1. Truyện
  2. Huyền Lục
  3. Chương 46
Huyền Lục

Chương 45: Cơn Mưa Cuối Xuân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Màn đêm kéo đến, mây đen đầy trời mà che lấp đi những vì sao kia, không gian như muốn nặng trĩu mà u trầm lại.

Đây là dấu hiệu đầu tiên của Cốc Vũ, bản thân Cốc Vũ là một trong số Nhị Thập Tứ Tiết khí của tự nhiên đem lại. Trong tình huống không có đại cơ duyên nào thích hợp thì Tiết khí là thời điểm vô cùng có lợi cho việc tu hành của tu sĩ. Thậm chí, nếu người nào nắm chắc được thời cơ, Tiết khí là thời điểm vàng của phá cảnh.

Trong số những người tính toán được thời cơ này, phải kể đến Nguyệt Hải Thành chủ - Mặc Hiên.

Thời điểm này ở Nguyệt Hải Thành, Mặc Hiên ngự kiếm mà đứng trên trời mây. Hắn đứng ở nơi rất cao, cao đến độ vượt qua khỏi tầng mây đen kia, hắn đứng ở đó như thể chuyện này không có gì khó khăn vậy.

Đối với hắn, chuyện này quả thực rất dễ dàng bởi hắn có được thực lực đó. Trong phạm vi một trăm dặm, thậm chí là vài trăm dặm quanh đây, hắn chính là người mạnh nhất. Sự tồn tại của hắn chính là cây định hải thần châm của Nguyệt Hải Thành, là nỗi uy hiếp của bất cứ ác nhân nào hoạt động quanh đó.

Tại Nguyệt Hải Thành, hắn chính là vua, muốn gì có nấy nhưng mấy ai biết được, từ lúc nhậm chức đến nay, hắn chưa từng vui vẻ qua lần nào.

Hôm nay cũng vậy, Mặc Hiện ngự kiếm mà ngắm trăng, ở độ cao của hắn, trăng còn rõ hơn thường ngày rất nhiều. Ánh mắt của hắn lướt qua vẻ tang thương, đạm bạc mà nhìn ánh trăng kia, hắn nhìn rất kỹ càng, như muốn in dấu hình ảnh chân thực mỹ miều ấy vào ký ức của mình vậy.

Đột nhiên, ánh mắt hắn khẽ đổi, chuyển hướng mà nhìn về phía tầng mây dưới chân. Xuyên qua đó là một con hạc giấy nhỏ. Con hạc giấy này đương nhiên không phải vật phàm, nó là một kiện pháp khí chuyên phục dụng cho việc truyền tin. Xung quanh nó được bao phủ bởi một lớp linh lực mỏng mà phát sáng lên.

Hạc giấy nhanh chóng định vị được vị trí của Mặc Hiên, nó liền tiến tới, mọi hành động của nó diễn ra tự nhiên vô cùng, tựa như một sinh vật sống vậy.

Đậu trên vai Mặc Hiên, một thanh âm không rõ là nam hay nữ đột nhiên truyền ra:

“Phụ thân”

Mặc Hiên quay lại nhìn ánh trăng, mặc con hạc giấy ở đó mà lãnh đạm nói:

“Có chuyện gì?”

Thanh âm kia lại phát ra:

“Hạo Nhiên Thư Viện có hồi đáp, mùa xuân tới họ sẽ đến đây”

Mặc Hiên nghe vậy khẽ gật đầu, nói:

“Ta biết rồi... lần sau, chuyện như thế này không cần con phải đi báo, để người khác lo là được rồi. Về phần con,...”

“Chuyên tâm tu luyện là được rồi... Ta nói đúng chứ?”, thanh âm kia liền cắt ngang.

Mặc Hiên không đáp, cũng không có biểu hiện gì cả. Thanh âm kia liền cười khổ đáp lại:

“Phụ thân, ta hiểu, nhưng là ta muốn như vậy”.

