Thăng Long nội thành lấy hoàng cung làm trung tâm có thể chia ra làm bốn khu.
Phía Bắc là gọi như là thượng lưu khu, là nơi tập trung các quan lại quý tộc cùng người giàu có sinh sống, người không có quyền thế không thể nhập nơi đây.
Quân đội cũng được bố trí tập trung tại đây, nhờ đặt trọng binh canh gác ngày đêm giữ gìn nên vấn đề trị an bảo vệ xem như được đảm bảo, có thể nói ngoài hoàng cung thì mặt Bắc là là nơi quan trọng nhất.
Xuôi xuống phía nam thì lại là chỗ đám bình dân sinh sống, có đủ các hạng người, đủ mọi ngành nghề, từ cao quý đến thấp kém, thậm chí quan nhỏ phẩm cấp thấp cũng có.
Nơi này nhân khí rất vượng, tập trung dân cư của toàn thành nên việc kinh doanh buôn bán trở nên nhộn nhịp, sầm uất, có đủ mọi mặt hàng tồn tại, chỉ cần Đại Việt có, nơi này sẽ có, Đại Việt không có, nơi này chưa chắc không có.
Hồng phường chính là tại nơi này, nếu là một ngàn năm sau hắn chính là phố cổ Hà Nội đi.
Phía Đông là cảng, là nơi tập trung các nguồn hàng nhập xuất khỏi kinh thành theo đường thủy.
Mạng lưới sông ngòi chằng chịt, các bến tàu người đến kẻ đi cũng tương đối nhộn nhịp.
Nơi này thượng vàng hạ cám cái gì cũng có.
Nhân sĩ tứ phía đổ về kinh đa phần tập trung tại đây.
Các bang phái tại đây mọc lên như nấm, tranh đoạn địa bàn, va chạm lợi ích mà sát phạt đánh giết lẫn nhau là chuyện thường gặt.
Nơi này so với phía nam còn khó kiểm soát hơn nhiều.
Phía Tây lúc này thì lại khá hoang vu, dân cư ít, khu vực chưa khai phá khá nhiều.
Tỉ lệ tội phạm cũng thuộc loại cao nhất.
Thiên đường của đám tội phạm du thủ du thực.
Nơi này có một thứ luật tồn tại còn cao hơn luật pháp đó là luật rừng, khôn sống mống chết.
Nếu nói phía đông là khó kiểm soát thì phía Tây là không thể kiểm soát.
Đỗ Anh Vũ lúc này đang chính là đứng tại trên cái mảnh đất phía bờ Tây này quan sát tứ phía.
Nhìn bộ dạng hắn trên xuống dưới nghiêm chỉnh một dạng công tử ca nhà giàu phối hợp với hoàn cảnh heo hút hoang tàn nơi này hoàn toàn không hợp.
Nơi này nếu phải dùng một cụm từ của tương lai để lược tả thì hắn nên được gọi là xóm liều đi.
Thỉnh thoảng có một vài ánh mắt bất thiện nhìn về phía Đỗ Anh Vũ tựa như đang nhìn một con dê béo.
Nếu không phải Trần Kình cao to hung dữ chấn tràng xung quanh thì hẳn sẽ có một đám nhao lên là chuyện không lạ, nơi này bắt cóc trẻ nhỏ nhiều như cơm bữa, đặc biệt lại là trẻ nhỏ nhà giàu thì chính là con mồi béo bở.
Trần Kình nhìn ngó xung quanh rồi quay xuống nói với Đỗ Anh Vũ:
- Công tử, hoàn cảnh nơi này quá loạn, chúng ta nhanh chóng rời đi thôi.
Đỗ Anh Vũ từ chối cho ý kiến, quan sát xung quanh một lúc rồi mới nói:
- Kì thật nơi này cũng không tệ, nếu biết khai thác tất sẽ có một quãng cảnh khác.
Trần Kình có chút không tin nói:
- Công tử, nơi này nếu có thể dễ dàng khai phá thì đã người làm, không đến lượt chúng ta.
Nhìn tình cảnh hiện nay thì tất nhiên có thể khẳng định chuyện này không dễ làm.
