1. Truyện
  2. Nam Thiên Chiến Hỏa
  3. Chương 31
Nam Thiên Chiến Hỏa

Chương 31: Sự Xuất Hiện Bất Ngờ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 31: Sự Xuất Hiện Bất Ngờ

Một đám con gái lao vào chỗ cái Nga, chị gái đi đầu hung hăng vung tay tát một cái "bốp" thật vang lên gương mặt xinh đẹp của Nga, lập tức bọn con trai lớp lập tức lao lại kéo mấy chị gái lớp trên ra bảo vệ Nga, dù đúng hay sai không biết, trước hết là bạn bè cần phải đứng ra, Trần Thiên Nam nhìn một chút, không ngờ lớp mình mới đây cũng đoàn kết phết.

- Chị là ai? Sao lại đánh em?

Nga ôm mặt ấm ức nói, gương mặt yếu ớt kia làm cho bọn con trai lớp muốn nhào vào mà an ủi, mấy chị gái lớp trên bị kéo ra hằn học, chị gái vừa ra tay đánh người dơ tay chỉ vào mặt Nga.

- Người yêu tao là thằng Trường, tránh xa nó ra, tao còn thấy mày léng phéng với nó, cẩn thận tao cho cái mặt mày nát như tương, nhớ kĩ cho tao, con Trinh này không biết đùa đâu...

Nói xong cả đám rời đi, để lại gương mặt tựa như sắp khóc của Nga, cả đám con trai mỗi đứa ai ủi một tiếng, có mấy đứa con gái cũng thêm vào, Trần Thiên Nam lắc đầu, chuyện này hắn dĩ nhiên là không mấy quan tâm rồi, theo quan điểm của hắn thì cái Nga cũng không phải dạng vừa đâu, vẻ bề ngoài đôi khi chính là vỏ bọc hoàn hảo nhất của một con người, tính cách, suy nghĩ cũng không có giống như mặt ngoài, mặt hiền hậu chưa chắc đã tốt, mặt dữ tợn chắc gì đã xấu, vì thế mới có câu " đừng nhìn mặt mà bắt hình dong."

- Này Nam, nếu tớ b·ị đ·ánh như vậy cậu có ngăn cản giúp tớ không?

Tuyết đột nhiên quay sang hỏi Trần Thiên Nam, hắn lắc nhẹ cái đầu nói.

- Tớ là người không thích lo chuyện bao đồng, chắc là mặc kệ cậu, á á đau.

Eo Trần Thiên Nam lập tức bị Tuyết túm lấy vặn cho một vòng rồi hừ lạnh một cái không thèm nhìn mặt Trần Thiên Nam, hắn xoa xoa eo thở nhẹ, nói thật đôi khi không có tốt, bảo sao con gái lại thích nghe toàn lời dối trá.

Buổi học chiều không có áp lực như buổi sáng, đa số học sinh thư thái tiếp thu kiến thức, Trần Thiên Nam vừa chép bài vừa cố gắng sáng tạo bên trong không gian mô phỏng, lúc đầu phân tâm có chút ăn không tiêu, nhưng dần dần khả năng một lúc làm hai việc song song khiến Trần Thiên Nam có cảm giác hay ho, đây cũng là một loại năng lực phát huy không tệ trong cuộc sống, lẫn trong chiến đấu, thời buổi internet phổ biến hiện nay, có một số phương pháp rèn luyện rất hữu ích được phổ cập rộng rãi, Trần Thiên Nam cũng đỡ tốn thời gian tìm hiểu lâu dài, có thể rút ngắn thời gian rèn luyện xuống tiết kiệm thời gian rất nhiều, hiện tại hắn cảm thấy bản thân thiếu nhất là hai thứ, một là thiếu thời gian, còn hai chính là thiếu tiền.

"Có nhiều tiền thì làm được rất nhiều việc, hazz làm cái gì để có nhiều tiền bây giờ đây?"

Thời gian là cố định, một ngày hai mươi bốn tiếng, có thể tranh thủ không để phí một phút thời gian nào, còn tiền thì khó kiếm à nha, hiện tại hắn đều là sống nhờ ông bà nội nuôi, cơ bản là cả nhà bốn người đều sống vào lương hưu của ông nội, tháng nào mà hắn chả ra bưu điện lấy hộ ông nội cơ chứ, mười một triệu chín trăm hai mươi nghìn, con số này chính là lương hưu của ông nội, số tiền này cơ bản là sinh hoạt phí của cả nhà bốn người, tiền ăn, tiền học...của hai anh em đều là số tiền lương hưu của ông nội chèo trống trong những năm qua, đủ ăn đủ mặc cho hai anh em, không có dư giả bao nhiêu.

- Cậu nghĩ gì mà nhìn mặt đần thế? Hết giờ rồi về thôi.

- À về thôi.

Trần Thiên Nam xách cặp đi ra khỏi lớp than thở trong lòng không thôi, dắt xe khỏi lán để xe vừa đi ra cổng trường Trần Thiên Nam liền sững sờ nhìn một nụ cười lạnh lẽo ở đối diện trong một góc vắng người.

"Nhà hoang phía Nam, không đến thì hối hận cũng muộn."

Vừa chớp mặt một cái đã không thấy bóng dáng kia nữa đâu, trong lòng Trần Thiên Nam lập tức trầm xuống, rốt cuộc cũng xuất hiện, bọn họ không buông tha cho mình.

- Cậu sao vậy? Về thôi.

Tuyết đi lại chỗ Trần Thiên Nam cười nói, hắn nhìn Tuyết một cái lắc đầu nói.

- Tớ có chuyện, cậu về trước với My đi.

- Hả vậy à, để mình đi nhờ My.