Mặc Hiên liếc mắt qua nhìn hạc giấy, trầm măc một hồi rồi đáp:

“Được rồi, tùy con. Mặt khác, nếu đã muốn nói, sao không lên đây?”

Thanh âm kia liền trầm mặc, tựa hồ không biết nên nói thế nào, một lúc sau mới ngượng ngùng đáp lại:

“Phụ thân, người bay quá cao, cảnh giới của ta... không đủ”

Mặc Hiên chợt vỡ lẽ ra mà ‘à’ một tiếng, hắn lắc đầu mà nói:

“Già rồi, già rồi”.

Lời vừa dứt, hắn liền ngự kiếm mà quay trở lại Phủ Thành chủ. Kiếm quang rơi xuống tựa như sao hạ phàm, quang huy chói lòa mà nổi bật.

Dân chúng trên đường chứng kiến được liền đua nhau quỳ xuống mà bái lạy, người không biết thì thầm mong chờ tiên sư xuất thế, người biết thì tấm tắc khen ngợi Thành chủ lợi hại. Còn những người biết rõ thì trầm mặc mà vô định.

Mặc Hiên làm thành chủ đã có hơn trăm năm nhưng hắn rất ít khi xuất hiện trước dân chúng. Thậm chí đến hiển uy hắn cũng không công khai mà làm, nay đột nhiên lại làm ra hành động lớn như vậy, tất có chủ ý.

Sống lâu như Mặc Hiên, hắn đã không còn quan tâm quá nhiều đến tục vật nữa rồi, đến cái chức Thành chủ hắn cũng không luyến tiếc là bao, rời bỏ lúc nào cũng được nhưng Mặc phủ thì khác.

Mặc phủ đóng chân tại Nguyệt Hải Thành cũng đã lâu, môn nhân, người thân con cháu của hắn dĩ nhiên không ít, hắn sẽ không để họ gặp nạn. Kỳ thực tu chân giới và nhân gian đều có một điểm chung, đó là chính trị rất phiền phức.

Ở bất kỳ vị thế nào thì một khi đã rơi vào vòng xoáy tranh đoạt quyền thống trị, nhân quả liên đới cực kỳ nhiều, mà thảm nhất lại là môn hộ.

Phiền não hơn là đúng như Khương Hy nhận định, Mặc Hiên đã già, hắn không còn bao nhiêu năm nữa, một bước kia nếu hắn không bước qua được, Mặc phủ liền nguy.

Mà những người trông mong hắn chết nhất dĩ nhiên là bốn vị Kim Đan cảnh còn lại, lão tổ của Tứ đại thế gia.

Trên lý thuyết, Nguyệt Hải Thành có năm vị Kim Đan cảnh đại năng nhưng kỳ thực lại có đến sáu người, người thứ sáu chính là người vừa liên lạc với hắn qua con hạc giấy.

Trong suốt hàng thập kỷ qua, Mặc Hiên đã tận lực hiển uy thực lực với Tứ đại thế gia. Hắn càng mạnh, họ càng tập trung vào hắn, hắn càng đạt được mục đích.

Đúng như kỳ vọng, lợi dụng được khe hở ấy, con trai hắn đã thành công đột phá Kim Đan cảnh mà không ai mảy may biết được. Sau này nếu hắn có rời đi, Mặc phủ cũng có thể miễn cưỡng mà đứng vững ở Nguyệt Hải Thành.

Sau này... là rất lâu về sau.

...

...

Giữa những toan tính và mưu mô đang diễn ra tại Nguyệt Hải Thành thì tại một nơi khác, kỳ biến liền phát sinh liên tục. Trải qua hơn một canh giờ cải tạo, thân thể của Khương Hy cũng đã trở về như cũ, làn da của hắn đã trở lại trắng ngần mà đầy sức sống, sắc mặt của hắn cũng đã không còn tái nhợt nữa mà ngày một trở nên hồng hào và tươi sáng hơn.

