Các học viên đã nín thở từ lâu, tất cả đều đang yên lặng chờ kết quả.
Lời nói của gia lão học đường vừa ra, toàn bộ học đường giống như là nổ tung rồi.
Các học viên ngạc nhiên và đầy nghi ngờ, gương mặt mọi người đều có vẻ khó tin.
Phương Nguyên chỉ là loại Bính nhưng lại là người thứ hai xông phá trung giai, đây đúng là chuyện đập tan những kiến thức thông thường!
Việc tu hành cổ sư, trùng kích cảnh giới, đều chủ yếu cần phải xem tư chất.
Có lầm hay không, loại Bính cũng có thể nhanh như vậy đã thăng cấp? Những người có tư chất loại Ất làm sao chịu nổi chuyện này!
Cổ Nguyệt Mạc Bắc nắm chặt hai nắm đấm, Cổ Nguyệt Xích Thành thì hung hãn nghiến răng.
Gia lão học đường không thể nào bị lừa được, rốt cuộc thì sao Phương Nguyên lại làm được?
Trong một lúc, tất cả các thiếu niên đều nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên.
Bọn họ có cùng một nghi vấn: Bằng vào tư chất loại Bính của Phương nguyên, làm sao hắn thăng cấp nhanh như vậy?
Trong lòng gia lão học đường cũng tràn đầy nghi ngờ giống vậy.
Dưới sự nghi ngờ to lớn này, lão đã quên ý tưởng chèn ép Phương Nguyên lúc trước.
Lão hỏi thẳng.
- Phương Nguyên, ta hi vọng ngươi có thể giải thích một chút, cuối cùng thì ngươi thăng cấp trung giai như thế nào?
Phương Nguyên mỉm cười nói.
- Thiên đạo thù cần, học trò chăm chỉ khổ luyện, tích luỹ tháng ngày cho nên mọi việc cứ tự nhiên đến.
- Đồ lừa đảo!
- Má nó, nếu thiên đạo thù cần thì ta đã hạng nhất từ lâu!
- Gì mà chăm chỉ khổ luyện? Trước đó ta còn thấy hắn lượn qua lượn lại trong cửa hàng đây.
Các học viên tất nhiên không hài lòng với câu trả lời như vậy.
- Vậy sao?
Gia lão học đường cũng không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Nguyên một cách áp bức.
Phương Nguyên vẫn thản nhiên, không chút sợ hãi nào nhìn thẳng lại gia lão.
Cả người hắn đẫm máu, quần áo vải bố xốc xếch, giống như vừa trải qua một trận chiến dữ dội.
Hai tròng mắt hắn sâu thẳm như đầm nước, biểu lộ ra sự bình tĩnh và dửng dưng, thậm chí còn như cất giấu một chút giễu cợt.
Thấy đôi mắt như vậy, nội tâm gia lão học đường không khỏi lung lay.
- Tên Phương Nguyên này không sợ hãi, không kính phục, không e ngại, không hoảng loạn, làm sao ta có thể ép hỏi hắn ngay tại đây được? Với tư chất loại Bính của hắn mà lại có thể thăng cấp đến trung giai nhanh như vậy, hắn nhất định có bí mật.
Nhưng nếu hắn không muốn nói ra bí mật này thì ta thân là gia lão học đường cũng không thể tra hỏi.
Xem ra ta chỉ có thể bí mật điều tra.
Nghĩ đến đây, gia lão học đường đành thôi không nhìn nữa, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc cũng dịu xuống.
Phương Nguyên lại không bỏ qua.
- Học trò sợ hãi, gia lão đại nhân, không biết ngài xử lý hai thị vệ này thế nào? Hai tên này mất máu quá nhiều, nếu không cứu chữa thì sẽ phải chết.
- Ngươi còn biết sợ hãi sao?
Gia lão học đường hừ lạnh trong lòng, chân mày nhíu chặt lại.
Sự việc đã phát triển đến mức này, lão là người phụ trách học đường thì nhất định phải đứng ra xử lý.
- Nhưng mà nên xử lý thế nào đây?
Gia lão học đường cảm thấy có hơi khó giải quyết.
Lão không khỏi trầm ngâm.
Phương Nguyên nhìn hết tất cả biến hoá trên gương mặt của gia lão học đường.
Trong lòng hắn cười thầm, nhất định là gia lão học đường lúc này đang rất bối rối đây.
Hai tên thị vệ này chẳng qua là tôi tớ khác họ, mạng hèn như cỏ rác.
Nếu là lúc bình thường, không ai thèm quan tâm bọn họ.
