Các thiếu niên lập tức vừa sợ vừa giận.
- Cái gì, ta không nghe lầm chứ?
- Phương Nguyên, ngươi nóng đầu sao, dám đứng ở cổng học đường trấn lột chúng ta?!
- Ngươi nghèo đến điên rồi sao? Ai cho ngươi lá gan đó, dám đụng tới chúng ta à.
- Cút ngay, một tên loại Bính như ngươi cũng dám cản đường ta.
Nếu không cút ta sẽ đạp bay ngươi...!Á!
Phương Nguyên đột nhiên xuất thủ.
Tay phải hắn vung thành chưởng, hung ác bổ ra, động tác vừa nhanh vừa chính xác, bổ trúng vào cổ một người đứng bên trái.
Thiếu niên bất hạnh này không ngờ Phương Nguyên lại đột nhiên ra tay, miệng đang mắng chửi thì gặp đòn nghiêm trọng.
Hắn lập tức trợn mắt ngã xuống, bất tỉnh ngay tại chỗ.
- Khốn kiếp! Ngươi thật sự dám động thủ!?
Cả đám tán loạn, các thiếu niên đều vô ý thức lùi về phía sau từng bước.
- Cổ Nguyệt Bắc Cự ngất rồi, làm sao bây giờ?
Có người vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ kêu to lên.
- Còn làm sao nữa! Chúng ta đông như vậy, Phương Nguyên chỉ có một người, cùng nhau xông lên đánh hắn một trận.
Có người gào thét, nổi giận đùng đùng.
- Đúng vậy, hắn không biết sống chết, dám một mình khiêu khích chúng ta.
Đúng là ăn gan hùm mật gấu! Tất cả mọi người cùng xông lên!!
Nhưng mà bọn họ còn chưa làm gì thì Phương Nguyên đã động thủ.
Hắn nhảy liên tiếp vài bước, xông vào đám người.
Bàn tay hắn chém nghiêng vào cổ một thiếu niên.
Thiếu niên này trợn trắng mắt, ngã xuống.
- Aaaaaa!!
Một thiếu niên gào to, vung nắm đấm về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên thấp người tránh qua, rồi giơ lên một chân, đá vào đũng quần người này.
Tiếng gào của thiếu niên vốn là đang hùng dũng vang dội, nhưng sau khi lãnh cú đá này, âm điệu của nó lập tức cao lên thành vừa sắc vừa nhọn, vô cùng đau đớn, vô cùng thê thảm.
Phịch.
Hai tay hắn che đũng quần, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, hắn lăn lộn qua lại, a a kêu to, đau đến mồ hôi lạnh ướt cả người.
Phương Nguyên vung hai bàn tay, như hổ vào bầy dê!
Hắn có năm trăm năm kinh nghiệm chiến đấu, còn những thiếu niên này chỉ là một đám dê non vừa mới tu hành mà thôi, sao có thể là đối thủ của hắn?
Chỉ trong nháy mắt, đám thiếu niên này đã bị Phương Nguyên đánh ngã hết.
Cả đám không phải là té xỉu thì cũng là nằm trên mặt đất, đau đến không thở nổi, đau đến chết đi sống lại.
- Có chuyện gì xảy ra?!
Cổ Nguyệt Mạc Bắc đi đến, giật mình kêu lên.
Hắn thấy Phương Nguyên đứng ở cổng chính học đường, xung quanh đó lại có năm sáu học viên té ngã.
- Phương Nguyên hắn, hắn muốn trấn lột nguyên thạch của chúng ta!
Một thiếu niên đang nằm trên mặt đất vừa ôm bụng vừa tức giận kêu to.
- Vẫn còn nhiều hơi sức quá nhỉ.
Phương Nguyên bình thản, đá mạnh vào bụng thiếu niên.
Aaaa!
Thiếu niên lập tức đau đến hét lên một tiếng, cơ thể co quắp, vẻ mặt hắn trở nên sợ sệt, nước mắt thành dòng, cũng không dám nói lung tung nữa.
Thấy tình cảnh như vậy, các thiếu niên vừa chạy tới đều cảm nhận được sự hung tàn của Phương Nguyên, trong lòng đều tràn ngập sợ hãi.
- Tốt lắm, tất cả ngoan ngoãn nộp lên một khối nguyên thạch rồi ta sẽ tha các ngươi đi, nếu không, những người trên mặt đất này, chính là kết cục của các ngươi.
Phương Nguyên bước ra phía trước, giọng nói lạnh lùng.
- Tha tha cái rắm mẹ ngươi! Chỉ bằng một tên loại Bính như ngươi cũng muốn chiến thắng đường đường là loại Ất như ta?
Cổ Nguyệt Mạc Bắc giận tím mặt, vung nắm đấm về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên di chuyển, nhẹ nhàng nghiêng người tránh khỏi quả đấm của hắn.
Sau đó Phương Nguyên duỗi tay trái ra, ngón trỏ và ngón giữa chính xác đâm vào giữa xương quai xanh, cổ họng và hạ bộ của Mạc Bắc.