Ngoại trừ những điều đó ra, người ngoài có nhìn vào cũng khó mà biết được hắn có được những thay đổi gì. Duy chỉ có bản thân hắn mới biết được tình trạng thân thể của hắn hiện tại như thế nào mà thôi.

Khương Hy kết thúc minh tưởng liền thở nhẹ ra một hơi, hắn âm thầm vận linh thức lên mà tra xét cơ thể. Một lát sau, hắn liền nở ra một nụ cười vui vẻ, hào hứng mà nói:

“Bát Trân quả nhiên là Bát Trân, không hổ danh chút nào”.

Linh thức hắn quét một vòng qua cơ thể, từng tấc da, tấc thịt, từng đường kinh mạch, từng ngóc ngách phủ tạng, xương cốt hắn đều không hề bỏ sót. Hắn cứ thế mà tra xét kỹ càng, càng tra hắn lại cảm thấy càng mượt. Linh thức hắn quét đến chỗ nào liền cứ thế mà đi qua như thể không có gì sai sót.

Như thể lục giác của hắn mặc định thân thể hiện tại là ‘hoàn hảo’ vậy. Dẫu vậy, Khương Hy vẫn hiểu thân thể của hắn vĩnh viễn không thể nào hoàn hảo được, bởi hắn đã mất đi nguyên dương, tiên thiên vật chất của hắn đã không còn nữa.

Nhưng bù lại, hắn lại có tiên thiên linh vật bù đắp thiếu hụt khác của cơ thể. Tiên thiên linh vật trên đời này không phải rau cải trắng, muốn gặp là gặp nhưng hắn đã gặp Bát Trân. Bát Trân về bản chất đều là tiên thiên linh vật, Thủy Linh quả càng là tiên thiên linh vật.

Thân là kết tinh của Thủy linh khí trong đất trời, còn không xứng nổi cái danh xưng tiên thiên linh vật sao?

Thân thể của hắn lúc này phải nói là cực hảo. Đầu tiên, cơ bắp của hắn không bị ‘thủy hóa’ mà mất đi, ngược lại còn gia tăng độ dẻo dai lên không ít, sức bền hiện tại của hắn phải nói là rất khủng, nếu để lượng hóa mà nói thì sức bền của hắn có thể so với tu sĩ Luyện Khí tầng bảy.

Thứ hai, tốc độ luân chuyển máu trong cơ thể của hắn nhanh hơn hai đến ba thành so với lúc trước, phản xạ thân thể vì thế mà cũng được đề cao hơn rất nhiều. Vốn dĩ, Khương Hy rất lo lắng thân thể hắn sẽ không theo kịp nhận thức hiện tại nhưng giờ thì đã khác rồi, dù vẫn không kịp nhưng khoảng cách cũng không còn xa như trước nữa.

Thứ ba, đây mới là điểm bá đạo nhất mà hắn nhận được. Trong số Ngũ Hành khí hiện tại, hắn chủ tu là Thủy linh khí và giờ đây, khả năng hấp thụ Thủy linh khí của hắn đã đề thăng thêm ba thành. Ba thành này với người khác chính là nhiều, với hắn lại càng nhiều hơn.

Bởi hắn có linh thức, hắn có lực kiểm soát của Nguyên Anh lão tổ, ba thành này hắn hoàn toàn có thể khai thác triệt để tiềm năng của mình. Lượng hóa mà nói, tốc độ tu luyện tự nhiên của hắn đã không dưới Song linh căn rồi.

Mặt khác, dưới ảnh hưởng của việc cải tạo thân thể, tu vi của hắn đã có tiến triển không nhỏ. Ba mươi chu thiên đã trở thành đỉnh phong ba mươi lăm chu thiên.

Tu vi của hắn đã trực tiếp hóa thành Luyện Khí tầng hai đỉnh phong.

...

Tra xét xong, Khương Hy không có chỗ nào là không hài lòng cả, ngược lại trong thâm tâm, hắn còn có chút lo lắng nữa là đằng khác.