Đám dân cư này sống ngoài vòng pháp luật đã quen, một đám bất trị thành tính.
Nơi này hoang vu, nhiều rừng rậm đầm lầy, có điều quan quân tới cũng vô sách à!
Đỗ Anh Vũ híp mắt nhìn Trần Kình:
- Ta với ngươi cược một trận, cho ta tháng tất bình định chỗ này, cho ta nửa năm tất ổn định nơi này, cho ta một năm tất phát triển nơi này.
Thế nào, dám cược sao?
Trần Kình cùng Công Đàm thấy Đỗ Công tử mạnh miệng khẳng định như vậy liền cả kinh.
Công Đàm kiệm lời cũng phải trầm giọng hỏi thăm:
- Công tử, nhưng tại sao lại phải là chỗ này?
Đỗ Anh Vũ cười đáp lại:
- Vì nơi này đủ tốt, ta quyết định, nơi này sẽ là chỗ khởi nghiệp của ta.
Nhìn thấy kẻ tuỳ tùng ánh mắt mờ mịt, có chút không hiểu.
Đỗ Anh Vũ cũng không muốn giải thích thêm, ra hiệu đi trở về.
Trước khi còn xoay đầu ngoài nhìn lại một lần nữa, miệng khẽ nói:
- Dự án nơi này sẽ gọi là.....
Thập Tam Trại!
.................
Ba người chẳng mấy chốc liền quay trở về nội thành phía nam, Đỗ Anh Vũ cả người có chút thấp thỏm không thôi, không thể ngồi im chờ đợi trong xe ngựa, cái đầu nhỏ nhô ra ngoài ngó ngó nghiêng nghiêng trông khá buồn cười, Trần Kình thì đánh xe từ từ đi dạo quanh như thể không mục đích, đơn thuần là đi dạo.
Bỗng nhiên Bỗng Anh Vũ như nhìn thấy một cái gì đó thú vị, kinh ngạc A lên tiếng rồi dùng tay đập liên hồi lên vai Trần Kình ra hiệu hắn mau dừng lại.
Xe ngựa vừa ngưng lại, tiểu công tử liền nhanh như sóc nhảy xuống rồi chạy về phía đám đông trên đường, Công Đàm cũng mau chóng xuống xe đi theo sợ lạc mất dấu vị tiểu công tử đang cuống cuồng chạy về phía trước, bỏ lại lão Trần ngơ ngác sở trên xe chẳng hiểu chuyện gì.
Đỗ Anh Vũ lẫn vào đám đông, đảo mắt liên tục như thể đang tìm tòi một một nào đó, rồi mừng hớn hở ra mặt vội vàng lao phía trước.
Hắn tiến đến sau lưng một lão nhân toàn thân mặc bố y xám cũ kỹ bạc màu, cười khì khì tinh quái tiếng rồi nhẹ nhàng vỗ vai lão ta.
Lão nhân giật mình quay đầu lại nhìn thấy một tiểu tử đang nhe răng cười tươi chào đón mình.
- Kim lão đầu, haha quả thật ra ngươi, ta lúc đầu còn tưởng nhìn nhầm đâu!
Kim lão đầu nhìn thấy Anh Vũ cũng cười nói:
- Ây da, Đỗ tiểu công tử, khách quý đã lâu nhà, hạnh ngộ hạnh ngộ.
Kim lão đầu tuổi áng chừng ngoài lục tuần, mặt mày có chút hốc hác, xiêm y thì cũ mèm, râu tóc lộn xà lộn xộn, người không đẹp lão chút nào, thậm chí lúc cười lên còn có chút hèn mọn, trên mặt như hiện thị dòng chữ “lão lưu manh.”
Đỗ Anh Vũ ngược ngại không ghét bỏ, túm lấy lão như bắt được vàng, cởi mở nói:
- Kim lão đầu, ta tìm người thật khổ, qua đây qua đây, chúng ta tìm một chỗ tốt tâm sự.
Lão đầu người nhưng năm qua đi đâu nhà.
