Chương 8: Cảm Giác Rùng Mình
- Mình học dốt lắm, sau này còn phải chép bài của cậu không chừng.
Trần Thiên Nam lên tiếng khách khí, Tuyết chỉ cười nhẹ, đẩy lại cặp kính của mình rồi nói.
- Hôm đi thi tớ thấy cậu còn ngủ trong giờ thi, bài thi của tớ chỉ được 9 điểm, còn cậu thì 10, vậy nhé sau này chỗ nào khó hiểu tớ sẽ hỏi cậu.
Trần Thiên Nam thật sự câm nín không còn biết phải nói gì nữa, đúng như cái khí chất tri thức của Tuyết, cô nàng này ham học tới mức đáng sợ, bất quá hắn cũng không có tự phụ, nói về bản lĩnh học tập của bản thân Trần Thiên Nam tự tin cái đầu của hắn không tồi.
- Sợ cậu rồi.
Tuyết chỉ cười không nói gì thêm, một lúc sau cũng có một giáo viên đi vào, cả lớp vốn đang ồn ào tự nhiên im lặng, nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn.
- Chào các em, cô tên Hằng, là giáo viên chủ nhiệm được nhà trường phân công làm chủ nhiệm lớp chúng ta...
Trần Thiên Nam nhìn cô giáo chủ nhiệm mới của mình thì trong lòng cảm thán, mười mấy năm đi học của hắn thì cả mười mấy năm đều là cô giáo chủ nhiệm, bạn cùng bàn thì cũng toàn nữ, đây có lẽ là một chút đặc ân mà ông trời ban cho hắn thì phải, chung quy lại cô giáo vẫn dễ hơn thầy giáo, hắn nhớ bản thân mình lúc ở cấp hai bị thầy hiệu phó kéo tai không ít lần, vì cái tội hắn phá phách, bất quá hắn lại là học sinh cưng trong môn Hóa Học của thầy, tuy là bị kéo tai không ít lần nhưng thầy vẫn là mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua cho hắn, chỉ là hơi đau tai một tí mà thôi.
Sau đó là màn giới thiệu tên của từng thành viên trong lớp, cả lớp có sĩ số bốn mươi lăm, trong đó chỉ có mười lăm thằng con trai, còn ba mươi là sĩ số con gái, chung quy lại con gái trong việc học hành vẫn chăm chú hơn đám con trai, tới lượt Trần Thiên Nam giới thiệu, hắn cũng không có chậm trễ mà đứng lên.
- Mình tên Nam, tên đầy đủ là Trần Thiên Nam.
Có không ít bạn nữ chăm chú nhìn Trần Thiên Nam, cô giáo đứng ở trên bục cũng cười nhẹ gật đầu, sau đó là đến lượt Tuyết đứng lên giới thiệu.
- Mình tên Nguyễn Dạ Tuyết, rất vui được học cùng các bạn.
Cô Hằng đứng trên bục cao đợi Tuyết giới thiệu song liền nói.
- Em lên ngồi bàn trên đầu đi, như vậy sẽ tốt hơn cho mắt của mình.
- Dạ không sao đâu cô, em ngồi cùng bạn Nam để học hỏi trao đổi kiến thức ạ, mắt em cũng không có ảnh hưởng nhiều đâu cô, cô cho em giữ nguyên vị trí đi ạ.
Trần Thiên Nam mặt đực ra, hắn lúc này có cảm giác bản thân cứ như cái khiên che chắn bão tố cho nàng Dạ Tuyết này vậy, cô Hằng khẽ gật đầu nói.
- Được rồi, Nam sau này nhớ giúp đỡ bạn bè nhiều trong học tập em nhé.
Trần Thiên Nam:
- ???
Hắn thật sự có chút ngại ngùng à nha, hắn từ bao giờ lại có danh tiếng tốt như vậy nhỉ? Đến cô giáo cũng tin tưởng yêu quý hắn đến như vậy, lại còn giao trọng trách nặng nề giúp đỡ bạn bè mới c·hết cơ chứ. Trần Thiên Nam cũng không biết phải nói gì chỉ dạ nhẹ một tiếng cực kì yếu ớt, lúc này hắn có cảm giác không ít ánh mắt nhìn lên người mình mang theo cảm giác không thoải mái, Trần Thiên Nam trong lòng kêu không ổn, chưa gì hắn đã bị người ta ganh ghét rồi, khẽ thở nhẹ một cái rồi tiếp tục ngồi thừ người nghe các bạn khác giới thiệu.
Buổi nhận lớp đầu tiên nhanh chóng kết thúc, Trần Thiên Nam vươn người một cái đầy thoải mái, lúc bầu cán bộ lớp cô giáo chủ nhiệm cứ hướng ánh mắt tới chỗ Trần Thiên Nam, hắn biết ngay sẽ có biến, nếu còn không dở thủ đoạn thì ngày tháng an nhàn của hắn coi như đi tong, Trần Thiên Nam lộ ra bộ mặt con cún cứ lắc đầu liên tục, cũng may cô giáo không có phân cho hắn chức vụ gì cả, lớp trưởng là một bạn nữ tên Hà, lớp phó cô phân cho con My, còn một lớp phó nữa là thằng Long, còn tổ trưởng thì đợi buổi sinh hoạt lớp lần sau cô Hằng sẽ phân công.
