay cả một tia ý chí phản kháng cũng không còn.
Phương Chính điều động chân nguyên, đem nó luyện hóa trong nháy mắt, luyện hóa vừa xong liền ném nó vào túi đồ, đồng thời nắm lấy con thứ hai.
Chỉ một thoáng, hắn đã đem bảy con cổ trùng này luyện hóa liên tục, trước sau hao phí chưa đến một thành chân nguyên.
Đồng thời lúc này, ở khách sạn, Phương Nguyên cũng đem hơi thở của lục chuyển xuân thu thiền ra luyện hóa tửu trùng.
Vì luyện hóa tửu trùng, hắn trước sau tốn hai ngày hai đêm, mỗi ngày chỉ nghĩ khoảng hai canh giờ, tiêu phí thêm mười hai khối nguyên thạch.
Không ngờ lúc này, chỉ trong một cái chớp mắt hắn đã luyện thành.
Phương Nguyên vô cùng kinh hỷ, hắn ban đầu còn nghĩ dùng tửu trùng làm bản mệnh cổ, nhưng không ngờ hắn vốn đã có sẵn bản mệnh cổ rồi.
Bản mệnh cổ của hắn là lục chuyển xuân thu thiền, là một con tiên cổ.
So với nguyệt quang cổ hay tửu trùng, xuân thu thiền còn quý giá hơn ngàn vạn lần.
Phương Nguyên luyện hóa xong tửu trùng, liền đem nguyệt quang cổ ra luyện hóa.
- Mặc dù đã luyện hóa xong nguyệt quang cổ, nhưng trước mắt vẫn khoang đi gặp gia lão học đường.
Nhìn hai con cổ trước mặt, Phương Nguyên rất nhanh bình tĩnh trở lại.
Nếu Phương Chính còn chưa đi nhận thưởng, hắn chắc chắn sẽ ngay lập tức đi tìm gia lão học đường.
Nhưng hạng nhất sớm đã bị lấy đi, hắn có đến lấy hạng nhì cũng chẳng có ít gì, ngược lại còn khiến người khác chú ý.
Trong suy nghĩ của người ngoài, Phương Chính loại Giáp giành hạng nhất, thì hạng nhì phải là Mạc Bắc hoặc Xích Thành, hai người có tư chất loại Ất.
Nếu đột nhiên nhảy ra một người có tư chất loại Bính như Phương Nguyên đạt hạng nhì vượt qua hai người họ, vậy chẳng phải là quá kì lạ hay sau.
Đương nhiên loại kì lạ này, có thể giải thích là do Phương Nguyên may mắn, lấy được một con cổ trung có ý chí yếu kém.
Luyện hóa cổ trùng, trước xem tư chất, sau là xem cổ trùng.
Cổ trùng ý chí càng cao, độ khó luyện hóa càng lớn.
Trong nguyên tác, Phương Nguyên đạt hạng nhất, người ngoài cũng thay hắn giải thích như vậy.
Hiện tại, nếu Phương Nguyên đạt hạng nhì, người khác cũng liền y như vậy giải thích.
Bất quá Phương Nguyên không có ý định đi lấy hạng nhì.
Lấy tới tay làm gì? Hoàn toàn không có lợi gì cả.
Cùng lắm là có chút danh tiếng mà thôi.
Nhưng danh tiếng đó, Phương Nguyên hiện tại cũng không có cần.
Hắn muốn điệu thấp làm việc, ẩn mình trong bóng tối, âm thầm tích lũy từng chút một phát triển.
- Đợi qua mấy ngày, sau khi Mạc Bắc cùng Xích Thành luyện hóa xong, ta mới đi thông báo cho học đường cũng không muộn.
Thông báo cho học đường, còn có thể ở lại túc xá của học đường, tiếp kiệm cho ta một khoảng nguyên thạch.
Hắn ban đầu sau khi mua rượu thanh trúc lần đầu, trong người chỉ còn lại hai khối nguyên thạch.
Lúc ở trong khe đá giấu di tàng của Hoa Tửu hành giả, hắn thu thêm bốn mươi mốt khối, đây là bao gồm hai mươi sáu khối Phương Chính lén lút để vào cùng mười lăm khối nguyên bản của Hoa Tửu hành giả để lại.
Cứ như vậy, trong túi hắn tăng lên bốn mươi ba khối.
Nhưng hai ngày nay, dùng mười hai khối để luyện hóa tửu trùng, trong tay còn lại ba mươi mốt khối.
Theo kế hoạch, hắn còn phải ở khách sạn thêm vài ngày, việc ăn ở ít nhất cũng hao hết một khối.
- Trong tay ta cứ như vậy sẽ còn lại ba mươi khối nguyên thạch.
Phương Nguyên tính toán, xem xét lại túi tiền của mình.
Ba mươi khối nguyên thạch, nếu đem so với đám bạn đồng trang lứa thì đúng là rất nhiều, nhưng Phương Nguyên cảm thấy còn không đủ dùng.
Bởi vì người khác chỉ nuôi một con cổ, hắn hiện tại phải nuôi hai con cổ.
Trong tay hắn có ba con cổ, lần lượt là nguyệt quang cổ, tửu trùng và xuân thu thiền.
Tình trạng này cũng giống với Phương Chính hai ngày trước.
Nhưng Phương Chính có dư giả nguyên thạch, còn Phương Nguyên thì không.
Cho nên Phương Nguyên phải lên kế hoạch tiết kiệm rất chi li.
- Ít nhất ta vẫn có thể chờ được đến lúc học đường phát trợ cấp.
Phương Nguyên thầm nghĩ, học đường cách mỗi bảy ngày sẽ có một lần trợ cấp, hổ trợ học viên trong việc tu hành.
Mỗi lần trợ cấp chỉ có ba khối nguyên thạch, nhưng so với những học viên bình thường xem như cũng đủ dùng.
Phải biết, một khối nguyên thạch có thể nuôi sống một gia đình phàm nhân ba người trong một tháng.
Một tuần ba khối thật sự không ít.
Nhưng nếu so sánh như vậy lại không được, Phương Chính cũng đã tính qua, chỉ riêng việc nuôi nguyệt quang cổ cùng tửu trùng, bình quân mỗi ngày hao một khối nguyên thạch.
Nếu chỉ nuôi riêng nguyệt quang cổ, bảy này cũng đã hao ba khối nguyên thạch.
Cho nên ba mươi khối nguyên thạch trong tay Phương Nguyên, thật sự còn quá ít..