1. Truyện
  2. Mộng Ngã
  3. Chương 16
Mộng Ngã

Chương 16: Mạnh Như Vậy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sớm tinh mơ, Vũ đã xuất phát, phải tới phủ Tể Tướng ở ngoại vị thành Kinh, hơn hai mươi ngàn lượng vàng, hắn nhìn mà cũng xót xa. Lòng vòng thì tới gần trưa mặt trời đứng bóng hắn cũng đến. Quang cảnh nơi này làm Vũ có chút ngoài dự đoán, phủ của tể tướng đây sao, hay nói đúng hơn là biệt phủ. Bao quanh là rừng trúc tươi mát bạt ngàn, giờ đã là giữa thu, khung cảnh loang lổ xanh vàng từng đóm, những cơn gió lướt qua kẽ lá, âm thanh rì rào mà vi vu hòa với đám là trúc rơi ngợp trời, ngõ trúc quanh co hai bên khóm từng khóm xen kẽ giữa con đường lát đá chạy dài............Khi mình về lão, thật yên bình, tên tể tướng này thật còn trẻ sao?

Ngay lập tức, có tên nô tài, hay nói đúng hơn là chấp sự quản gia, cũng có địa vị cung kính mà chào mừng.

Chào quý khách tới phủ tiệc chơi- nhắm ngay Vũ mà thưa, cũng phải, tuy tôi tớ nhưng công việc cho hắn biết ai mới là kẻ khác biệt.

Ngân lượng một bên đường, người một ngã rẽ, theo lý là thế.

Quý ngài đây có phải là Vũ Thương nổi tiếng Tiên Hồng các?

Vũ gật đầu làm dấu- "Mời ngài tới đường này," hắn bị dẫn theo đống ngân lượng, hơi tò mò nhưng cũng không thắc mắc.

Đi đoạn thật lâu, những hòm ngân lượng xếp cao mấy tầng từng lớp trước mắt, ngôi nhà lá nhỏ hiện ra............Nhưng Vũ, hắn thấy!

Bầu trời như tối sầm lại, thời gian thật nhanh trôi qua, ánh trăng hiện như màu máu, huyết nguyệt!!.Một nam tử tuyệt thế mặc y phục đỏ thắm, hồng y như huyết lửa, tóc như suối chảy, càng làm cho người này tỏa ra khí chất phong lưu lười biếng lại quyến rũ đa tình, không biết bao nữ nhân sẽ vì thế mà tan nát cõi lòng, nhưng hết lần này đến lần khác trưng ra khuôn mặt lạnh lùng cùng thái độ hờ hững. Ánh mắt sắc như lá liễu bi thương của năm tháng nhưng lại vô hồn, không, như biển máu vậy, chỉ là không có một gợn sóng.

Cảm giác này là sao, tim hắn đập thật nhanh, hắn đang ngưỡng mộ kẻ nọ ư, đây là con người mình hằng ao ước sao? Mặt đối mặt nhưng Vũ tự hỏi.........tự hỏi.......cho tới khi hắn thiếp đi, một giấc mộng đẹp.

.....................................

Thật lâu trong giấc mộng, hắn chẳng biết là bao lâu, Vũ tỉnh lại. Mơ màng mở mắt, cảm giác buốt lạnh toàn thân, có cả tiếng rì rào mà như gào thét của biển đêm, từng đợt gió mạnh ập vào, rùng mình, cái lạnh chạy từ sau gáy xuống sống lưng, giờ có lẽ là gần canh ba, hắn đoán vậy bởi sương mù vây kín nhưng vần le lói ánh trăng, hắn trợt nhớ tới xúc cảm ngày nào đó đã từng đi qua.

"Tỉnh rồi sao, dụng Thực Thảo đan này, ngươi sẽ không chết đói trong cả năm tới".- Một nam tử bạch y như đáng quân vương, làn da trắng nõn dưới ánh trăng mờ cũng không thể làm nhòa đi khí thế thanh tao thoát tục của y, thật làm cho người ta một cảm giác tin tưởng.

-Tại sao ta phải làm theo?

-Bởi vì ngươi muốn thế- Y nhấn mạnh

Một câu nói như xé toạc tâm can Vũ, đánh tan sự kháng cự của hắn, Vũ, hắn thực sự luôn tự hỏi mình, tại sao chứ? tại sao ta lại được sinh ra? tại sao cha mẹ lại mất? tại sao ta lại trở thành kẻ như hiện tại? tại sao ta luôn cảm thấy một nỗi buồn không thể diễn tả. Tại sao? có phải vì ta muốn thế, đúng rồi, ta còn biết Vua của Vũ Quốc là tiên nhân từ Âm Dương phái, trong tiềm thức, ta muốn có ngày hôm nay chăng? Hắn chẳng muốn nghĩ nữa, hắn dụng đan, như cái cách dụng Tẩy thủy đan, thật nhanh chỉ gần một khắc, xong liền hỏi.

-Trong mộng, ta là chính mình, các ngươi biết ta nghĩ gì?

-Cũng không tệ, "khi ngươi thực sự mong muốn một điều gì, cả vũ trụ hợp lại giúp ngươi đạt được nó" - Nam tử huyết y trả lời

-Kể cả nỗi đau và sự bất hạnh, kể cả đau khổ và dằn vặt?

