1. Truyện
  2. Nam Thiên Chiến Hỏa
  3. Chương 44
Nam Thiên Chiến Hỏa

Chương 44: Cụ Ăn Chơi Còn Hơn Cả Chắt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 44: Cụ Ăn Chơi Còn Hơn Cả Chắt

- Thằng Nam lại ông bảo?

Ông nội gọi Trần Thiên Nam ra, hắn liền chạy ra bàn uống nước ngoài vườn, nhìn ông nội rồi lại liếc qua cụ ngoại, con mắt vẫn mơ màng.

- Dạ ông gọi cháu.

- Ừ, chuẩn bị đồ đi, đi với ông cụ một tuần.

- Hả? Dạ vâng ông.

Trần Thiên Nam híp híp con mắt lại, trong lòng tò mò suy nghĩ, đi với cụ ngoại sao? Không lẽ là muốn hắn tu luyện võ đạo chân truyền, con lợn trong lòng không ngừng chạy hắn nhịn không được hỏi nhỏ.

- Ông nội là tu luyện võ đạo Lạc Hồng Nam Sơn tâm pháp mà ông kể ạ? Không phải cháu tư chất không thể tu luyện sao?

Cụ ngoại ho một cái hất mặt vào ấm chè ở bàn, Trần Thiên Nam liếc qua chén nước của ông cụ đã hết liền hiểu ý của cụ, dị năng liền động, ấm trà tự động bay lên rót vào chén, sau đó chèn nước chè đã đầy bay tới trước mặt cụ ngoại.

- Tinh thần rất mạnh, đúng là thế giới rộng lớn chuyện thần kỳ nhiều vô số kể, dị năng cùng võ đạo đồng tu, haha phong vân sau này mặc sức mà khuấy.

Trần Thiên Nam cảm giác được dị năng của mình mất đi khống chế đối với chén nước chè, nhưng nó vẫn lơ lửng trước mặt cụ ngoại khiến hắn giật mình kêu lên.

- Cụ cũng có thể khống vật? Cụ trâu bò.

Ông nội Trần Bá Hùng đang uống nước nghe thằng cháu nội khen bố vợ mình trâu bò liền không nhịn được mà ho vài cái, Lê Khải cũng trợn mắt, đây là đang khen sao? Cảm giác không đúng lắm.

- Đi ngủ đi, mai 4 giờ chúng ta xuất phát.

- Dạ vâng cụ.

Trần Thiên Nam nhảy lên giường véo véo má mình lắc lắc, trước kia hắn sẽ tin những chuyện này sao? Câu trả lời là có thể nhưng rất khó chấp nhận được, hiện tại hắn đã khác, rất nhanh chấp nhận những chuyện điên rồ sảy ra, vơ lấy cái điện thoại tính nói chuyện sảy ra với Loan, nhưng ngay sau đó hắn dừng lại, chuyện này không thể nào nói ra được, đến hiện tại hắn mới biết được, lý do là gì? Chính là hắn đã đặt chân vào cánh cửa của giới siêu phàm, ông nội mới để cho hắn biết chuyện về Lạc Hồng Nam Sơn, lắc đầu mấy cái rồi nhắn tin với Nga.

"Có đó không Nga?"

"Mình đây Nam."

"Ừm vậy chúng ta trao đổi công việc, à quên mất mai mình sẽ nhờ Lân đưa cho Nga Ipad mình mới mua cùng với tháng lương đầu tiên, chúng ta mới bắt đầu sau này sẽ tăng lương nhé, đừng có bỏ việc đấy, tớ là chủ tịch phải kí giấy cậu mới được nghỉ."

"Có lương luôn?"

"Dĩ nhiên làm việc nghiêm túc mà, tạm bỏ qua vấn đề này đi, chúng mình nói về vấn đề công việc chính nào..."

