1. Truyện
  2. Nam Thiên Chiến Hỏa
  3. Chương 18
Nam Thiên Chiến Hỏa

Chương 18: Xuất Viện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 18: Xuất Viện

Sáng hôm sau, Trần Thiên Nam gọi điện thoại cho ông nội Trần Bá Hùng nói với ông hắn đã khỏi, muốn xin ông nói với ông Long làm thủ tục cho hắn xuất viện, ông nội chỉ hỏi một câu liền đã đồng ý.

- Cháu thật sự đã khỏi?

- Dạ vâng ông, cơ thể cháu đã lành lặn lại hoàn toàn.

- Ừ, để ông nói với ông Long nhờ ông ý một tiếng.

- Dạ vâng ạ.

Trần Thiên Nam vui sướng khi sắp được ra viện, dù sao ở trong này thật sự cũng không có tốt cho lắm, anh Trường ngáp ngắn ngáp dài, tỉnh dậy vệ sinh cá nhân rồi ngồi thờ người trên giường nhìn Trần Thiên Nam nói.

- Anh chán quá, ở đây thêm mấy ngày nữa chắc anh c·hết mất.

- Em vừa xin xuất viện rồi, hẳn là trong hôm nay hoặc mai là có thể xuất viện, em còn chán hơn anh nữa đây.

Chị Linh như thường lệ sáng sớm đã tới kiểm tra sức khỏe của Trần Thiên Nam.

- Vết mổ của em đã lành hẳn rồi? Kỳ quái thật.

Chị Linh kiểm tra vết mổ ở ngực của Trần Thiên Nam, cặp mắt to tròn hơi nheo lại, Trần Thiên Nam vội vàng nói.

- Ông nội em giỏi lắm, v·ết t·hương ngoài da ông nội em lấy thuốc đắp rất nhanh sẽ khỏi.

Chị Linh bán tín bán nghi cũng không có nhiều chuyện lắm, chỉ cảm thấy thần kỳ mà thôi, mới có mấy ngày thời gian v·ết t·hương đã lành lặn lại hẳn, đang kiểm tra thì điện thoại của chị Linh vang lên, nghe điện thoại chị Linh nhìn Trần Thiên Nam bằng vẻ mặt kì quái rồi sau đó cũng chỉ vâng dạ.

- Trưởng khoa nói em có thể xuất viện rồi, chuyện này thật sự lạ nha, em không tác động gì đấy chứ? chị biết ở lại đây rất khó chịu nhưng như vậy mới tốt cho cơ thể của em...

- Dạ chị em cảm thấy mình ổn lắm rồi, em xin về đó chị, ở lại đây thêm nữa em khó chịu c·hết mất.

- Hazz, thôi được rồi để chị xuống làm thủ tục cho em.

- Cảm ơn chị Linh.

Sau đó không lâu thì cuối cùng giữa trưa Trần Thiên Nam đã được xuất viện, Trần Thiên Nam tay vấn bó bột đã thay một bộ quần áo thể thao bình thường mà anh Trường vừa đi mua cho hắn, cả hai người đang đứng ở cửa bệnh viện quân y, chị Linh gương mặt xinh đẹp lộ ra không còn đeo khẩu trang nữa, chuyện này khiến anh Trường ở bên cạnh hai mắt mở lớn nước dãi thiếu tí nữa trào ra.

- Bye chị, em về đây ạ, cảm ơn chị thời gian qua, lúc nào khỏi hẳn em mời chị một bữa đơn giản nhé.

- Được rồi, về cẩn thận, lúc nào rảnh nói với Loan gọi cho chị trước nhé, mấy chị em mình đi ăn mừng em khỏi bệnh.

Chị Linh vẫy tay chào hai người rồi quay người trở vào tiếp tục công việc, Trần Thiên Nam huých anh Trường mắt đang dán vào bóng lưng kiêu sa của chị Linh mà cười đểu nói.

- Thôi đi anh ơi, tự lượng sức mình đi ông anh, người ta xinh đẹp giỏi giang không thèm nhìn ông anh chân đất của em đâu mà mơ.

- Thằng này quá láo, dám khinh thường anh à, mày có nghe câu ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây đừng khinh thường thiếu niên nghèo chưa? Biết đâu sau này anh lại trở thành ông chủ giàu có thì làm sao? Lúc đó gái xếp hàng dài chạy theo anh mày đấy em à.

- Câu nói của Tiêu Viêu trong Đấu Phá Thương Khung chứ gì, em đọc hết rồi, người ta là nhân vật chính, có hào quang của người ta, còn anh nhìn thế nào cũng thấy hợp với vai phản diện thôi.

Hai anh em trêu chọc nhau một lúc rồi mới bắt taxi ra bến xe khách, rồi lại bắt xe khách trở về quê, nhìn hai hàng cây bên đường lao vun v·út đi, thoát khỏi những tòa nhà cao của thành phố nhộn nhịp, hít thở không khí trong lành của vùng quê yên bình, Trần Thiên Nam cảm thấy dễ chịu hơn một chút, chuyến xe khách chiều tối cũng đã đáp xuống bến xe ở xã, Trần Thiên Nam bước xuống còn chưa kịp định thần thì anh Trường đã lao sang một bên.

