Chương 3: Dị thảo
Sáng hôm sau, Mộ An đeo tay nải, cầm theo vài lượng bạc làm lộ phí, đây đã là số tiền rất lớn trong nhà rồi, Trương di còn muốn hắn mang theo thêm, nhưng Mộ An nhất quyết từ chối.
Nếu hắn một mực cầm đi hết, Trương di ở nhà đói!
Đồng thời, hắn cũng không quên cầm theo quần cộc của lão cha. Nói đùa, đây là tín vật đổi Bổ Xuân Mộc, là nhân vật chính a!
Quyển võ công vô danh kia hắn cũng tiện tay mang theo, thứ này diễn giải tường tận kinh mạch cơ thể người, đem theo chắc sẽ có lúc hữu dụng.
Trương di nhét lương khô vào tay nải hắn, dặn dò: "Ngươi cố gắng chữa hết bệnh, Trương di ở nhà chờ ngươi."
Mộ An hỏi "Trương di ngươi không đi theo ta sao?"
Trương di lắc đầu "Không đi không đi, Trương di thể trạng yếu, không đi được đường xa. Với lại, còn vài cái yếm còn chưa thêu xong nha."
Mộ An gật đầu không nói gì nữa, quyến luyến nhìn Trương di, cất bước rời đi.
Ân, phải chữa hết bệnh, sau đó trở về cùng Trương di.
Mộ An rời đi không lâu, sau cánh cửa, Trương di che mặt, dưới mái tóc đen, chảy ra hai hàng nước mắt.
Mộ An đến đầu thôn, thuê một con ngựa đi đường. Vì lộ phí quá ít, hắn chỉ có thể thuê một con ngựa già, lão bản rất hào phóng, bán luôn cho hắn. Ngựa già bước đi chậm rãi lảo đảo, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Lão bản nhìn khách nhân cưỡi ngựa già rời đi, tung hứng bạc vụn trong tay, đắc ý cười "Hắc hắc, ngày hôm nay lời lớn, con ngựa kia bệnh nặng sắp c·hết không còn sống được lâu, ai, cũng không phải ta độc ác gian thương, chính hắn chọn ngựa a!"
Mộ An cưỡi ngựa rời khỏi thôn không lâu, cầm trong tay roi da, nhìn ngựa già mông gầy trơ xương, không đành lòng quất.
Chỉ có thể vỗ nhẹ mông ngựa.
Không ngờ trước đó con ngựa nhìn ốm mo giống như sắp c·hết, hắn vừa vỗ nhẹ, nó liền hí lớn một tiếng, lồng lên chạy như bay.
"Mẹ nó thần câu a!"
Mộ An sảng khoái giữ dây cương hét lớn, trong lòng tự nhủ, thật không thể dựa vào bề ngoài đánh giá.
Chân thật bản chất phải tự trải nghiệm mới biết nha.
Bất quá một khắc sau, Mộ An đứng dưới đất, ngẩn người nhìn ngựa già nằm dưới đất sùi bọt mép.
Mẹ nó lão bản kia hố ta, tức c·hết.
Xem ra con ngựa này vô dụng không thể dùng rồi, ai, xem như là số mệnh đi.
Ngựa già bộ dáng sắp c·hết bỗng nhiên đứng dậy, cái mũi lớn ra sức cử động hít ngửi, hai mắt đỏ ngầu, cố gắng lê thân về một hướng.
Nó bò đến trước mặt một gốc cây nhỏ không có gì lạ, há miệng cắn xuống một nắm lá lớn.
Dị thường bỗng dưng xảy ra.
Ngựa phế từ bộ dáng ốm mo sắp c·hết, ăn lá lạ xong, giống như thoát tử khải sinh, khoẻ mạnh đứng dậy, nhãn mục từ đỏ ngầu biến trở lại thành bộ dáng bình thường, thần tình anh minh, giống như người già trẻ lại vài chục tuổi.
Mộ An đứng một bên trợn mắt há mồm.
Gặp quỷ a!
Thứ lá này nhất định là kỳ trân dị bảo.
Hắn lập tức tìm hái hết lá này, tìm xung quanh, còn thấy được mười mấy gốc nữa, toàn bộ lá đều bị hắn hái xuống thu vào tay nải.
Mộ An tò mò ăn thử một lá, nội lực trong cơ thể hắn sôi trào lên, như dung nham núi lửa đạt đến đỉnh điểm gào thét đòi phun trào.
Hắn cảm thấy bản thân có thể đánh vài chính mình lúc chưa ăn lá này.
Không thể nhịn được.
Trong cơ thể như có thứ gì kìm nén khó chịu, Mộ An đánh ra Hàng Long Quyền, đánh vào các đại thụ lớn xung quanh.
Dù hổ khẩu hắn chảy máu vẫn không dừng lại.
Trong rừng, âm thanh quyền cước v·a c·hạm đại thụ, tiếng rồng ngâm vang lên liên tục.
Thẳng đến khi toàn thân kiệt sức, Mộ An mới mệt mỏi nằm ngửa ra. Hắn cảm thấy bản thân như bị rút hết sức lực vậy.