Nhìn gương mặt nặng nề của Trần Thiên Nam, Tuyết không biết hắn có chuyện gì chỉ ngoan ngoãn gật đầu nghe lời, thằng Lân đã về cùng đám thằng Quang, hiển nhiên là để cho Trần Thiên Nam lai công chúa Dạ Tuyết về.

- Chị Linh cho em gửi xe với cặp sách ở đây một lúc nhé, em có chút việc lát nữa quay lại lấy nha chị.

- Ok, thoải mái đi em, mai lấy cũng được.

- Thank chị.

Trần Thiên Nam gửi xe vào quán nước quen trước cổng trường, hắn thở dài một hơi đi bộ về phía căn nhà hoang ở gần trường, nơi này một khu nhà gần nghĩa địa, đang xây dở liền bị bỏ hoang nghe đâu là cả nhà bị t·ai n·ạn đều c·hết cả, được coi như một căn nhà ma, cỏ lau mọc um tùm nhìn vào rất âm u lạnh lẽo.

"JD mau ra, cần thương lượng chút chuyện."

"Có ta đại ca."

"Hai kẻ nước ngoài lần trước xuất hiện rồi, chúng hẹn tao tới căn nhà hoang gần trường."

"Ách, đại ca còn không mau trốn!"

"Trốn cái cứt trâu, người trốn được nhưng miếu thì không, tao muốn giải quyết dứt điểm mọi chuyện."

"Khả năng đó không cao đâu đại ca."

"JD nên cố vũ một chút tinh thần chứ không phải nói nhảm."

"Đại ca nhất định c·hết rất thảm."

Trần Thiên Nam mặt đã đen càng thêm đen hơn, tựa như cái đít nồi, con hàng JD này tính cách càng ngày càng thối, ngửi không nổi nữa rồi.

"JD có khi nào tao nên đặt lệnh hủy diệt ngươi trước không nhỉ?"

"Ách, chuyện này không cần đâu đại ca, người tạch thì ta cũng không xong luôn, mất đi năng lượng não bộ của đại ca ta cũng tính vào hủy diệt, đại khái là c·hết cùng đại ca luôn."

"Ồ, còn có chuyện này nữa à, thôi cũng được có một người bạn đi cùng trên hoàng tuyền lộ cũng không cô đơn."

"Đại ca có nên gọi điện thoại cho người thân trước không? Biện pháp này không tệ đâu, khả năng cao là sống sót nắm bảy mươi phần trăm."

"Vậy tao tự lực cánh sinh tỉ lệ sống sót là bao nhiêu?"

"À vậy thì chỉ có mười phần trăm, còn có hậu quả kéo theo phía sau, theo ghi chép não bộ của đại ca thì tội g·iết người không nhẹ đâu, tính sơ bộ án phạt là từ bảy năm cho tới chung thân, tình tiết nghiêm trọng có thể tử hình, theo hướng nào phát triển cũng không ổn, đại ca đều nằm ở thế yếu, có rất nhiều thứ phải kiêng kị."

"Hazz, đâu đầu thật."

Trần Thiên Nam đã đi tới căn nhà hoang ba tầng, nhìn cỏ lau cao ngang người theo gió phất phơ như những cánh tay kêu gọi người khác, hắn hít một hơi thật sâu ngó nghiêng đông tây, không thấy ai liền chui vào bên trong cỏ lau tiến vào căn nhà ba tầng bỏ hoang, cẩn thận từng chút đi vào bên trong, ánh nắng chiều đã sắp tắt, không gian bên trong căn nhà âm u lạ thường, mùi ẩm mốc xông vào mũi khiến Trần Thiên Nam ngưng thở trong vài giây, cẩn thận đi lên tầng hai theo dãy cầu thang đang xây dở.

- Hắn tới rồi Tom.

- Tốt, Leoner cậu chặn ở bên dưới, để tôi giải quyết thằng nhóc này.

- Cẩn thận.

Tom đứng ở sân thượng tầng ba lộ ra một nụ cười lạnh lùng cất tiếng.

- Tới rồi thì xuất hiện đi nào cậu bé.

Trần Thiên Nam đi ra khỏi cầu thang tầng ba, đứng đối diện với Tom con mắt khẽ híp lại nói.

- Tại sao mấy người các ngươi cứ dây dưa không dứt như vậy chứ? Tôi cũng không có đắc tội qua mấy người.

- Ha ha, cậu chỉ có thể trách ông trời mà thôi, những người tiếp xúc với người ngoài hành tinh cơ bản đều không có kết quả tốt, không bị q·uân đ·ội để ý thì cũng là những tổ chức khác nhắm tới, rất ít người có thể trốn thoát.

- Các người ngông cuồng như vậy không sợ tôi báo cảnh sát tới nơi này sao?

- Cảnh sát? Tới cũng được đơn giản là g·iết thêm mấy người bình thường thôi, chuyện này đối với chúng tôi không khó.

- Vậy à, các ngươi cũng không có an ổn nổi đâu.

Trần Thiên Nam nói như vậy là có quan điểm của bản thân, ông nội là một võ giả, hẳn là không chỉ có một mình ông nội, ở Việt Nam còn có rất nhiều người khác nữa, chuyện này chính phủ không thể nào không biết, có lẽ còn có cả những tổ chức đặc biệt của quốc gia nữa cũng không chừng, chuyện lớn sảy ra bọn họ nhất định sẽ xuất hiện, Trần Thiên Nam không tin không có những tổ chức như vậy tồn tại.

- Cục đặc biệt của Việt Nam xuất hiện, hai người liệu có thể chạy nổi không?

- Cậu đang hù họa chúng tôi? Ha ha nếu có xuất hiện thì cậu nhóc như cậu không còn nhìn thấy nữa rồi.

Truyện CV