1. Truyện
  2. Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ
  3. Chương 4
Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 4: Thiên Địa Vô Thượng Quyết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không biết trải qua bao lâu, Trần Quốc Hưng hắn mới từ từ mở đôi mắt nặng chĩu ra đập vào mắt hắn là trần của một ngôi nhà gỗ xưa , đầu hắn bây giờ mới chậm rãi loading lại, mất một lúc hắn mới nhớ ra là lúc tối đi làm về thì bị sét đánh chẳng lẽ hắn lại không chết chợt hắn mở miệng cười to : ha...haha lão thiên gia cũng không lấy được cái mạng của ta.Đang điên cuồng cười một mình như một thằng thần kinh chợt hắn nhận ra có gì đó sai sai ở đây, hắn lập tức im bặt định đưa tay lên sờ mặt mình, chưa kịp sờ vào mặt thì hắn đã trông thấy hai bàn tay bé tẹo như của bọn nhóc con tuổi. Trong đầu hắn Oành một tiếng sau đó sờ loạn lên khuôn mặt, hắn vô cùng hoang mang mặt hắn cũng bé tí, đang sờ mặt thì hắn chợt nhận ra trên đầu giường có một cái gương nhỏ hắn vội vàng vớ lấy lên soi, sau đó mồm hắn há to khuôn mặt đẹp trai trước kia của hắn đâu rồi thay vào đó là khuôn mặt một đứa con nít tầm tuổi đầu hắn bây giờ đang suy nghĩ có lẽ nào mình còn đang ngủ mơ hay là bị hôn mê sâu sau khi bị sét đánh. Hắn lập tức dùng tay vả thật mạnh vào mặt mình : Á đau, không phải mơ.Một lúc ngồi thừ người trên giường hắn lại cười một cách điên cuồng chẳng nhẽ hắn lại xuyên không giống mấy tiểu thuyết tiên hiệp hắn hay đọc, hắn là nhân vật chính rồi sẽ vươn tới đỉnh cao nhân sinh tung hoành thiên hạ trêu gẹo vô số mĩ nữ, hắn đang tự thêu dệt nên một câu chuyện nhân sinh thì một giọng nói vọng vào: Cu, mày bị gì thế con Một giọng nói trầm ấm của một người phụ nữ chuyền vào tai hắn, giọng nói mà hắn không bao giờ quên chính là của mẹ hắn người đã chịu bao vất vả một tay nuôi hắn khôn lớn, hắn ngoảnh mặt ra cửa phòng ngủ một hình ảnh của mẹ hắn hiện ra, mẹ hắn bây giờ chỉ khoảng ba mươi, hắn vội vùng dậy chạy lại ôm lấy mẹ hắn hai hàng nước mắt tuôn rơi : Mẹ...con xin lỗi.Mẹ hắn thấy con mình hơi lạ nhưng bà cũng không để ý nghĩ là nó bị ốm nên vậy, mẹ hắn bế hắn lên bà ân cần hỏi : Con đói chưa ??? Mẹ nẫu cháo gà dưới bếp.Vừa nghe đến đó bỗng từ bụng hắn chuyền đến cơn đói cồn cào một thanh âm Ọt...ọt phát ra từ bụng hắn, mẹ hắn thấy vậy vội bế hắn xuống bếp đặt hắn ngồi xuống ghế rồi đi múc cho hắn một bát cháo gà to vừa xúc vừa thổi đưa tới miệng hắn , một cảm giác ấm áp từ trong lòng hắn bộc phát hắn vội vàng tự cầm lấy thìa tự xúc ăn trước ánh mặt ngạc nhiên của mẹ hắn, vừa ăn hắn vừa nhớ lại ngày mình thơ ấu, đang ăn hắn khựng lại rồi nhìn mẹ hắn rồi nhìn cảnh tưởng xung quanh mà lúc nãy hắn không có để ý tới hắn thốt lên: Trọng SinhThì ra hắn là trọng sinh sống lại thời còn bé khi hắn mới ba tuổi, từng mảnh kia ức hỗn loạn ùa về hắn nhớ ra bây giờ là ngày // sau một trận ốm ngày, đừng hỏi sao hắn còn nhớ truyện khi hắn tuổi chỉ là mẹ hắn kể lại cho hắn nghe khi hắn lớn thôi. Mẹ hắn thấy hắn đang ăn rồi nói ra một câu khó hiểu vội sờ đầu hắn thấy không còn sốt mới bớt lo lắng lại hỏi : vừa khỏi ốm còn thấy khó chịu ở đâu không con.Hắn nghe vậy chỉ lắc đầu biểu thị không sao rồi hùng hục ăn nốt bát cháo gà mẹ hắn nấu, : con ăn no rồi ạ.Vừa ăn song hắn bảo mẹ rồi ra hiên cửa nhà bếp ngồi thừ người ra suy nghĩ. Con mẹ nó thì ra mấy chuyện vớ vẩn trọng sinh xuyên không là có thật không ngờ hắn lại được trải qua nhớ lại kiếp trước sau khi học song cấp hắn nghỉ học đi làm công nhân kiếm tiền nuôi hai miệng ăn, vì hắn không muốn vì đi học tiếp mà mẹ hắn phải lao lực kiếm tiền nuôi hắn ăn học, may mắn sao hắn lại được lão thiên gia lựa chọn có cơ hội trọng sinh sống lại, không uổng công hắn cầu trời khấn phật, kiếp này hắn phải thay đổi không thể giống kiếp trước một kẻ nhút nhát, hèn mọn, yếu đuối hắn phải kiếm thật nhiều tiền lo cho mẹ hắn một cuộc sống sung sướng mẹ hắn đã khổ cực quá nhiều rồi.

Truyện CV