Giây phút hắn nuốt Thủy Linh quả vào người, hắn đã mơ hồ cảm nhận được... Thiên Cơ như bị che lấp đi. Đây mới chính là điều hắn sợ.

Trên đời này, vạn vật có m Dương, vạn vật đều cân bằng, không ngoại trừ vận may. Vận may càng cao,vận rủi tuyệt không thấp, đây chính là nhân quả.

Ngày hôm nay, hắn đã liên tục gặp may, không chỉ một mà đến tận bốn lần.

Tử Ngân Lang, Yêu Hầu, Huyền Độc Xà Yêu, Thủy Linh quả.

Đối với tu sĩ Luyện Khí cảnh, có được bất kỳ vật nào ở trên cũng đã cao hứng mà thắp hương khấn bái rồi, mà bản thân hắn lại gặp được cả bốn, trong số đó còn có cả tiên thiên linh vật.

Lấy luật nhân quả ra mà đối ứng, trong tương lai, ‘quả’ mà hắn phải gặp... tuyệt đối là họa sát thân.

Khương Hy không có lựa chọn nào khác, hắn có thể không nhận sao? Tu sĩ tu luyện là tranh mệnh với trời, thời vận đến mà không nắm bắt được thì lực đâu mà đáp trả ‘quả’ sau này. Ai ai cũng biết đường mình đi là tử lộ nhưng có thể không đi sao? Chắc chắn phải đi, hơn nữa là phải đi cho thật ‘đẹp’.

...

...

Khương Hy đứng dậy, phủi phủi bụi bẩn trên người hắn đi, vết máu dính trên phục trang cũng đã sẫm màu mà khô đi. Hắn nhìn lên bầu trời đen như mực kia, cẩn thận mà đưa tay lên tính.

Không lâu sau, hắn khẽ gật đầu, thời gian còn khá dài, hắn không nhất thiết phải vội vàng làm gì. Hắn còn rất nhiều việc cần phải làm, nếu để sau Cốc Vũ mới làm thì sẽ không kịp.

Hắn liền vận lên Đạp Vân Bộ lên mà đến chỗ xác của lão nhân. Dù lão đã chết nhưng tư thế của lão không giống như một kẻ hèn gì cả, ít nhất hắn còn dành cho lão đôi lời khen lời. Nhân vật như lão ở bất kỳ tông môn nào xứng tầm trên Huyền Đô Đại Lục cũng đều được đón nhận như nhau cả.

Một người vừa có thực lực vùa dành cả đời để thủ hộ tông môn, thủ hộ hậu bối, tông môn có thể từ chối được sao? Dĩ nhiên là không.

Nhưng tiếc rằng Khương Hy nào biết lão thủ hộ Linh Xà Môn như thế nào chứ. Hắn chỉ biết lão nhân xém chút chém chết hắn là nhân quả của Điền đại phu mà thôi, hắn đã nhận lấy nhân quả này, đương nhiên hắn phải giết lão. Hắn đánh giá cao lão là vì lão dám xem thường sinh tử của bản thân mà vận lên bí thuật, điểm này hắn không làm được.

Hắn liền tra xét người lão xem thử có thứ gì tốt không, kết quả liền không công. Nhưng như vậy hóa ra cũng không phải là chuyện xấu, nếu thật mò ra thứ tốt, có khi con tim hắn cũng chịu không nổi thật.

Sau đó, Khương Hy liền đan chéo ngón tay lại với nhau, miệng khẽ lẩm bẩm gì đó, lát sau, một ngọn lửa từ giữa hai tay liền xuất hiện. Ngọn lửa đó nhanh chóng rơi vào người lão nhân mà thiêu đốt hết thảy.

Thứ hắn vừa dùng chính là phép thuật, dù chỉ là một phép tạo lửa thông thường thôi nhưng đây chính là sự khác biệt của tu sĩ và phàm nhân, là minh chứng cho cái gọi là ‘phi nhân loại’.