-Kể cả.....Hahahha, kể cả việc thần tượng kẻ khác.........Sao, cảm thấy hổ thẹn với bản ngã đã vì tôn thờ kẻ khác. Đó là vì ngươi chưa trở thành chính mình thôi, khi con người ta lạc lối và mờ mịt tương lai rất dễ dàng đi theo và bị điều khiển.

-Mục đích của hoàn cảnh này? Và các ngươi ai?- Vũ lạnh lùng hỏi

-Ta là Vong Cơ còn hắn là Tịch Huyết và cả ba chúng ta đều là tiên thiên thể?

-Tiên thiên thể?

-Đúng thế, tiên thiên thể, linh căn ngũ hành nhưng tốc độ tu luyện lại cực cao, chỉ có điều là không thể tích lũy Linh khí, nhưng đó chỉ là vấn đề của Biệt Toái đại lục

-Nói như vậy các ngươi đến từ đại lục khác? Mà mục đích là gì?

-Chắc hẳn ngươi từng nghe nói Thần Lực tộc? Có muốn biết tại sao không một kẻ sống?

Bất giác một điểm chỉ vào thái dương của Vũ, hắn mơ hồ trong trong ký ức

Trước đây cả mười nghàn năm Biệt Toái đại lục thuộc về Huyết Đảo đại lục, đó là đại lục tập hợp vô số đại lục nhỏ hơn bao quanh Thực Thực đại lục vô cùng rộng lớn, Biệt Toái nằm trong vô số kia. Chỉ có điều, Biệt Toái là nơi nuôi nhốt đám người Thần lực tộc- một tộc nhỏ hiếm hoi biến thiên trong thế giới tu tiên này mang trong mình tiên thiên thể của Huyết Thượng Tông - Tông môn lớn nhất nắm giữ Thực Thực đại lục. Tiên thiên thể không thể tu chân nhưng lại làm nguyện liệu chính để cải tạo linh căn cho đám tông phái thượng phong, Vì mang ngũ hành linh căn và khả năng thiên bẩn hấp thụ linh khí nên chỉ cần lấy ra huyết mạch để cải tạo chủ thể, thì một tên phế vật trong môn phái cũng có thể thành thiên tài, nguyên liệu như vậy gần như vô giá, đặc biệt cho đám nhi tử của các tông môn lớn, bởi thế Huyết Thượng tông mới dành ra hẳn một đại lục nuôi nhốt tộc ta.

Nhưng cuối cùng ngày đó cũng tới, một vị thiên tài trong tộc ta tự là Ngã Vong Cơ, chính là tổ tiên của ta đã sáng tạo ra công pháp và cách tu luyện mới, lấy cả thân thể làm đan diền, tích lũy nội lực, xoay vòng tuần hoàn linh khí, chỉ có điều, linh khí khi tích tụ tạo ra lực cắt khủng khiếp lên kinh mạch, tu luyện thống khổ như biển đao dày xéo, ngàn kẻ sống chỉ một, mỗi lần vượt bình cảnh, toái thai hoàn xác, trùng sinh từ đống thịt nát, Pháp thể song tu, lực lượng mạnh vô cùng. Đã nằm gai nếm mật, vượt hải vực qua một đại lục khác tu luyện tới Không Lực nhưng bị phát hiện đành phải huyết chiến một tông chủ của Huyết Thượng tông cảnh giới đã Phân Thần, tuy ngang tay nhưng cuối cùng cũng thất bại vì thủ đoạn của hắn quá nhiều, đành dùng hết sực tự bạo, dời Biệt Toái đại lục vượt qua Quỷ Hải Vực, tìm đường sống trong cái chết.

Quỷ Hải Vực là một hải vực hết sức kỳ lạ, hải phong và lôi lực mạnh vô cùng tạo thành một vòng xoáy lớn cùng với yêu thú thần cấp Hợp Thể ngự trị, chỉ nghe nói Độ Thừa vạn năng mới vợt qua được. Thi thoảng rìa ngoài lại xuất hiện lỗ hổng thời không, kẻ đen đủi vào đó chưa thấy trở lại mặc đạo hạnh, nhưng trung tâm lại tĩnh lặng lạ thường thật như một tâm bão. Không biết bao nhiêu may mắn Biệt Toái mới lọt vào được và bên trong chỉ tộc ta biết.

Ở đây có một vật liệu gọi là Hắc Tử, với mỗi nhiệt độ và cách tôi luyện khác nhau sẽ cho ra thứ vật liệu khác và công dụng khác nhau, một trong số đó chính là thứ ngân lượng màu vàng. Chỉ cần đưa nó lên nhiệt lượng nhất định hồi quy Hắc Tử, rồi dùng sức nén nó tới mật độ vô cùng sẽ thành Bạch Kim Ngân. Cứng rắn cùng bất biến, sau tạo một tài quan làm từ nó, nhờ đó một loại yêu thú mười năm từ ngoại Quỷ Vực vào trung tâm đẻ con, chịu làm thức ăn trong quãng thời gian đợi thải ra ngoài Quỷ Vực.

Truyện CV