Thế nhưng tình hình bây giờ thì khác, hai người này là do gia lão học đường tự mình phái đi, nếu bọn họ mà chết thì chính là vứt đi cái mặt già của lão!
Cho nên, hai thị vệ này không thể chết, gia lão học đường sẽ cứu chữa bọn họ.
Điều thật sự làm cho gia lão học đường cảm thấy bối rối là cách xử trí Phương Nguyên.
Vốn là trong kế hoạch của lão, Phương Nguyên trốn học rồi lại giết thị vệ, có thể nói là hắn trái ý sư trưởng, ngông cuồng tự đại.
Dựa theo tộc quy, hắn sẽ bị nhốt vào trong nhà lao của gia tộc, tự kiểm điểm nhận sai trong phòng giam.
Nhưng mà những sai lầm này đặt trước tiền đề Phương Nguyên thăng cấp lên trung giai thì đã đột nhiên trở nên khác biệt rồi.
Phương Nguyên là vì tu hành nên mới không thể không trốn học, vì tu hành nên mới giết chết thị vệ.
Đây chính là chuyện có tình có lý.
Quan trọng hơn là, hắn thăng cấp trung giai thành công, điều này trở nên càng có lý.
Cuối cùng Phương Nguyên nhờ vào cái gì mà thăng cấp trung giai nhanh như vậy, bí mật này vẫn còn bỏ ngỏ.
Thắng làm vua thua làm giặc.
Người đời cũng chỉ chú trọng kết quả, sẽ không ai đi chỉ trích một vãn bối ưu tú như thế này.
Gia lão học đường càng không thể có trừng phạt nào với hắn.
Học đường của lão là để làm gì? Chính là để đào tạo cổ sư ưu tú, tạo thêm máu huyết mới cho gia tộc.
Xuất hiện một thiếu niên ưu tú như vậy, gia lão học đường như lão còn muốn chèn ép thì đó là lão không làm tròn bổn phận!
Giống như là một người học trò thi ra thành tích tốt, là sư trưởng thì phải khen ngợi chứ không phải trừng phạt phê bình.
Một vị lão sư phê bình học trò vì đạt thành tích vượt trội sẽ không bao giờ được công nhận.
Những gia lão khác có thể kiêng dè triển vọng phát triển của Phương Nguyên, hoặc là vì ân oán mà ngấm ngầm chèn ép hắn.
Nhưng chỉ có gia lão học đường là không thể!
Vì lão phụ trách học đường, lão phải công bằng công chính, ít nhất là công bằng công chính ở ngoài mặt.
Đây là quy củ!
- Chẳng lẽ cứ thả hắn đi như vậy? Ta khó lắm mới nắm thóp được hắn.
Gia lão học đường cảm thấy rất không cam lòng.
Trong lòng lão biết rõ tất cả những thiếu niên trong học đường này đều là người ngoài cuộc.
Người ngoài cuộc chỉ có thể xem cho vui, không thể nhìn ra cách thức vận hành bên trong đó, không nhận ra được những thứ tinh hoa đằng sau!
Trên thực tế, đây là một lần giao thủ giữa gia lão học đường và học trò Phương Nguyên!
Trước tiên là lão nắm lấy quy củ, muốn chỉnh Phương Nguyên, muốn đánh tan hình tượng cường thế của hắn trong lòng những thiếu niên khác.
Sau đó, Phương Nguyên hung hãn phản kích! Hành động này của hắn nhìn như lỗ mãng nhưng lại là một châm thấy máu.
Hắn đã mượn danh nghĩa thăng cấp trung giai để trả đũa ngay lập tức.
Còn hai thị vệ xui xẻo kia cũng chỉ người vô tội bị liên luỵ trong tranh đấu của hai người mà trở thành tốt thí.
- Tên Phương Nguyên này quá thâm hiểm! Nếu như hắn giết hai tên thị vệ thì ta còn có thể phản kích hắn bằng lý do này.
Mặc dù tư chất của hắn chẳng ra gì nhưng thủ đoạn lại lão luyện và chu đáo đến vậy.
Thật khó tin đây là chuyện một thiếu niên mười lăm tuổi có thể làm ra.
Ta thế mà hoàn toàn không thể phản kích lại.
Khó trách vài năm trước trong tộc đã đồn đãi về trí tuệ và tài thơ ca của hắn!
Gia lão học đường bỗng nhiên ý thức được, lão đã thua rồi.
Thất bại của lão chính là vì thân phận gia lão phụ trách học đường.
Đây là thế mạnh của lão, cũng là điểm yếu của lão.
Điểm mạnh nhất chính là điểm yếu nhất.
Phương Nguyên đã sớm nhìn ra được đạo lý này!