Loại lá này có thể giúp người trong chốc lát khí huyết sôi trào, nội lực hung mãnh dị thường, nhưng sau khi qua thời gian khoảng một nén hương hết tác dụng, cơ thể suy yếu hơn bình thường.
Nằm nghỉ ngơi một lúc, Mộ An mới nhớ ra con ngựa già, liếc nhìn xung quanh thì không thấy bóng dáng nó đâu.
Hẳn là năng lượng trong cơ thể quá dư thừa, nên chạy xả nước đi.
Lúc hắn tìm được ngựa già, phát hiện nó đang cưỡi phía sau một con ngựa cái trẻ tuổi làm cái sự tình xấu hổ kia.
Mộ An ẩn núp sau phiến bụi không ra, bởi xung quanh còn buộc mười mấy thớt ngựa khác, hẳn là gần đây có người.
Ân, xem bộ dáng... Nếu ngựa già l·àm c·hết ngựa cái kia, hắn đi ra bị người bắt được thì phải đền tiền a.
Nhưng Mộ An không rời đi, ngựa già kia ban đầu bộ dáng suy yếu sắp c·hết, không biết lúc xong việc có kiệt sức mà c·hết đi hay không.
Thật tò mò a!
Cái này gọi là c·hết vì tình.
Tình ái không phải là chuyện tốt, chỉ ảnh hưởng tốc độ xuất kiếm, tính mạng gặp nguy hiểm.
Quả nhiên không lâu sau, ngựa già lảo đảo gục xuống phía sau ngựa cái sùi bọt mép co giật, không biết đ·ã c·hết hay chưa.
Bất quá xem khí tức hô hấp yếu ớt kia, đoán chừng không còn sống được lâu.
Ngựa cái kia mặt dù mệt mỏi thở dốc, nhưng xem chừng vẫn hổ hùng sinh uy, không có vấn đề.
Thậm chí nó còn lung lay ngựa già, bộ dáng chưa thoả mãn.
Thật độc ác, người, a không, ngựa sắp c·hết cũng không tha.
Lòng dạ nữ nhân thật hiểm độc.
Mộ An vừa muốn rời đi, phía xa có mấy người đi lạ, xem quần áo, bộ dáng thô kệch, hẳn là thổ phỉ.
"Lũ ngựa kêu gào thật lớn, chẳng lẽ có chuyện gì."
"Không phải a, bọn chúng giao phối mà thôi."
"Cái gì a, vậy mà giao phối đến c·hết."
"Con ngựa này cũng thật có bản lãnh, vì tôn trọng anh hùng, mau mau đem nó làm thịt."
"Ném vào nước sôi tẩm muối hay nướng lên?"
Đám thổ phỉ kinh ngạc nhìn ngựa già c·hết vì tình, hô nhau khiêng ngựa già đi.
Mộ An nhìn thấy cảnh này mà đỏ mắt.
Ngựa của ta a!
Không thể để cho những kẻ này chiếm dụng dễ dàng như vậy được.
Mộ An đợi đám thổ phỉ đi rồi, lén lút đi đến dắt một tuấn mã đi.
Một ngựa đổi một ngựa, công bình, ta thật là có võ đức.
Phía đám thổ phỉ.
Thời điểm bọn hắn mài đao xoèn xoẹt chuẩn bị mổ xẻ ngựa già, người cầm đầu là một đại hán râu quai nón ngồi trên ghế lớn, Kình Tam, nhìn thủ hạ nấu ăn, khoé miệng không ngừng chảy nước.
Một tên thủ hạ cấp tốc chạy đến hô lớn "Đại ca, phía tây nam thành có một người mang theo tay nải chứa đầy vàng, người của ta trùng hợp ở cùng quán trọ với nàng vô tình thấy được."
"Quán trọ? Quán trọ nào?"
"Quán trọ Long Môn."
"Mẹ hắn, quán trọ Long Môn là địa bàn của Hổ Hùng Bang a, mau mau lên ngựa, tạm dừng kế hoạch hiện tại, lùi đến ngày sau, lập tức đuổi đến quán trọ Long Môn."
Nghe lệnh, chúng thuộc hạ lập tức chạy đi lên ngựa.
Bọn hắn là Thổ Kình Bang, vốn dự định chặn đánh một phú thương đi chơi thanh lâu, nhưng hiện tại cần đổi kế hoạch.
Thanh lâu người ta có thể đi nhiều lần, nhưng người cầm túi vàng ngày mai có thể đi mất.
Với lại mồi ngon đặt ở trên địa bàn đối thủ không thể nào yên tâm được.
Lợi dụng trời sắp tối, tập kích c·ướp đồ, mới là kế sách tốt nhất.
Kình Tam chạy đến chỗ buộc ngựa, phát hiện nơi này đã là một mảnh trống không.
Bọn thuộc hạ đã cưỡi ngựa chạy trước.
Kình Tam vội vã tìm xung quanh, tức giận sôi trào.
"Mẹ nó tuấn mã của ta đâu?"
"Đám thuộc hạ kia kẻ nào cưỡi ngựa của ta rồi?"
"Khốn kiếp a!"