Mạc Bắc lập tức tối tăm mặt mày, phịch một tiếng, hắn té lên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Thấy như vậy, các thiếu niên còn muốn xông lên đều hít ngược khí lạnh, thế công chợt ngừng lại.
Trong mắt những người trẻ tuổi này, thủ đoạn công kích của Phương Nguyên đột nhiên trở nên vô cùng cao thâm.
Bọn họ không coi trọng quyền cước cơ bản, cho nên không biết những cách công kích này đều được đề cập thoáng qua trên lớp.
Cơ thể con người có rất nhiều bộ vị yếu ớt, những vị trí Phương Nguyên tấn công chính là một số trong đó.
Nếu những chỗ này gặp công kích, nhẹ thì khiến người ta ngất ngay tại chỗ, nặng thì nguy hiểm tính mạng.
Nhưng mà Phương Nguyên ra tay rất có chừng mực.
Người bị hắn đánh bại không té xỉu thì cũng đau đớn dữ dội, mất sức chiến đấu trong thời gian ngắn, nhưng lại không có ai thật sự trọng thương.
Đây là sự khủng bố của kinh nghiệm chiến đấu năm trăm năm!
- Nộp hay không nộp?
Phương Nguyên tiến lên trước một bước, bức bách những thiếu niên còn lại.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều cắn răng hoặc là rống giận xông về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên vừa né tránh vừa xuất thủ.
Hắn có tu vi thấp nhưng cảnh giới vẫn còn, trong lòng hắn bình tĩnh lạnh nhạt, động tác vừa nhanh vừa chuẩn.
Phịch phịch ...
Sau vài hơi thở, lại một đám ngã xuống mặt đất.
- Quá hung tàn! Thật đáng sợ!
- Bọn họ không chết rồi chứ?
Vẫn còn vài thiếu nữ chưa xông lên.
Bọn họ trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng này diễn ra, thân thể càng lúc càng run rẩy.
Ánh mắt Phương Nguyên quét đến, cả đám liền biến sắc, vội vàng xua tay, lui về phía sau.
- Đừng, ngươi đừng đến đây.
Chúng ta nộp, chúng ta nộp!
Phương Nguyên lấy nguyên thạch rồi bỏ qua cho bọn họ.
Bọn họ lảo đảo đi ra khỏi cổng học đường.
Sau đó lại có học viên đi tới nơi này.
Muốn ra khỏi học đường thì phải qua con đường này.
Phương Nguyên đứng ở đây là có thể ngăn chặn tất cả học viên.
- Xảy ra chuyện gì?!
Các thiếu niên ngạc nhiên, trợn tròn cặp mắt.
- Đó không phải là Cổ Nguyệt Mạc Bắc sao?
Cổ Nguyệt Xích Thành nhìn Mạc Bắc đã hôn mê trên mặt đất, trợn mắt há hốc mồm.
Thế là Phương Nguyên lại mở miệng nói, các thiếu niên lại lập tức phẫn nộ, lại lao lên công kích, sau đó lại ngã xuống.
Phương Chính đứng một bên, khoang tay đứng lặng nhìn.
Cả quá trình hắn cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, chỉ nhìn.
Lại qua một lúc, trên mặt đất nơi cổng chính lại có thêm mười mấy học viên.
Phương Nguyên ngạo nghễ ngẩng cao đầu, đối diện hắn có ba thiếu nữ đang dựa lưng vào nhau, núp ở một bên.
- Ngươi, ngươi, ngươi đừng tới đây!
- Tới nữa, chúng ta sẽ dùng nguyệt nhận bắn ngươi!
Trong tay bọn họ đều hiện ra một quầng sáng xanh lam như nước, xem ra là bị dồn ép đến phải dùng chân nguyên thúc giục nguyệt quang cổ.
Cơ thể Phương Nguyên vẫn là thiếu niên mười lăm tuổi bình thường, nếu như bọn họ công kích bằng nguyệt nhận, hắn quả thật là không dễ xử lý.
Nhưng mà hắn cũng không sợ, chỉ khinh thường cười nhạo, bước từng bước đến gần các thiếu nữ.
- Các ngươi thật to gan quá nhỉ, quên quy tắc của học đường rồi sao? Trong học đường không cho phép sử dụng cổ trùng để đánh nhau, nếu không sẽ bị đuổi học.
Nếu các người muốn bị đuổi học thì cứ việc ra tay đi.
- Đây...
Các thiếu nữ chần chờ.
- Đúng là có quy định này.
Ánh sáng xanh lam trong tay bọn họ từ từ tiêu tán.
Bỗng nhiên đôi mắt Phương Nguyên loé lên hung ác, nhìn thấy sơ hở này, hắn liền xông lên phía trước, bàn tay vung ra, thủ đoạn tàn độc, chém bất tỉnh hai người.
Còn lại một người thì ý chí chiến đấu mất sạch, đầu gối mềm nhũn ngã mặt đất.
Nàng ta khóc như hoa lê dưới mưa, cầu xin Phương Nguyên.
