1. Truyện
  2. Nguyên Hồn Của Ta Là Cổng Phó Bản
  3. Chương 42
Nguyên Hồn Của Ta Là Cổng Phó Bản

Chương 42: Số báo danh “1344”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cuối cùng thì cái ngày mong chờ đã tới.

Hôm nay đại hội thức tỉnh chính thức bất đầu.

Bởi không phải thành, trấn nào cũng có thức tỉnh thạch để cho mọi người tự do tiến hành thức tỉnh hết.

Và cũng như là số lượng cũng không có là quá nhiều.

Vì sao một thời gian những viên thức tỉnh thạch này sẽ không còn khả năng thức tỉnh nữa và phải tiến hành ôn dưỡng đặc biệt trong một thời gian thì nó mới có thể tiếp tục tiến hành thức tỉnh.

Nên hầu như là tất cả những viên thức tĩnh thạch đều được đặt tại những nơi như các toàn thành lớn hay thủ đô.

Chính vì vậy mà mới có cảnh tượng từng dòng người đổ về Vân Nam thành.

Những người này từ những khu thành, trấn, thôn, xóm xung quanh Vân Nam thành nô nức đổ về.

Những người này đổ về đây không chỉ để dẫn con em của mình để tiến hành thức tỉnh mà còn để tham gia ngày hội này nữa.

Bởi mỗi lần đại hội thức tỉnh diễn ra y như rằng trở đều thành ngày lễ hội vậy.

Cũng chính vì vậy mà lần nào cũng vậy vệ binh của Vân Nam thành đều phải hoạt động hết % công suất để giải quyết tất mọi vấn đề phát sinh gây mất trật tự an ninh của Vân Nam thành.

Vì số lượng người thức tỉnh mỗi lần đều rất nhiều nên đa phần đại hội thức tỉnh đều diễn ra trong mấy ngày, có khi là một tuần mới xong.

-----

Trở lại với Trần Nam.

Sau bữa tiệc chia tay của mấy người anh, người chú ở chổ làm thì bây giờ hiện tại Trần Nam đang say giấc nồng ở trên giường.

Hậu quả của việc tửu lượng thấp đến không tưởng mà còn đua theo với người ta.

Vốn dĩ tửu lượng của tên tiền thân đã không quá cao, mà giờ còn thêm linh hồn của một tên thuộc dạng rượu = thuốc ngủ nửa thì kết quả khỏi phải nói.

Tường có thể chịu được vài ly cho vui cửa vui nhà với mọi người nhưng ai ngờ đâu chỉ mới ly đầu tiên là hắn đã gục luôn xuống bàn rồi ngáy o o o...

Cũng may là bửa đó cha hắn có đi theo nên mới có việc hắn ngủ ở nhà.

Chứ nếu không là ngủ luôn tại chổ cho tới sáng rồi.

Đang ngủ ngon thì bị đánh thức.

“Dậy gần trưa rồi.

Còn ở đó ngủ nướng nữa hả?”

“Dậy ngay nào con trai”

Bị đánh thức nhưng cơn buồn ngủ vẫn níu kéo không cho Trần Nam dây.

“Để con ngủ thêm...!một chút đi cha...!còn sớm mà”

Vừa nói Trần Nam vừa kéo tấm chăn qua đầu của mình để ngủ tiếp.

“Sớm cái gì? Có biết đây là lần thứ mấy rồi không hả?” Trần Hạo bất đầu nổi giận rồi.

“Mới có lần thôi mà cha.

Để con ngủ thêm chút nữa đi mà cha”

“Vậy mà còn không dậy hả?”

Trần Hạo lấy tay túm lấy cái chăn rồi kéo mạnh.

Nhưng lại gặp sự phản kháng mãnh liệt tới từ Trần Nam.

Không muốn tiếp tục dần co thêm cho mất thời gian Trần Hạo liền tung chiêu cuối ra trong hắt tấm chăn ngược trở lại cho Trần Nam.

Bốp bốp bốp.

Sau ba tiếng vã giòn tan thì ngay lập tức Trần Nam bật dậy ngay vì đánh đau ở mông.

“Cha mạnh tay quá đó” Trần Nam vội quay sang trách cha mình.

Nhưng đáp lại Trần Nam là một khuôn mặt giận dữ và hai bàn tay đang khởi động nhịp nhàng.

“Vậy sao? Lâu rồi chưa đánh mông của con nên ta tưởng đâu lục nghề rồi chứ.

Hồi nãy đánh chưa có đã gì hết chắc phải

đánh thêm mấy cái để tìm lại cảm giác củ mới được.”

Lúc này dường như mọi thông báo nguy hiểm trong cơ thể của Trần Nam đều vang lên một cách mãnh liệt.

Nó như muốn báo hiệu nếu mà không chịu rời khỏi giường trong vài giây tới thì chuẩn bị nát mông đi là vừa.

“Không cần không cần đâu cha con dậy ngay đây.

Cha không cần tìm lại cảm giác củ đâu”

Trần Nam vội vàng bật dậy và chạy ra ngoài với tốc độ nhanh nhất có thể.

