Chương 17: Sinh Tồn Dã Ngoại
Sau khi Triệu Hoài rời đi, Ngô Dung trực tiếp tìm đến Khang Minh. Vốn dĩ là hắn ta còn muốn cản Triệu Hoài lại, thấy cô ta tự nhiên rén ngang.
- Ngươi lại muốn bày trò gì đây?- Ngô Dung hỏi Khang Minh.
- Ta... Muốn... Hắn...- Hắn trở nên ấp úng, không dám nói lời nào. Giống như đứa trẻ mắc lỗi.
- Được rồi, đây là chuyện riêng của ta. Ngươi không cần xem vào, ta tự có cách giải cô ta nghiêm túc nói.
- Nhưng...- Khí chất mất hết, giờ ngoan như cún con.
- Không nhưng nhị gì hết, ý ta đã quyết. Chúng ta là bạn, đừng để ta phải trở mặt!- Nói rồi Ngô Dung xoay người rời đi.
- Nghe ta giải thích đi mà!- Khang Minh nói trong bất lực.
Ngô Dung rời đi, Khang Minh lập tức đuổi theo. Hắn muốn giải thích tất cả mọi chuyện, nhưng lời đến miệng lại không nói ra được. Đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Trở lại với Triệu Hoài bên này, thấy Ngô Dung đến. Hắn còn rén huống chi Khang Minh, vội vã trở về phòng. Yên tấm thân trong đây, tránh gặp rắc rối.
- Cũng mai là cô ta không đuổi theo, không thì cái mạng nhỏ này. Xém tí thì không giữ được!- Triệu Hoài mừng thầm.
Hắn lấy ra viên cường hóa cao cấp, lập tức sử dụng. Một nguồn năng lượng phát sinh từ bụng, lập tức dâng trào toàn thân. Máu không ngừng di chuyển với tốc độ cao, hắn cảm nhận cả người nóng ran.
Cơn nóng đó như đứng giữa ban trưa, toàn thân đều là ánh nắng gay gắt chiếu tới, khó chịu vô cùng.
- Hàng đểu à?- Triệu Hoài lần đầu tiên cảm nhận được tác dụng của thuốc. Không khỏi nghi ngờ.
Sau một hồi cảm nhận, cơ thể hắn cũng từ từ dịu lại. Triệu Hoài mơ hồ cảm thấy toàn thân thoải mái, sức lực cũng tăng lên không ích.
Nhưng đổi lại, cảm giác mệt mỏi cũng ập tới, buồn ngủ không thôi. Hắn lập tức ngã xuống mà ngủ say, mặc kệ sự đời.
Lớp của Triệu Hoài bắt đầu với tiết học mới, sinh tồn dã ngoại. Địa điểm, ngọn núi sau trường với mục đích là rèn luyện kĩ năng thực chiến địa hình cộng với sinh tồn hoang dã.
Mỗi một chiến giả đều đối đầu với yêu ma, nên đây là điều cần thiết với bọn họ. Nhằm tăng khả năng sống sót trong hoàn cảnh chiến đấu ngoài tự nhiên.
Cả lớp bắt đầu tập hợp ở sân trường, thầy Mạnh đứng trước tất cả mà nói:
- Các em, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu với tiết học sinh tồn dã ngoại. Lí thuyết đã được giảng dạy trên lớp, hôm nay sẽ thực hành. Điểm đến là ngọn núi sau trường. Bây giờ bắt đầu khởi hành!
Triệu Hoài vẫn ung dung bước đi, cho đến khi có tiếng gọi hắn:
- Thầy cần một bạn mang hành lí. Triệu Hoài, tất cả đều trong cậy vào em!- thầy Mạnh chỉ tay về phía hành lí.
Hắn theo hướng tay mà nhìn đến. Hành lí chất đống, không khác gì một chiếc xe hơi. Triệu Hoài nhìn đến ngơ ngác, miệng run lên mà hỏi:
- Thầy...có chắc...chắn, đống đồ...này thực sự là do một mình em...gánh!
- Tất nhiên rồi, không phải em rất mạnh sao?
- Không! Em chỉ là một tên yếu đuối. Thực sự là không gánh nổi!- hắn giả bộ yếu ớt.
- Thật ra thì dạo này, Ngô Dung cứ nhắc tới em. Thầy thật sự là không biết phải làm sao? Em xem, thầy phải làm thế nào cho phải?
- Được rồi, em gánh. Em gánh là được mà. Ngô Dung đó, chúng ta cứ đặt sang một Triệu Hoài triệt để thua cuộc.
- Từ đầu như vậy, không phải là tốt sao!- Thầy Mạnh đắc ý.
Triệu Hoài tay xách nách mang. Gồng hết cơ bắp lên mà xách, lê từng bước chân mà đi. Khổ sở vô cùng!
Trên núi, trong một khu đất trống. Sau một hành trình dài, cả lớp đã đến được đây. Thầy Mạnh đứng trước tất cả, dõng dạc tuyên bố:
- Đây sẽ là nơi các em đóng quân một tuần. Hãy cố gắng chứng minh bản thân mình với mẹ thiên nhiên. Đừng làm thầy thất vọng!