- Phương Nguyên ngươi đừng đến đây, van cầu ngươi buông tha cho ta đi.
Phương Nguyên nhìn xuống thiếu nữ từ trên cao, giọng nói lạnh lùng.
- Một khối nguyên thạch.
Thiếu nữ yêu kiều run lên, bỗng nhiên bừng tỉnh, nàng ta vội vàng mở túi tiền ra, lấy ba bốn khối nguyên thạch đặt lên lòng bàn tay, đưa về phía Phương Nguyên.
- Ngươi đừng đánh ta, ta cho ngươi hết, ta cho ngươi hết!
Vẻ mặt Phương Nguyên không chút thay đổi, hắn từ từ đưa tay phải ra, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ và ngón cái nhặt ra một khối nguyên thạch từ trong tay thiếu nữ.
Thiếu nữ vẫn không ngừng run rẩy.
Tay của Phương Nguyên mang theo sự mảnh dẻ, tái nhợt đặc hữu của thiếu niên, thế nhưng ở trong mắt nàng ta, nó lại giống như nanh vuốt ma quỷ.
- Ta đã sớm nói qua chỉ lấy một khối nguyên thạch.
Phương Nguyên ngừng lại một chút, bình thản nói.
- Ngươi có thể đi.
Thiếu nữ kinh ngạc nhìn Phương Nguyên một lúc lâu, sau đó mới nhận ra hai chân mình đã nhũn ra, không đứng lên nổi.
Trong lòng nàng vô cùng sợ hãi Phương Nguyên, sợ đến không còn chút sức lực nào.
Phương Nguyên không nhìn theo nàng, hơi nghiên đầu nhìn lại Phương Chính.
Hắn cũng chưa có rời đi, phía sau Phương Chính vẫn còn một nhóm người đang đến.
Phương Chính bình thản nhìn hắn, đột nhiên cười vang hai tiếng.
- Ta hiểu rồi, thì ra là như vậy.
Hắn reo lên, đôi mắt thoáng sáng lên, bừng tỉnh đại ngộ.
Theo sau, hắn đưa tay vào ngực áo, lấy túi tiền ra, từ đó lấy ra một khối nguyên thạch, ném cho Phương Nguyên.
- Rất có ý tứ a.
Phương Chính kêu khẽ, vòng qua bên cạnh Phương Nguyên, tránh đám người đang nằm trên mặt đất đi ra khỏi cổng.
Phương Nguyên thoáng liếc mắt nhìn theo, không có ngăn cản, để Phương Chính tự rời đi.
Lúc này, lầu các phía xa, gia lão học đường đang quan sát không khỏi cao mày.
Ngay từ khi Phương Nguyên bắt đầu chặn cổng học đường, ngang nhiên trấn lột bạn học một cách tàn bạo, hắn đã khiến người khác chú ý rồi.
Thế nhưng, bọn thị vệ phàm nhân cũng không có quyền xử phạt học viên, bọn họ chỉ có thể đến bẩm báo với gia lão học đường.
Gia lão học đường nghe xong tin này lại không lập tức hạ lệnh ngăn cản, mà chỉ đi lên lầu các, quan sát từ phía xa.
Đến hiện tại, lão đối với những học viên này có chút không hài lòng.
Đặc biệt đối với việc Phương Chính cái gì cũng không làm đã giao nguyên thạch càng thêm ngoài ý muốn.
Phương Chính có mặt ở đó từ đầu lão cũng đã thấy.
Ngay từ đầu lão ngoài muốn xem Phương Nguyên, cũng thật muốn nhìn một chút phản ứng của Phương Chính.
Đối với Phương Nguyên, lão nhận thấy hắn rất có thiên phú trong việc đánh nhau, cảm thấy có thể lí giải vì sao hắn có biểu hiện tốt trong khảo hạch nguyệt nhận.
Hơn nữa, đối với việc Phương Nguyên có chừng mực không khỏi có chút tán thưởng.
Trợ cấp một lần chỉ có ba khôi, Phương Nguyên cướp một khối vẫn không ảnh hưởng đại cục.
Nhưng nếu hắn cướp đi hai khối, vậy thì còn phát trợ cấp làm gì? Cứ trực tiếp đưa hết cho hắn là tốt lắm.
Còn đối với Phương Chính, thật lòng mà nói thì lão còn đang không hiểu là hắn rốt cuộc muốn làm cái gì.
Lúc này, nhóm học viên cuối cùng cũng đi ra đến, họ chỉ có bốn người, đối diện Phương Nguyên mặt dù mắng nhưng vẫn ngoan ngoãn giao nguyên thạch, sau đó còn bị Phương Nguyên cưỡng ép ở lại thay hắn lục túi tiền của những người trên mặt đất.
Cả lớp có tổng cộng năm mươi bảy người, sau khi trấn lột mỗi người một khối nguyên thạch, trong tay Phương Nguyên tăng thêm năm mươi sáu khối.
Đợi đến khi Phương Nguyên mang theo túi to nguyên thạch rời đi, đám thị vệ mới chạy ra, mang người bị thương đi chữa trị..