Gia lão học đường vừa tức tối vừa không biết làm sao.
Lão từng muốn Phương Nguyên giải thích, Phương Nguyên giải thích nhưng thật ra lại đầy rẫy sơ hở, hắn hoàn toàn không thèm đắn đo gì.
Những thị vệ này đều là do gia lão học đường tuyển chọn, tâm tính bọn họ không thể lỗ mãng như vậy, càng không ngu ngốc đến mức đi nhục mạ tổ tiên tộc Cổ Nguyệt.
Lời nói của Phương Nguyên là cố ý, là trắng trợn vu khống hãm hại ngay trước mặt người biết chuyện!
Gia lão học đường hiểu rất rõ, nhưng lão càng hiểu rõ là mình không thể truy cứu chuyện này.
Đây là một cạm bẫy.
Một khi truy cứu, chân tướng rõ ràng rồi, lão phải xử lý chuyện này ra sao đây?
Nếu như lão không trừng phạt Phương Nguyên thì hai thị vệ bị oan ức.
Gia lão học đường như lão đây xử sự bất công, sau này làm sao để người tin phục?
Nếu như lão trừng phạt Phương Nguyên thì là lão đang chèn ép, đố kị người tài! Vì hai tôi tớ khác họ mà áp bức hậu bối trong tộc, chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ đưa đến bất mãn trong lòng tộc nhân.
Cho nên, phương pháp xử lý tốt nhất chính là mắt nhắm mắt mở, vứt bỏ hai thị vệ này, cứ việc cho là bọn họ phạm vào sai lầm lớn, đồng thời tiến hành khen ngợi Phương Nguyên.
Cứ như vậy, các tộc nhân sẽ hài lòng, bọn thị vệ bị che giấu cũng sẽ cho rằng hành động này công bằng.
Xử trí như vậy chắc chắn là phù hợp với lợi ích lớn nhất của gia lão học đường.
Lý trí nói cho gia lão học đường cần phải xử lý như vậy, nhưng mà về mặt tình cảm, gia lão học đường lại không vượt qua được cái hố này.
Tên Phương Nguyên này thật quá đáng ghét!
Lần này gia lão học đường không chỉ không ngăn chặn được danh tiếng của Phương Nguyên mà còn tự trở thành đá kê chân, bị Phương Nguyên đạp lên một đạp, mất hết mặt mũi ở ngay trước mặt mọi người!
Phương Nguyên không kính sợ lão chút nào, dám chĩa mũi dùi vào lão như vậy.
Điều này làm cho người đường đường là gia lão học đường như lão cảm thấy bị sỉ nhục và xấu hổ.
Mấu chốt là nếu sau này, hai người thị vệ cảm thấy oan ức, muốn vạch trần chân tướng thì để giữ gìn hình tượng và thân phận, gia lão học đường sẽ phải là người đầu tiên nhảy ra, đàn áp hai tên thị vệ này!
Nhưng rõ ràng tất cả đều là do Phương Nguyên một tay tạo nên!
Đây là cảm giác thế nào?
Lấy ví dụ hình tượng, giống như là Phương Nguyên nhỗ lên mặt gia lão học đường một bãi nhưng gia lão học đường còn phải khen ngợi Phương Nguyên, đồng thời lão còn phải lao mép cho hắn.
Nếu có người ngoài chỉ tay vào, nói trên mặt gia lão học đường có một bãi nước bọt thì lão nhất định nhảy ra trước, chặn miệng cái tên người ngoài này lại.
Cảm giác ức chế và chán ngán này gần như làm cho gia lão học đường không thể chịu nổi rồi.
Trong lòng lão càng ngày càng kích động mãnh liệt, lão muốn tát thẳng vào mặt Phương Nguyên mấy cái!
Nhưng mà, cuối cùng thì gia lão học đường cũng chỉ đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai Phương Nguyên.
- Hảo tiểu tử.
Gia lão học đường mang vẻ mặt u ám, nặn ra những lời này từ trong kẽ răng.
- Cũng nhờ vào sự đào tạo của học đường.
Phương Nguyên nhàn nhạt nói.
Khóe mắt gia lão học đường lập tức co giật.
"Phụt."
Phương Chính ngồi nhìn một màn đấu trí đầy căn thẳng trong âm thầm này, mặt dù diễn ra rất nhanh, gần như câu trước Phương Nguyên hỏi nên xử lí thế nào, câu sau lão lại khen "hảo tiểu tử".
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, vẻ mặt biến đổi lúc xanh lúc trắng lúc đỏ lúc đen của gia lão học đường làm hắn không nhịn được suýt cười ra tiếng.
- Quả thật rất đặc sắc a..