Tiếp đó hắn cũng lần lượt mà tìm kiếm trên người những người khác. Những kẻ bị đập đến thịt nát xương tan thì hắn trực tiếp phóng hỏa thiêu luôn, kể cả nếu có tìm được thứ tốt thì hẳn cũng đã thành bột mịn rồi. Cuối cùng, tất cả những gì hắn thu hoạch được cũng chỉ là vài tờ ngân phiếu và một miếng ngọc bội.

Miếng ngọc bội này hắn tìm thấy được trên người trung niên nhân, nó rất đặc biệt, bởi bản thân nó được làm bằng loại ngọc cực kỳ đắt tiền. Khương Hy đã từng thấy loại ngọc này một lần lúc còn ở kỹ viện và chủ nhân của nó không ai khác chính là Thẩm Minh.

Như vậy thôi cũng đã đủ nói lên giá trị thực của nó, mặt khác, trên đó còn được khắc một loại họa tiết giống hệt với hình ảnh trên phục trang của đám người này. Kết hợp hai yếu tố này lại, Khương Hy mười phần chắc tám đã đoán ra lai lịch của miếng ngọc bội này rồi.

Hắn trầm mặc lại.

Một lát sau, khóe miệng hắn khẽ cong lên.

...

Xong đám người này thì mục tiêu tiếp theo của Khương Hy đương nhiên là Huyền Độc Xà Yêu, dù sao đây cũng chính là mục đích mà hắn đến đây. Khi đến nơi tọa lạc của Xà Yêu, hắn liền giật mình, khóe miệng khẽ co giật, hắn thầm mắng:

“Lão già kia nặng tay như vậy”.

Huyền Độc Xà Yêu đúng là đã bị lão nhân kia giết nhưng nó chết thật thảm. Cái đầu to bự của nó sinh sinh mà bị chém rụng xuống, tệ hơn nữa là còn bị bổ đôi, toàn thân thể thì vì cắt ra từng khúc một, vắt vẻo mỗi khúc một nơi. Tràng cành có thể nói là như địa ngục, địa ngục của con Xà Yêu.

Vào giây phút cuối cùng của sinh mệnh, có lẽ nó đã rất thanh thản vì đã được giải thoát khỏi lão nhân kia.

Nghĩ tới đây, sống lưng Khương Hy liền khẽ run lên. Hắn không tưởng tượng được nếu lúc đó lão bất chấp mà giết hắn trước tiên, có khi nào hắn cũng bị chém đến nát băm như vậy không?

Hắn rùng mình mà lắc đầu.

Sau đó liền cầm lấy thanh kiếm của lão nhân mà bắt đầu lột da Xà Yêu, hết da liền đến máu, hết máu liền đến túi độc ở trên đầu. Túi độc của Huyền Độc Xà Yêu kỳ thực chính là thứ đáng giá nhất nhưng không may lại bị lão nhân kia chém nát đi, số lượng độc hắn thu thập được cũng không nhiều.

Khương Hy cũng chỉ lấy đi một ít vừa đủ để họa phù, hắn không có thứ gì có thể chứa nổi được ngần ấy tài liệu còn lại, vậy nên đành phải từ bỏ thôi. Cuối cùng, hắn liền nhóm lên một đoàn lửa, phân ly ra mà thiêu cháy toàn bộ Huyền Độc Xà Yêu.

Nếu hắn đã không thể lấy được thì cũng không nên tiện nghi cho những kẻ khác.

Cứ thế theo tuần tự, hắn lại đến chỗ Yêu Hầu, lấy đi chỗ tốt rồi lại thiêu đi. Quá trình trông nhanh gọn đơn giản nhưng lại rất tốn thời gian. Thời điểm hắn hoàn thành việc xóa hết dấu vết cũng là lúc trời bắt đầu mưa.

Mưa cũng có nghĩa là Cốc Vũ đến rồi.

...

...

Cơn mưa rất nhanh mà rơi xuống, tạo thành một cơn mưa rào trắng xóa cả trời đêm. Từng giọt mưa nặng trĩu mà rơi xuống đất, gột rửa đi những vết tích của trận chiến mà ban ngày để lại, bao nhiêu bụi bẩn, tội lỗi, đều bị quét sạch hẳn đi.