Trao đổi với Nga hơn một tiếng đồng hồ, đem ý định nhân vật, đồ họa...nói ra ý định của mình, còn vẽ ra sao thì chỉ có Loan là người trực tiếp vẽ, ít nhất là đẹp hơn hắn là đủ, còn cao siêu tạm thời không cần thiết, chí ít hai người cũng là bạn bè học cùng lớp hắn cũng muốn giúp đỡ bạn bè.

- Ơ khoan khoan, mình vừa nghĩ tới cái gì nhỉ?

Trần Thiên Nam nhảy bật ra khỏi giường chảy thẳng tới phòng con bé Anh Thư tung chân nhẹ nhàng đạp toang cánh cửa, đấy chỉ là lý thuyết trong đầu hắn còn thực hành thì lại khác, nhẹ nhàng thỏ thẻ gõ cửa phòng em gái.

- Anh Thư mở cửa cho anh.

"Cạch."

Cửa phòng mở ra con bé Anh Thư ló đầu ra nhìn Trần Thiên Nam.

- Có chuyện gì anh?

- Mày luyện võ đạo từ ông nội đúng không? Là võ giả phải không?

Trần Thiên Nam bây giờ mới bừng tỉnh, từ nhỏ tới lớn hắn cùng ông luyện võ, con bé Anh Thư cũng thỉnh thoảng luyện cùng, nhưng mà khi hắn muốn khi dễ con bé nhưng chả lần nào thắng nổi, chưa một lần đánh thắng, hắn tự cho là mình là anh trai nên nhường em gái mình một chút, nhưng sự thật hình như không có phải như vậy.

- À chuyện này hả anh? Ông nội nói cho anh hết cơ bản rồi đúng không, đại khái em sắp bước vào cảnh giới thượng phá huyệt rồi, tính ra thì cũng là hậu thiên võ giả đỉnh.

Trần Thiên Nam lủi thủi quay người đi về phòng mình, giống như người mất hồn, hình như là chỉ có hắn phế thôi, vậy mà từ trước tới nay hắn đều nghĩ hắn là một người anh vĩ đại, em gái mà b·ị b·ắt nạt hắn liều mạng bảo vệ nó, nhưng không sự thật nó vấn quá phũ phàng, hắn đánh không lại nó.

- Mỗi mình yếu, hazzz.

Trần Thiên Nam than thở rồi nhắn tin nhờ thằng Lân mai sang cầm hộ hắn cái ipad đưa cho Nga, còn về phần tiền lương hắn đã chuyển khoản cho Nga, số tiền 5 triệu là sự khởi đầu đưa cho thằng Lân sợ thằng này nó hắn bao nuôi Nga thì hỏng chuyện, sắp xếp lại mọi chuyện xong xuôi hắn liền đi ngủ, ngày mai sẽ là một trải nghiệm mới mẻ, còn vấn đề học tập hắn tin với cái đầu thông minh của mình sẽ không bị bỏ lại phía sau được, còn lý do nghỉ việc là gì thì ông nội sẽ lo, hắn không cần suy nghĩ.

Ngày hôm sau trời tờ mờ sáng cụ ngoại đã mang theo Trần Thiên Nam rời đi, hắn đeo balo bên trong có mấy bộ quần áo cùng vật dụng cá nhân, còn đồ ăn tạm thời không cần, hắn có tiền không sợ không mua được, nhưng sau khi đến nơi Trần Thiên Nam mới đau khổ phát hiện, dù hắn có tiền cũng không mua được.

- Bám cho chặt.

Lê Khải quay sang Trần Thiên Nam nói một câu, hắn còn chưa kịp hiểu cụ ngoại nói cái gì thì đã thấy thân thể bay vèo vèo đi, hắn há hốc cả mồm kinh dị kêu lên.

- Đây là đang bay sao? Cụ ngoại quá siêu.

