1. Truyện
  2. Hồng Hoang Thiên Đế
  3. Chương 75
Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 75: Sư tỷ, ta không có cố ý a!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ở trước mặt Vũ Phàm là một bãi loạn thạch ngổn ngang lộn xộn, bên trong lại có vô số cây cổ thụ cao lớn xen kẽ với những tảng đá ở đây vô tình tạo thành địa thế hiểm trở lại có thể hạn chế tầm nhìn của tu sĩ nên rất thuận lợi cho việc ẩn nấp và lẩn trốn.

Lúc trước Vũ Phàm hắn vô tình phát hiện ra chỗ này nên liền cố ý bố trí nơi đây trở thành một trong những thông đạo thoát hiểm của hắn khi cần thiết hoặc dùng để bí mật luyện tập, bây giờ không ngờ lại có kẻ tiến vào đây.

Vũ Phàm cũng không rõ là kẻ xâm nhập này vô tình đi lạc vào đây hay là cố ý chọn nơi này để thực hiện mưu đồ khác nên hắn dự định sẽ quan sát và thăm dò đối phương một chút.

Dù sao ở đây cũng là địa bàn của hắn, nếu như xảy ra chuyện hắn cũng có thể an toàn rút lui.

Càng đi sâu vào bên trong Vũ Phàm càng nghe thấy rõ tiếng tiễn pháp, dường như có người đang luyện tập vũ kỹ ở đây, nếu là như vậy thì hắn cũng đỡ lo hơn hẳn.

Vũ Phàm đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, rồi chọn một tán cây rậm rạp làm nơi ẩn nấp để quan sát.

Ở đằng xa, một nữ đệ tử Đạo Tiên sơn môn thân hình kiều diễm, khuôn mặt thanh thoát, bộ ngực lớn vô cùng, toàn thân mặc một bộ đồ xanh lục bó sát người, đang luyện tập Thất Liên Xạ Tinh Tiễn.

Dựa vào khí tức của nàng, hắn phán đoán tu vi của nàng ước chừng chỉ khoảng Trúc Cơ sơ kỳ không hơn.

Quan sát một lúc, Vũ Phàm liền nhận ra tiễn pháp của nàng cũng không tệ, đã luyện đến tầng thứ tư của Thất Liên Xạ Tinh Tiễn, cùng lúc có thể bắn ra liên tục năm tiễn oanh kích mục tiêu.

Hơn nữa theo hắn thấy nàng đang cố luyện tập vừa di chuyển vừa phát xạ, hành động của nàng vẫn chưa được trôi chảy cho lắm, lâu lâu vẫn còn bị khựng lại đôi chút, có lẽ là bị vướng ở phía trước một chút.

Ở bên cạnh nàng còn có một chú mèo lông trắng đang nằm ngửa bụng, nó giơ bốn chi lên trời phơi nắng trên một tảng đá bằng phẳng.

Đột nhiên nó hướng về phía Vũ Phàm kêu lên mấy tiếng meo meo, nữ nhân trước mặt hắn lập tức bắn tiễn về phía bên này.

Xiu ...!Xiu!

Oành! Oành! ...!Oành!

Bộ ngực của nàng chấn động một hồi mới ngừng lại, quả nhiên là vưu vật họa quốc ương dân a!

Vũ Phàm đang tuổi mới lớn, hắn vừa né tránh tiễn pháp vừa quan sát núi đôi đồ sộ của nàng.

"Thật lớn a!" Vũ Phàm thầm cảm thán một câu, hắn đột nhiên cười hắc hắc trong lòng.

Xạ tiễn của nàng bắn nát tán cây mà Vũ Phàm đứng vừa nãy, cũng may hắn kịp lùi lại về phía sau, lớn tiếng nói:

- Sư tỷ ta cũng chỉ là vô tình đi ngang qua đây mà thôi!

Nàng hừ lạnh, tên này đột nhiên xuất hiện ở đây, lại ẩn nấp ở một bên quan sát nàng lâu như vậy nhất định là kẻ xấu, nghĩ vậy nàng nuốt xuống một viên Luyện Khí Tán, tiếp tục oanh kích về phía Vũ Phàm.

Thấy nàng không đáp lời mình, hơn nữa còn hung hăng đánh đến, hắn có chút tức giận, đã vậy, Vũ Phàm liền quyết định mượn nàng để đo lường sức mạnh của hắn sau khi đột phá Trúc Cơ kỳ.

Ám Hồn Kiếm từ trong nhẫn trữ vật của Vũ Phàm nhanh chóng bay về phía Cố Linh Thư, làm nàng phải cấp tốc lùi lại né tránh.

"Thật nhanh a! Trúc Cơ trung kỳ đệ tử? Nhưng sao hắn lại gọi ta là sư tỷ?" Nàng âm thầm đánh giá Vũ Phàm một lượt.

Nàng tung mình lẩn trốn vào trong bãi loạn thạch, liên tục di chuyển qua lại giữa các tán cây không ngừng oanh kích về phía Vũ Phàm.

Tám cây phi châm trong nhẫn trữ vật của Vũ Phàm lập tức xuất hiện, theo ý niệm của hắn phối hợp với Ám Hồn Kiếm truy theo nàng sát rạt, buộc nàng phải cất cung vào bên trong lấy ra nhuyễn kiếm chống đỡ.