Khương Hy liền nhanh chóng mà tìm chỗ ẩn nấp, kết quả hắn lại tìm đến gần con suối lúc trưa. Ở đó có rất nhiều cây cao và mọc thành chùm, vừa vặn để cho hắn ‘trú’.

Trên thực tế, thứ cần ‘trú’ không phải là hắn chính là tài liệu hắn thu thập được, cùng với phục trang của hắn.

Ở nơi rừng rậm này, nếu có ai đó bắt gặp hắn khỏa thân mà đi lại, hẳn sẽ cho hắn là biến thái nhưng giờ này còn có ai dám ở lại rừng sao? Mặt khác, hắn lại không muốn phục trang của mình bị ướt đi, hắn hiện tại còn không có y phục khác để thay. Chưa kể, đã tu luyện Thủy linh khí thì trực tiếp dùng thân thể để cảm nhận vẫn tốt hơn nhiều.

Thay hết toàn bộ y phục ra, cẩn thận cất vào một góc khô ráo, Khương Hy liền mang theo toàn bộ thân thể trần trụi của hắn mà hòa vào cơn mưa, tựa như thời tắm mưa từ thưở ấu thơ vậy. Từng giọt mưa rào lạnh lẽo chạm vào cơ thể liền khiến hắn khẽ run lên, từng giọt mưa rơi xuống cứ tựa như kim châm xuyên qua vậy, rất đau nhưng cũng rất thoải mái.

Mỗi giọt mưa của Cốc Vũ chính là Thủy linh khí kết dịch mà thành, đây là thứ tốt. Khương Hy liền không do dự gì nữa mà tìm một bệ đá cao rồi đả tọa. Hắn điều chỉnh bản thân đến đỉnh phong rồi không ngừng mà hấp thụ thêm Thủy linh khí của Cốc Vũ.

Hành động của hắn rất rõ ràng, hôm nay, hắn muốn phá cảnh.

Sau khi được Thủy Linh quả cải tạo, tốc độ hấp thụ Thủy linh khí của hắn càng tăng mạnh hơn. Khí thế của hắn ngày một tăng lên một cách nhanh chóng rồi lấy cường thế mà phá tan đạo quan ải chu thiên thứ ba mươi sáu.

Khương Hy liền thành công phá cảnh, chính thức bước vào cảnh giới Luyện Khí tầng ba. Nhưng cũng như mọi lần, hắn không dừng lại đó mà lại tiếp tục tu luyện. Khí thế của hắn theo từng cơn mưa rào mà tăng lên cao, nhưng ngặt nỗi chỉ có bản thân hắn mới biết được điều đó.

Dưới cơn mưa rào này, khí thế hắn có cao hơn bao nhiêu đi nữa thì cũng sẽ bị che lấp cả thôi.

Mãi cho đến khi trên thân thể bắt đầu nổi mạch máu lên, Khương Hy mới đình chỉ hấp thụ Thủy linh khí mà tập trung bình ổn khí tức. Từ trên người hắn, từng dòng tạp chất liền thoát ra rồi nhanh chóng bị cơn mưa thuận thế mà quét đi.

Khương Hy liền vui vẻ mà mỉm cười. Ít nhất, lần đột phá này có thể xem như là lần sạch sẽ nhất đi.

...

Cơn mưa liền kéo dài tới một tiếng đồng hồ sau vẫn không dứt, kéo dài đến dữ dội, đến độ cái đầm lầy trống kia cũng đã ngập được một nửa rồi.

Khương Hy dù đã thành công đột phá, lấy hoàn mỹ nhất để đột phá tầng ba nhưng hắn vẫn tiếp tục ở dưới cơn mưa rào mà ổn định cảnh giới.

Cơn mưa cuối xuân này... hắn bỏ không được, cũng không đi được.

...

...

Truyện CV