Cứ như vậy, lão đầu hôm hẹp liền bị một thằng nhóc ở giữa phố lôi đi đến một quán trà, Trần Kình lúc này cũng đã sắp xếp tốt xe ngựa, bốn người tìm một căn phòng kín đáo trên lầu, đóng cửa trò chuyện.
Đỗ Anh Vũ người lại rất trực tiếp nói thẳng:
- Kim lão đầu, mở hàng sao, đồ của ngươi có bao nhiêu, thiếu gia ta muốn hết.
Kim lão đầu chỉ cười không đáp rồi lắc lắc đầu.
Sau đó nhìn ra phía sau kẻ như hung thần ác sát nhìn hắn thì có chút chột dạ nuốt nước bọt, vội thu liễm nụ cười bỉ ổi rồi đáp:
- Công tử à, ngươi cũng biết lão Kim ta làm ăn có quy tắc, muốn hết là không được, chỉ được chọn một món....
Đỗ Anh Vũ xưa tay ngắt lời:
- Bản công tử cũng là người hiểu quy tắc, cũng không ép buộc người, thế này đi, không cần toàn bộ, một nửa liền tốt.
Kim lão toan đầu lắc đầu từ chối thì thấy gã to con Trần Kình ném đao lên trên bàn rồi nhìn hắn nhé răng cười hiền từ.
Kim lão đầu mặt mày có chút tái mét, liền nhăn nhó ngẫm nghĩ một hồi.
Đỗ Anh Vũ cũng để cho lão giả này tự mình trải qua một trận “thiên nhân giao đấu” mà không quấy rồi, có phân vân chính là có cơ hội mặc cả không phải sao.
Quả nhiên sau một hồi đắn đo, Kim Lão đầu cắn răng giơ lên ngón tay nói:
- Hai kiện, nhiều nhất là hai kiện....
Đỗ Anh Vũ có chút không thoả, lòng tham không đáy liền nói:
- Quá ít, không đủ, kiện, ta muốn ít nhất là kiện.
Kim lão đầu sống chết không đồng ý.
Lần này Công Đàm cũng ném kiếm lên trên bàn trợ uy cho Đỗ công tử.
Đỗ Anh Vũ liên dựa thế lấy đánh uy bức lợi dụ triển khai các loại thế công tiến về phía thân cô thế cô đáng thương Kim lão đầu.
Kim lão đầu lúc đầu còn ngoan cố nhất quyết không theo, sau cùng để cho Đỗ công tử phải tung đòn quyết định, hắn từ trong ống tay áo rút ra một quyển sách, đẩy về phía lão Kim, miệng nở nụ cười đầy gian trá.
Lão Kim như thể hiểu ý nghĩa nụ cười này của tiểu tử trước mắt, ngẩng lên dò hỏi:
- Công tử, đây chẳng lẽ là....
- Đúng! Chính là nó!
Lão Kim nghe xong thì vò đầu bứt tai, sau một hồi đấu tranh nội tâm liên miên rồi mới cắn răng đưa là quyết định:
- Ba kiện, nhiều nhất chỉ vậy.
Còn lại không có cửa.
-
Đỗ Anh Vũ vỗ tay ha ha cười lớn nói:
- Thành giao!
Sau đó, Lão Kim như biết làm ảo thuật, từ trong ngực áo móc ra chiếc hộp nhỏ đập ở trên bàn.
Đỗ Anh Vũ nhanh chóng thu lại ném trong tay áo phảng phất như tay áo của hắn cùng ngực áo của lão Kim đều là túi thần kỳ của Doraemon.
Lão Kim cũng nhanh chóng thu lấy quyển sách trên bàn, xoa xoa vuốt vuốt.
Đỗ Anh Vũ cũng móc ra tấm phù điêu khắc đủ mọi ký tự kì quái không biết làm bằng kim loại gì đưa cho Kim lão.
Đến đấy xem như giao dịch thành công.
Kim lão ném phù điêu vào ngực áo tỏ vẻ không quan tâm mà ngược xem quyển sách trên tay mới là bảo bối, nước miếng còn chảy ra, bìa sách viết chữ đơn giản bằng Hán tự:
“Thảo Lão Sư đệ nhị quyển!”