- Ra cổng làm tí vitamin sting không? Hơi oải, nay tao bao.
Thằng Lân kéo Trần Thiên Nam ra khỏi lớp mà thì thầm to nhỏ, con My cũng bị kéo đi, Trần Thiên Nam thì không nói gì chỉ gật đầu, con My thì bĩu môi trêu chọc.
- Này định lôi kéo chị đây bao che cho việc nhóc không làm bài tập cũ sau này à? Mơ đi em.
Thằng Lân bị nói trúng tim đen thì mặt cứng đơ, cười gượng gạo lôi ra cái vẻ mặt thái giám xu nịnh của nó với con My.
- Dù sao bọn mình cũng là bạn bè lâu năm, My không thể nào tuyệt tình như thế được.
- Thêm trầu trà sữa thì có thể xét.
Thằng Lân vẻ mặt đắn đo, nhưng cuối cùng vẫn chịu khuất phục, vì lợi ích lâu dài không làm bài tập cũ của mình mà thằng Lân chịu chi, Trần Thiên Nam đúng là có chút bó tay về độ lười của thằng bạn, học thì giỏi nhưng mỗi tội có cái tật lười làm bài tập cũ.
- À đúng rồi, chiều tầm 5 giờ qua nhà tao, rồi qua nhà thằng Tú cận.
Đang uống nước thì thằng Lân nói, Trần Thiên Nam gãi đầu hỏi.
- Qua nhà nó giao lưu súng ống với nhau à, thôi mày qua mà giao lưu, tao chịu.
Con My sặc trà sữa ho liên tục mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt nhìn thằng Lân có chút ý vị, làm thằng Lân ướn ngực thẳng lưng gồng người như lực sĩ nâng cử tạ.
- Bậy bạ, không nhớ hôm nọ nó mời qua nhà nó ăn sinh nhật nó à? Bạn bè thế này thì c·hết, thế là hỏng, lúc nào cũng kêu anh em xương máu, có gái vào quên hết cả anh em, không được rồi.
Nghe thằng Lân nói Trần Thiên Nam mới vỗ đầu nhớ, đúng là hôm nay sinh nhật thằng Tú cận, hôm trước Tú có mời rồi mà hắn lại quên béng đi mất, chung quy lại mấy ngày gần đây tâm tư của hắn dồn hết lên vấn đề năng lực siêu phàm của mình, ai có năng lực như vậy cũng giống như hắn là chuyện bình thường, cái gì mới mẻ thì chăm chú là chuyện đương nhiên, vì thế sẽ có rất nhiều chuyện khác bị gạt sang một bên.
- Lại tặng quần đùi màu hồng hello kitty cho nó à?
Trần Thiên Nam còn nhớ vẻ mặt bi phẫn của thằng Tú cận khi bóc quà sinh nhật ngay tại chỗ năm ngoái, mấy thằng còn lại thì cười sặc sụa, ôm bụng mà lăn ra đất cười, đám con gái thì trêu chọc Tú cận bông tím khiến thằng bé mặt lâm li bi đát khóc lóc thảm thiết, chung quy lại bạn bè thân thiết mới có thể như vậy với nhau, trêu đùa vui vẻ.
- Bí mật.
Thằng Lân ra vẻ thần bí, Trần Thiên Nam cũng không quá để tâm, hắn còn chưa chuẩn bị thứ gì tặng thằng Tú, tí nữa chắc hắn phi ra chợ xã tìm xem có món quà gì đẹp không mua tặng cho thằng Tú. Chờ một lúc thì đám bạn đi chung với nhau cũng ra khỏi cổng trường, dù sao đây cũng chỉ là buổi đầu nhận lớp chưa có vào học chính thức, nên có lớp ra sớm có lớp ra muộn, sau đó cả đám mới kéo nhau cùng về.
Buổi chiều Trần Thiên Nam chạy ra chợ mua một bộ quần áo thể thao cho thằng tú cận rồi về tắm rửa xin phép ông bà đi sinh nhật, sau đó mới phi qua nhà thằng Lân gọi nó, nhà thằng Tú cận ở bên kia sông, phải đi qua một cây cầu, Trần Thiên Nam lai thằng Lân chạy qua đầu cầu bất giác Trần Thiên Nam tự nhiên rùng mình một cái, hắn nghi ngờ nhìn xung quanh trong đầu lẩm bẩm.
"Quái lạ, sao tự nhiên lại rùng mình rét lạnh nhỉ? Chả lẽ mình sắp ốm rồi."
- Qua nhà thằng Quang mập đã.
- À rồi.
Thằng Lân lên tiếng mới khiến Trần Thiên Nam chú ý tập chung lái xe, khi chiếc xe máy Honda Cup 79 đi qua cầu thì ở một góc có một đôi mắt trắng lộ ra vẻ lạnh lùng, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
- Có chút nhạy bén, chuyện này rất vui.