- À, có ai thấy Triệu Hoài đâu không?- thầy Mạnh nói thêm.
Cả lớp nhìn nhau, trong đám người đứng đây, lại không có bóng dáng của hắn.
- Em đây!- Một âm thanh yếu ớt phát ra từ xa.
Triệu Hoài trên người là một đống đồ dã ngoại. Một mình hắn, phải mang phần của cả lớp. Nên bước chân có hơi chậm, từng bước nặng nề mà tới. Đến được đây, cũng đã là một kì tích.
- À, em cuối cùng cũng đã đến. Cả lớp đã đầy đủ!
- Được rồi, Triệu Hoài đã đến. Tiết học của các em bắt đầu. Yêu cầu duy nhất là sống sót ở đây trong vòng một tuần. Tạm biệt!
Nói rồi, một cơn gió thổi qua, thầy Mạnh theo đó mà biến mất. Để lại đám học viên ngơ ngác đứng nhìn.
- Wa, ngươi chậm thế!- Thanh Đạt cất tiếng.
- Ngươi còn biết là ta chậm, còn không mau tới phụ!- Triệu Hoài lớn tiếng quát.
( Ta lại quên mất, thầy Mạnh và Ngô Dung có quan hệ. Thảm rồi, lần này không biết là có chuyện gì xảy ra nữa đây?) Triệu Hoài lo lắng.
Hành lí chỉ bao gồm các nhu yếu phẩm: Lều trại, quần áo,... Hoàn toàn không có thức ăn, nước uống. Thứ đó, họ phải tự mình kiếm.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, họ dựng trại thành công. Mỗi người một việc, dưới sự chỉ dẫn của lớp trưởng. Tất cả đều ngăn nắp.
Lạc Liên Hoa- lớp trưởng lớp C. Là người có tính tình hòa đồng, nhã nhặn. Luôn giúp đỡ các bạn học khác, được mọi người trong lớp kính trọng.
Luôn mặc cho mình những bộ đồ rộng rinh, tóc mái thì che hết nửa khuôn mặt. Lại cộng thêm quả mắt kính, thật sự là không biết nhan sắc ra sao. Nhưng giọng nói, tràn đầy sự dễ thương. Được mọi người quý mến!
Nhân lúc mọi người tấp nập chuẩn bị, Triệu Hoài một mình khám phá rừng hoang. Dẫu sao thông thuộc địa hình, lợi thế về tay. Hắn lang thang trong rừng, đi từng ngóc ngách. Vô tình phát hiện ra một thác nước.
Đó là một thác nước lớn, nằm giữa cánh rừng, được che lấp bởi vô số cây xanh. Dòng nước cứ xoà xạc đổ xuống không ngừng. Nước trong thác một màu xanh biếc, phản phất hình bóng của hắn dưới dòng nước.
Triệu Hoài nhìn xuống, đến tận bây giờ hắn vẫn không tin là bản thân trở về tuổi 17. Nhìn về hình dáng bản thân, bất giác mỉm cười. Trong lòng suy nghĩ về chuyện xưa đến thẫn thờ. Cho đến khi một âm thanh cất lên:
- Wa, cuối cùng cũng tìm được nguồn nước!
Triệu Hoài đưa mắt nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Một người con gái xuất hiện, là lớp trưởng. Thấy hắn đứng đó, cô cất tiếng chào:
- Không ngờ còn có người đến trước cả mình. Xin chào bạn học!- Kèm theo đó là một nụ cười. Nụ cười ấy rất tươi, như bông hoa mùa xuân.
Triệu Hoài đứng ngây ra, trong lòng bất giác gợn lên cơn sóng. Hắn lập tức lấy lại bình tĩnh, liền đáp:
- Yo, đây không phải là lớp trưởng sao? Hân hạnh, hân hạnh!
- Chúng ta tìm được con thác này, đã giải quyết được vấn đề nước uống. Nếu mai mắn, còn bắt được cá. Không phải rất tuyệt sao?- Nàng vui mừng nói.
Nghe được giọng dịu dàng của cô tràn ngập sự nữ tính. Triệu Hoài nhớ lại bản thân, từ khi đến với thế giới này. Toàn gặp được nữ cường, xém chút quên mất vẻ đẹp hiền dịu của nữ giới.
- Bắt cá à? Để tớ thử xem!( Đã đến lúc thể hiện, he he he) Triệu Hoài cất tiếng.
Triệu Hoài lập tức cởi áo trước sự ngơ ngác của lớp trưởng. Nàng vội vàng che mắt, dù sao người ta là con gái nhà lành.
- Bạn học à, bạn làm gì thế?- Xấu hổ mà nói.
- Tất nhiên là bắt cá rồi!
Nói rồi, hắn nhảy ào một cái xuống nước, lớp trưởng nghe được tiếng nước bắn. Cũng mở mắt ra, phát hiện không thấy bóng dáng hắn đâu.
Một lúc lâu sau, hắn liền không xuất hiện. Nàng lúc này, lo lắng đến tột độ, miệng không ngừng hét lớn:
- Bạn học ơi, bạn đâu rồi? Đừng dọa mình sợ mà!
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc