1. Truyện
  2. Nguyên Hồn Của Ta Là Cổng Phó Bản
  3. Chương 30
Nguyên Hồn Của Ta Là Cổng Phó Bản

Chương 30: Trần Hạo lại khiếp sợ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nói một chút về Vạn Hoa lâu.

Tất cả kỹ nữ của Vạn Hoa lâu đều là người của Huyền Âm môn nên có thể nói là nhân viên chính thức nên ngoại trừ tiền phụ cấp hàng tháng đến từ tông môn ra thì còn có khoảng thêm một khoảng tiền từ các khách nhân khi họ tiếp khách.

Vừa có dương khí của nam nhân để tu luyện, vừa có thêm thu nhập đến từ khách hàng.

Có thể nói ‘một mũi tên trúng hai đích’.

Còn các hạ nhân nam làm ở trong đây thì không dược may mắn như vậy, bởi đa phần họ toàn là bị bán vào đây như nô lệ vì nhiều lý do hoặc được mua về từ các chợ buôn bán nô lệ.

Nên mấy người này đa phần đều thuộc dạng nợ nần bị chủ nợ bán vào đây để trả nợ là chủ yếu.

Còn một số ít người là bị người khác phế đi trong khi tranh chấp và mất hết tu vi trở thành người bình thường.

Những người khống có mục tiêu, không biết làm gì nhưng cơ thể vẫn còn khoẻ mạnh và sung mãng thì cũng vào đây kiếm tiền nuôi sống bản thân hoặc kiếm thêm chút đỉnh tiền về cho gia đình đối với những người có hoàng cảnh nghèo khó.

Ai biểu ở đây toàn là việc nhẹ lương cao làm gì.

Nhưng do là Huyền Âm tông là tông môn của nữ giới nên khi vào đây những người nam nhân này chỉ được lãnh tiền lương hàng tháng và bị buộc phải phục vụ hoàn toàn miễn phí cho các khách nhân khi bị chọn trúng.

Nên đôi lúc cũng có vài người khách mà không có đủ tiền để trả cho các kỹ nữ thì luôn chọn các hạ nhân nhân nam để giải quyết sự ức chế trong việc kìm nén ham muốn.

Còn về dơ hay sạch thì các khách nhân phải tự chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình.

Nhưng đa phần hạ nhân nam khi vào đây làm đều được các tiền bối đi trước hướng dẫn tận tình những gì nên làm, hay chuẩn bị những gì khi có khách muốn được phục vụ để khách hàng thích thú nhất có thể.

Chính vì thế mà Vạn Hoa lâu có một luật ngầm.

Nếu có khách nhân yêu cầu người phục vụ là nam nhân thì họ chỉ cần một phần mười so với giá tiền của tầng một thì họ sẽ được phục vụ bởi các nam nhân được huấn luyện bài bản, chất lượng cao, sạch sẽ thơm tho cả trong lẫn ngoài còn ngoại hình hay tuổi tác thì tùy ý chọn.

Nếu muốn chơi miễn phí thì sẽ bị ném đại một nam nhân bất kỳ, nên khách nhân gặp phải người phục vụ là người có kinh nghiệm hay không có kinh nghiệm thì là cả một vấn đề hên xui và cách ăn ở của khách nhân, thường thì mấy người phục vụ khách chọn miễn phí hầu như đều là người mới và hoàn toàn không có kinh nghiệm hoặc có rất ít.

Nếu chọn dịch vụ này thì nếu khách nhân gặp chuyện gì bất trắc thì Vạn Hoa lâu cũng không chịu trách nhiệm.

Có thể nói luật này được đưa ra chủ yếu để những người nam nhân này có thêm một chút thu nhập nhầm câu dẫn họ ở lại phục vụ lao động thể xác cho Vạn Hoa lâu và cũng như giúp các nữ nhân của Vạn Hoa lâu giải toả khi cần thiết.

Tuy vậy nhưng cũng chẳng có ai nói gì nếu có người chọn cái dịch vụ ngầm này vì một khi bước vào con đường tu luyện này rồi thì việc hai nam nhân kết thành đạo lữ hay là kết hôn với nhau đều là chuyện cơm bữa, hết sức bình thường.

Không ít người cho tới chết vẫn còn trinh nguyên chưa qua một lần nào, có khi phải tự quay tay trong nước mắt để giải toả ham muốn bản thân.

Còn việc muốn quá mà sao không bắt đại một người nữ nhân thường dân nào đó mà giải quyết thì chỉ có nằm mơ mới có người dám làm việc đó, bởi nếu bị phát hiện là một tên hiếp dâm nữ nhân thì chuẩn bị bị săn lùng đi là vừa.

Bởi chỉ cần xác nhận là tội phạm về vấn đề này thì sẽ bị treo thưởng khá cao.

Nếu bị bắt thì hoàn toàn xong đời, không những bị xẻo mất dụng cụ hành nghề mà còn phải bị đóng dấu ấn kí nô lệ vĩnh cữu và thuộc hoàn toàn quyền sở hữu của người bị hại hoặc gia đình của người nữ nhân đó.

Chính vì thế mà chẳng có ai dám làm việc này nếu không có thế lực cực mạnh chóng lưng.

Còn nếu muốn bắt nam nhân ra để thay thế thì tốt nhất vào Vạn Hoa lâu thì ít nhất không có ai để ý tới việc mình giải toả như thế nào.

Nên việc Huyền Âm môn cho xây dựng Vạn Hoa lâu đã được giới nam nhan khá là ủng hộ mặc dù Huyên Âm môn là một ma môn.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Trần Nam kể việc mình đi theo hai anh em Vô Huyền – Vô Khuyết tới Vạn Hoa lâu để ăn uống chơi bời cho biết mùi đời là như thế nào.

Trần Nam bị bọn chúng chuốc rượu vô cho say bí tỉ không còn phân biệt trời trăng sao đất gì nữa.

Sau đó bị cả bọn dụ vào tròng với màng cá cược.

Tất nhiên là lúc này máu liều nhiều hơn máu não nên Trần Nam với tính cách liều lĩnh đã đồng ý tham gia.

Tất nhiên kết cục là bị thua một cách thảm hại và phải thực hiện yêu cầu: nhảy thoát hết y phục và phải phục vụ đám hạ nhân đang đứng ở bên ngoài như mộ kỷ nữ thay vì bọn họ phải phục vụ hắn.

Vừa kể Trần Nam vừa suy nghĩ những tình tiết sao cho hợp lý nhất có thể bởi sự thật là ngày hôm đó tên tiền thân này chỉ đo quá say và không hề tỉnh táo nên dễ dàng bị hai anh em Vô Huyền – Vô Khuyết lừa mà thổi kèn cho người hạ nhân và uống hết tinh chất của người hạ nhân đó để mua vui cho cả đám mà không hề hay biết.

Nhưng tên tiền nhân này tửu lượng lại tệ nên chỉ mới vừa hả miệng ra chưa kịp ngậm gì hết thỉ đã xỉn quất cần câu và ngủ đi rồi.

Cũng khá là may khi đó mấy tên anh em bạn bè của Huyền – Khuyết cũng hết hứng thú với tiền thân nên kêu mấy tên phục vụ ném tên tiền thân qua một bên cho đở chướng mắt.

Nên có thể nói ngày hôm hắn hoàn toàn chỉ uống quá mà xỉn thối chứ chẳng có chuyện gì xẩy ra hết.

Để câu chuyện thêm phần sống động, khích thích, hợp tình hợp lý trong lúc kể chuyện Trần Nam cỏn lợi dụng việc thây đổi cảm xúc trong mỗi câu từ cho nó càng giống hơn nữa.

Lúc lên lúc xuống, đôi lúc thì thêm vài tiếng khóc nữa cho câu chuyện thêm thuyết phục.

Sau một lúc Trần Nam cũng kể xong câu chuyện đầy bịa đặt của mình mà không quên việc kéo dài việc khóc một chút để cho nó thích hợp hơn.

Event

Thấy con mình khóc Trần Hạo giả vờ dỗ dành nhưng trong lòng đầy thì vô cùng tức tối.

Trần Hạo hét lên trong lòng để giải tỏa bớt cơn giận.

“Cái thằng ôn con chết tiệc này làm mất cả buổi tối của ông đây.

Tưởng đâu nó nói sự thật cho mình biết thì ai nhờ nó lại bịa ra một câu chuyện để cho qua mọi chuyện nữa chứ”

“Cũng may là tao có người quen làm ở trong đó nên mới biết được sự thật, chứ nếu không là bữa nay bị mày lừa vố đau rồi”

Thật không may cho Trần Nam là người mà tên tiền thân xém chút nữa thổi kèn là một người quen của Trần Hạo và biết là Trần Hạo rất muốn biết con mình thế nào nên ngay ngày hôm sau người đó đã kể cho Trần Hạo nghe khi tên tiền thân kia đến Vạn Hoa lâu và tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây với đều được nói lại cho Trần Hạo.

Chính vì vậy mà Trần Hạo biết rất rõ hôm đó chuyện gì đã xẩy ra.

Nên ngay lập tức Trần Hạo liền biết đó là lời nói xạo hết sức phi lý từ con trai của mình.

Trần Nam thấy cha mình không hề có một chút động tĩnh Trần Nam lo lắng câu chuyện này có thể qua mặt được cha mình nếu không tối nay xác đinh thức trắng.

“Cha chuyện xấu hổ như vậy con xin cha quên đi dùm con được không cha”

Lúc này Trần Hạo mới lên tiếng trả lời

“Tội cho con quá đi, chắc con phải đau khổ lắm mới dám kể ra cho cha.

Cha xin lỗi”

Nhưng trong lòng lại nghĩ khác: “Được lấm thằng nhải, may là trời đã khuya rồi nên mới ta mới cho mày thoát đó, con trai yêu dấu để mai đi rồi cha tính xổ một lược”.

“Thôi ngủ đi, khuya rồi”

“Vâng”

“Phù may quá cuối cùng đã qua ải thành công”

Mọi chuyện cũng kết thúc tại đây và hai cha con chìm vào giắc ngủ của riêng mình cho tới sáng hôm sau.

Một ngày mới như mọi ngày.

Event

Trần Hạo thức dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho hai cha con.

Sau khi đã súc miệng rữa mặt cho tỉnh táo thì thấy con trai vẫn chưa dậy hoàn toàn không giống với thường ngày một chút nào.

“Nào dậy đi con trai, trời sáng rồi đó”

Bị cha mình gọi dậy, Trần Nam ngồi dậy và nói với trạng thái vẫn còn ngái ngủ:

“Cha...!để con ngủ...!thêm chút nữa đi..

con ở nhà...!cũng...!không có làm gì mà” nói xong nằm xuống ngủ tiếp.

Trần Hạo thấy con mình vẫn cỏn muốn ngủ nên không nở đánh thức vì cho dù có dậy sớm thì cũng chỉ ở nhàn một mình mà thôi, cũng chả có việc gì để làm hết cũng không đánh thức Trần Nam dậy mà cứ để đó rồi quay lại nhà bếp để ăn sáng.

Trần Hạo sau khi bước vào phòng bếp thì hoàn toàn không giữ được bình tĩnh nữa, xém chút nữa là ngồi bệt xuống đất luôn rồi.

Trên mặt bây giờ chỉ còn lại nỗi sợ hãi mà thôi.

“Cái quái gì vậy nè, mới có một đêm thôi mà tu vi đã lên tới luyện khí tầng bảy rồi”

“Không ngờ lúc nãy vô tình nổi hứng kiểm tra tu vi lại biết được chuyện kinh khủng này.

Tư chất này không thể nói là thiên tài được yêu nghiệt mới đúng”

“Không đan dược, không công pháp, không tu linh trận mà vẫn có thể tu luyện nhanh quả thật khủng khiếp quá mà”.

Lúc đầu Trần Hạo cũng nghĩ rằng Trần Nam hồi sáng khi mình không có mặc ở nhà đã tu luyện bằng một bộ công pháp nào đó nên mới nhanh vậy.