Cụ ngoại kéo hắn nhẹ nhàng bay nhảy trên những ngọn cây cao, Trần Thiên Nam lần đầu tiên trong đời được hưởng thụ cái cảm giác mà hồi bé đã hằng mơ ước rất nhiều lần khi xem phim võ hiệp, một loại cảm giác thoải mái, sung sướng, cùng tràn ngập hiếu kì, nhiều cảm xúc đan xen.

- Đúng rồi cụ ngoại, nếu niệm lực của chắt chải đều thân thể, có phải hay không cũng có thể điều khiển giống như đồ vật, cũng có thể bay phải không ạ?

- Ờm, đầu óc không tệ, hơn ông mày, dị năng gọi là niệm lực à, tên nghe cũng tạm được.

Trần Thiên Nam không hỏi thêm gì nữa, vì lúc này tốc độ của cụ ngoại đã nhanh hơn rất nhiều, tựa như bay nhưng lại không giống, vẫn cần mượn lực mới có thể tiếp tục bay trên không, cái này hẳn phải gọi là khinh công của võ giả với đúng, không phải là hoàn toàn bay lượn trên không, Trần Thiên Nam càng thêm chờ mong niệm lực mạnh lên, lúc đó hắn có khả năng tự do bay lượn không chừng, nghĩ tới cảnh tượng thoải mái bay lượn trên bầu trời xanh thẳm, hòa mình vào trong những đám mây trắng, ôi nó phiêu làm sao.

- Còn ngây ra đó làm gì, đi bắt xe.

Lời của cụ ngoại đánh thức Trần Thiên Nam, hắn ngạc nhiên phát hiện mình đã đứng ở mặt đất từ bao giờ, lại nhìn xung quanh một lúc hắn liền nhận ra đây là nút giao để tiến vào cao tốc Nội Bài- Lào Cai, hắn còn tưởng cụ ngoại sẽ đưa hắn cứ thế mà bay nhảy đi, không ngờ lại bắt xe khách để đi.

- Hai bố con đi đâu đây? Lào Cai à mau lên xe.

Phụ xe khách ló đầu ra khỏi xe dừng lại trước mặt Trần Thiên Nam cùng cụ ngoại, Lê Khải gật đầu cũng không quan tâm tới vẻ mặt đặc sắc của Trần Thiên Nam.

- Anh với cháu đi Lào Cai, cho hai giường VIP.

- Ok anh, lên xe đi nào hai bố con.

Lên xe trả tiền là Trần Thiên Nam, hắn quẹt QR trả tiền xong cùng cụ ngoại lên giường ở tầng hai nằm, nói là VIP thì là hơn những giường bình thường một chút, cảm giác rộng rãi hơn. Nằm xuống nghỉ ngơi Trần Thiên Nam mới thấy cụ ngoại rút ra con Iphone 15 pro max ra nhìn sang hắn.

- Có đánh Liên Quân không thằng chắt?

- À à có cụ, chắt có đánh.

- Nhanh vào làm mấy ván.

- Dạ cụ.

Trần Thiên Nam khóe miệng co giật một hồi, hắn nghĩ cụ ngoại cổ lỗ sĩ lắm, nhưng hình như cụ ăn chơi còn hơn cả mình, còn chơi kinh hơn mình, vào tạo đội mới thấy trình của cụ nó ở cái tầm chiến tướng luôn, full tướng, full skin, hai cụ cháu cùng nhau đánh.

- Thằng chắt mày khá, tốt tốt đánh hay.

Cụ ngoại cười vui vẻ khen ngợi Trần Thiên Nam, người khác cũng chỉ đưa mắt nhìn hai người bằng ánh mắt đầy dấu hỏi, nhưng cũng không có ai rảnh rỗi bắt chuyện, âm thanh của cụ ngoại cũng không có quá lớn để làm ảnh hưởng tới người khác, mà cho dù có đi chăng nữa thì Trần Thiên Nam cũng trộm nghĩ da mặt cụ ngoại dày siêu cấp vip pro luôn, không ngại.

Truyện CV