"Cùng lúc điều khiển chín thanh pháp khí! Hắn là ai?" Đôi mắt nàng tròn xoe kinh ngạc nhìn về phía nam tử đeo mặt nạ trước mặt, tinh thần lực và chân khí của hắn không ngờ lại cường hãn đến bực này.

Choang ...!Choang!

Nàng chật vật chống đỡ tám thanh phi châm và một cái phi kiếm đang liên tục vây công nàng, đối phương đến bây giờ vẫn chưa hiển lộ thực lực chân chính mà chỉ công kích từ xa làm nàng có chút lo lắng.

Đột nhiên nàng lên tiếng:

- Sư huynh là ai? Tại sao lại trêu đùa tiểu muội!

Vũ Phàm cười hắc hắc thành tiếng, hắn thi triển Thần Long Bát Bộ, thân ảnh lúc ẩn lúc hiện vô cùng quỷ dị lao về phía nàng, làm Cố Linh Thư giật bắn mình nhanh chóng lùi lại, nàng hoảng sợ hét lớn:

- Sư huynh, muội sai rồi, mong huynh tha cho tiểu muội!

Vũ Phàm tranh thủ lúc Cố Linh Thư đang hoảng hốt lướt đến trước mặt nàng, hắn dùng Quang Lưu Trảm hất văng nhuyễn kiếm trong tay nàng ra xa, làm nàng hoảng sợ giật mình lùi lại phía sau, không may mất đà chới với trên không trung.

Vũ Phàm thấy vậy vội vàng đưa tay cố gắng túm lấy nàng, nào ngờ xui xẻo lại nắm lấy nhũ hoa của nàng, làm nàng hét lớn.

- Dâm tặc!

- A ...!đệ không cố ý!

Miệng thì nói vậy, nhưng cái tay hư của hắn vẫn chưa chịu buông ra, hắn kéo nàng về phía mình, nàng đỏ mặt tức giận nói lớn.

- Còn không chịu buông ra!

Nàng vung tay định đánh hắn một cái thì thấy hắn đã lùi lại ra xa, bộ pháp của hắn quả thực vô cùng quỷ dị, nàng ở nội môn tu luyện gần mười năm vẫn chưa gặp qua người nào nhanh như hắn.

Thấy hắn bỏ chạy, Cố Linh Thư hét lớn đuổi theo.

- Dâm tặc đứng lại cho ta!

Nhưng mà nàng làm sao đuổi kịp Vũ Phàm, hắn bây giờ đã được cộng hưởng thuộc tính của Côn Bằng cổ, tốc độ của hắn không thể dùng lẽ thường để hình dung.

- Ài, chết tiệt, tên khốn nạn vô sỉ!

Nhưng nàng vẫn nhớ được trên tai hắn có một cái nuốt rồi, nàng hậm hực ôm lấy Linh Miêu rời đi, nàng nhất định phải tìm ra hắn, rồi xé xác hắn ra từng mảnh.

Bộ ngực của nàng bị hắn bóp chặt, đến giờ vẫn còn đau, nàng đột nhiên đỏ mặt, siết chặt con mèo trong lòng làm nó kêu lên meo meo.

- A, ta xin lỗi!

Nàng lấy tay vuốt ve linh miêu trong tay, hậm hực rời đi, nàng đinh ninh rằng Vũ Phàm chính là cố ý trêu chọc nàng, hơn nữa còn lớn gan mạo phạm nàng.

Ở cách đó khá xa, Vũ Phàm vừa di chuyển vừa nắm nắm cái bàn tay, đây là lần đầu tiên hắn chạm vào chỗ đó của nữ nhân, cảm giác là lạ khoan khái, hắn cười hắc hắc thành tiếng dường như rất là đắc ý.

Lúc đó nếu như nàng chịu nghe hắn giải thích, hắn cũng sẽ không bỏ chạy như vậy a! Hy vọng nàng sẽ hiểu được nổi khổ tâm của hắn.

"Sư tỷ, ta thật sự không có cố ý a!" Hắn nghĩ nghĩ trong lòng.

Trải qua trận chiến vừa nãy, Vũ Phàm liền xác định hiện tại tốc độ của hắn hoàn toàn siêu việt Trúc Cơ sơ kỳ, có lẽ là do được cộng hưởng thuộc tính với Côn Bằng cổ.

Nếu như phối hợp tốc độ này với Huyễn Ảnh Kiếm Pháp, Vũ Phàm tự tin có thể chiến một trận với Trúc Cơ trung kỳ.

Vũ Phàm di chuyển một lúc lâu thì trước mặt hắn dần dần xuất hiện một cái thung lũng khá hẹp, hắn lách người đi vào chỗ đó.

Càng đi vào trong thông đạo càng hẹp, mãi một lúc sau, hắn mới đi xuyên qua cái thung lũng vừa nãy, đi vào một cái động thiên phúc địa tự nhiên rộng lớn.

Bên trong có hồ nước nhỏ, có cây cối các loại, hơn nữa lại vô cùng kín đáo.

- Chọn nơi này vậy!

Vũ Phàm lẩm bẩm rồi tùy tiện chọn một chỗ bằng phẳng ngồi xuống điều tức..

Truyện CV