Nhưng đằng này lại chỉ có ngủ một đêm chứ có thấy tu luyện hay làm gì đâu mà mới sau một đêm tu vi đã thăng thêm ba tầng không cảm thấy hoang mang mới lạ.

Hoang mang là đúng vì Trần Hạo làm sao mà biết Trần Nam có cái công pháp biến thái vô cùng, chỉ trong vài ngày ngồi không xơi nước mà lên luyện khí kỳ viên mãng cũng không có gì lạ.

“Bình tĩnh lại nào, con trai mình có thể tu luyện là một chuyện tốt, chứ chẳng phải chuyện xấu gì.

Bây giờ chỉ cần chờ tới lúc ‘đại hội thức tĩnh’ diễn ra nữa thôi.

Chắc không có chuyện gì xấu xẩy ra đâu nhỉ”

Trần Hạo trấn án mình lại cho bớt xóc.

“Nếu mà chiều nay về mà tu vi là luyện khí thập tầng thì mình cũng cảm thấy không lạ gì nữa”

Event

“Thôi chuẩn bị bữa sáng đi cho lành, nghĩ thêm chỉ tổ mệt thân”.

Sau đó Trần Hạo đi chuẩn bị bữa sáng.

Còn về phần Trần Nam thì vẫn đang đấm chìm chìm vào giấc mộng đẹp của riêng mình.

Vì mục tiêu là hấp thụ linh khí để tu luyện nên hắn mới chăm chỉ dậy sớm rèn luyện.

Mà hôm qua mục tiêu đã hoàn thành nên hôm nay hắn quyết định nghĩ ngơi một bữa để thư gian sau những ngày luyện tập vất vả.

.

.

Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, Trần Hạo vào phòng định kêu Trần Nam ra ăn sáng nhưng thấy Trần Nam vẫn còn đang ngũ nên không muốn làm phiền giắc ngủ của con trai nên quay lại nhà bếp rồi dùng bữa sáng một mình.

Dùng xong thì dọn sơ một chút rồi đi ra ngoài để làm việc.

Còn về phần Trần Nam do bị công pháp ảnh hưởng mà linh khí không ngừng tràn vào cơ thể hắn làm cho hắn càng ngủ càng thoải mái tu vi không ngừng tăng lên.

Cũng may là hắn là nhân loại nếu là long tộc chắc là chọn lựa ngũ mãi luôn quá.

Tuy là có công pháp hỗ trợ nhưng cũng phải chờ gần hai tiếng thì hắn mới thăng cấp thành luyện thể tầng tám.

Sau khi tu vi tăng lên thì thương thế hay những triệu chứng bất thường đều bị suy giảm nên sau khi tu vi thăng lên luyện thễ tầng tám thì cơn buồn ngủ của hắn cũng giảm đi và không thể ngủ được nữa nên đành phải tĩnh dậy.

Và lúc này bụng của hắn cũng bắt đầu đánh trống đòi làm việc.

Thấy cái bụng của mình biểu tình, Trần Nam cũng không muốn nằm ỳ một chổ nữa vì hắn không phải cảm thấy đói mà nên mới ngồi dậy mà là vì hắn không thể ngủ đươc nữa.

Nên hắn nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi đi xuống bếp nhầm lấp đầy cái bụng của mình.

Đến bếp Trần Nam thấy đồ ăn còn để trên bàn và được đậy một cách kỉ càng, phía dưới một cái tô có để một tờ giấy.

Cầm tờ giấy lên đọc thì ra là lời nhấn của Trần Hạo để lại cho hắn.

Khi đọc tờ giấy Trần Nam thấy cảm kích cái chế độ ‘phiên dịch ngôn ngư’ của hệ thống nếu không có nó chắc Trần Nam cũng không biết nội dung viết cái gì vì chữ viết quá xấu.

“Sau này phải nói cha rèn chữ viết lại mới được.

Mà mình có quyền nói câu này hả trời”

“Thôi để sau vậy, ăn sáng trước đã”

Nói rồi Trần Nam bắt đầu dùng bữa để chuẩn bị bắt đầu một ngày mới

Truyện CV