- Ọe...ọe...

Trần Thiên Nam bĩu dài môi nhìn ông anh như miệng cống cứ thế mà phun phè phè.

- Yếu đuối thế anh trai ha ha...

- Xe sóc gần c·hết, tao ngồi cuối lộn hết cả phèo phổi, hazzz.

Một lúc sau thằng Chung cũng chạy xe máy ra đón cả hai anh em về nhà, ông nội đang ngồi ở sân thấy Trần Thiên Nam trở về cũng nhẹ gật đầu.

- Vào nhà nghỉ ngơi đi đã, tối có gì ông cháu mình nói chuyện.

- Dạ ông.

Bà nội cùng con bé Anh Thư thấy Trần Thiên Nam đã về thì chạy lại xem xét từ đầu xuống chân hắn.

- Anh đói không? ăn gì để em nấu cho anh.

- Em gái anh nay tốt thế?

- Em lúc nào chả tốt.

Buổi tối cơm nước xong ông nội gọi Trần Thiên Nam ra ngoài bộ bàn ghế đá ngoài vườn, ông nội bấy giờ mới nói.

- Ông muốn nhìn năng lực của cháu.

Trần Thiên Nam gật đầu vâng lời. hắn điều khiển ấm chè rót đầy nước ra chén, điều khiển cái chén nhẹ bay tới trước mặt ông nội, nhận lấy chén nước chè nhẹ gật đầu.

- Được rồi, sáng mai bắt đầu dậy từ bốn giờ đi, ông sẽ rèn luyện cho cháu thêm một số thứ, ít nhất cũng phải để cháu mạnh lên mới được.

- Dạ ông.

Rồi hai ông cháu ở ngoài vườn nói chuyện một lúc, Trần Thiên Nam trở về phòng nằm xuống giường thở nhẹ một hơi, về nhà thật sự là thoải mái nhất, bấy giờ điện thoại vang lên âm thanh tin nhắn, hắn liền mở ra xem.

"Cậu trở về mà không nói với mình một câu."

"Ách, tớ quên mất, bây giờ nói được không? tớ về đến nhà rồi nhé.

"Lần này cậu bệnh tạm thời tha cho cậu, đợi cậu khỏe tớ nhất định sẽ tính sổ."

"Cậu không cần ác như vậy chứ?"

"Kẻ tàn ác mới sống lâu được, cậu không biết à."

Nói chuyện một lúc lâu cả hai mới chúc nhau ngủ ngon rồi tắt điện thoại, Trần Thiên Nam mỉm cười một mình rồi cũng chìm vào giấc ngủ, ngày mai hắn còn cần phải dậy sớm, hắn biết ông nội là một đặc công rất giỏi, có rất nhiều thứ ông không có dạy cho hắn, ông chỉ dạy võ cho hắn mà thôi, hắn rất chờ mong ngày mai.

Sáng hôm sau đúng bốn giờ Trần Thiên Nam bật dậy vệ sinh cá nhân, đi ra ngoài sân ông nội đã ngồi ở ngoài vườn, thấy Trần Thiên Nam ông nội đứng dậy rồi nói.

- Đi thôi.

Trần Thiên Nam đi theo ông nội trong lòng cũng hiếu kì không biết ông nội dẫn hắn đi đâu, ông đi ngược ra sau nhà, chỗ sau nhà hắn cách bảy trăm mét có một con suối, đi ngược theo con suối lên trên tới một cái thác ông nội lại dẫn hắn đi men theo thác nước cao tầm năm mét, đi tới một góc có một cái hang đá, ông nội dẫn Trần Thiên Nam đi vào trong, đứng ở ngõ cụt cao tầm một người bình thường.

Dù rất hiếu kì nhưng Trần Thiên Nam cũng không có hỏi cứ thế mà nhìn, ông nội gạt một lớp lá khô để lộ ra một lỗ nhỏ tầm một mét, ông nội cúi người đi qua, Trần Thiên Nam cũng ngạc nhiên, hồi nhỏ đi tắm suối ở đây suốt, chỗ này hắn cũng đã đi vào không chỉ một lần, vậy mà không phát hiện ra có cái lỗ này, hắn cũng cúi người đi vào theo ông nội.

Bên trong này tối om om, đi tới cuối cùng có một ít ánh sáng từ trên chiếu xuống, Trần Thiên Nam nhận ra đây là một cái hang động, mạch nước ngầm cũng chảy vào đây theo một con thác từ trên cao đổ xuống, ở dưới cũng có một cái hồ nước, nơi này rộng chừng hai mươi mét, xung quanh bao phủ bởi một lớp đá rắn chắc, Trần Thiên Nam thật sự kinh ngạc, tạo hóa của tự nhiên quả nhiên thần kỳ.

Truyện CV