Event

Trần Hạo nhìn Trần Nam chạy ra ngoài chỉ biết cười rồi lắc đầu vài cái, sau đó dọn dẹp chổ ngủ lại cho nó gọn gàng.

Một lúc sau, Trần Nam bước vào bếp để dùng bữa sau khi giải quyết mọi thứ và tỉnh táo.

Lúc bước vào trong bếp Trần Nam thấy Trần Hạo đang dọn ra những món trong vô cùng ngon.

Trần Nam lao ngay vào bàn ăn với cái tâm hồn ăn uống đang rộng mở.

“Oa.

Hôm nay cha chuẩn bị nhiều món ngon quá đi.

Nhất định con phải ăn hết mới được”

Trần Hạo tiến lại bàn với hai dĩa thức ăn cầm trên tay.

“Muốn ăn hết thì cũng phải ăn từ từ thôi coi chừng mắc nghẹn bây giờ”

“Dạ”

Nói xong Trần Nam bắt đầu ăn với tâm trạng vui vẻ.

“Cha nè nếu con nhớ lầm thì bữa đầu tiên đâu chỉ có lấy số mà thôi chứ có tiến hành thức tỉnh đâu mà cha gấp quá vậy”

“Còn không gấp, nhìn kỹ lại đi ông tướng giờ trưa tới nơi rồi còn đâu.

Không đi sớm thì đừng có nghĩ tới việc có cơ hội rút

số.

Lần nào cũng có mấy người tới trễ không lấy số thứ tự được mà mà không thể tiến hành thức tỉnh được”

“Bộ con nghĩ là số thứ tự muốn lấy lúc nào thì lấy hả?”

“Nói trước cho mà biết không chỉ lấy số không đâu mà còn lấy thông tin nữa chứ đo mất thời gian lắm.

Với lại con nghĩ hôm nay có thể di chuyển dễ dàng hay sao?”

Nghe cha mình nói tới đây thì Trần Nam liền cảm thấy gấp gáp hơn.

Bởi mấy hôm trước hắn thấy đã rất nhiều người rồi.

Không cần nói thì hắn cũng biết là hôm nay người nhiều tới mức nào.

Trần Nam liền vội vàng ăn cho thật nhanh để còn đi ghi danh lấy số.

Kết quả là lúc đầu người hói thúc là Trần Hạo, bây giờ thì người hối thúc là Trần Nam.

Việc ghi danh lấy số nhầm chủ yếu để dễ quản lý việc tiến hành thức tỉnh vào mỗi ngày tránh những việc phát sinh ngoài ý muốn.

Cũng vì đi trễ mà xém chút nữa là Trần Nam đã lỡ mất cơ hội rồi may mà có mấy người thủ vệ giúp đỡ nên mới có thể kịp thời lấy số.

“May mà kịp thời tới lấy.

Nhưng mà số lấy lại là ‘’ cơ chứ”

Trần Nam rầu rĩ bởi con số lấy được lại là sự ghép lại của hai con số xui mới khổ chứ.

Trần Hạo thấy Trần Nam buồn thiu nên định an ủi.

“Vui lên nào con trai hồi đó cha số nữa mà”

“Con buồn không phải vì số thứ tự đâu.

Con buồn vì chuyện khác cơ”

“Chuyện gì nào nói cho cha nghe với”

“Thôi con có nói thì cha cũng không hiểu đâu.

Mau về nha thôi cha”.

“Ờ” Trần Hạo cũng không có hỏi thêm gì nữa.

Sau đó do hôm nay cả hai không có đi làm nên Trần Hạo ở nhà huấn luyện Trần Nam chiến đấu và võ kỹ mà mình biết.

Nhưng người tính không bằng trời tính, hôm đó hai anh em Trần Vô Huyền và Trần Vô Khuyết cũng tới trễ và nằm phía gần cuối danh sách cách số thứ tự của Trần Nam hơn mười người mà thôi.

Và thế là một ngày của hai cha con trải qua hết sức bình thường và cũng không có gì khác lạ.

Ngày hôm sau.

Vì ngày hôm nay không có gì để làm nên Trần Nam được ngủ dậy trễ một chút.

Nếu có việc để làm thì chỉ có là đi xem danh sách để biết mình ngày nào tiến hành thức tỉnh mà thôi.

Chính vì vậy mà hai cha con không có gì để phải vội vàng hết, do với số thứ tự như của hắn thì theo thông lệ mọi năm thì phải tới ngáy thứ tư thứ năm thì mới tới lược.

Nên mãi cho tới gần trưa thì hai cha con Trần Nam mới vào thành để xem lịch tiến hành thức tỉnh.

Việc xem lịch là tuy chính nhưng tận hưởng ngày hội này mới là mười.

Event

Nên ngay khi biết mình phải tới tận ngày thứ năm mới thì mới tới lượt mình tiến hành thức tỉnh thì Trần Nam cũng chẳng vội vàng gì và cứ thế mà tận hưởng mấy ngày hội này.

“Con không đi xem nghi thức thức tỉnh hả?”

“Đi làm gì cha, dù gì thì tới ngày thứ năm thì con mới thức tỉnh mà nên lúc đó xem cũng chẳng muộn”

“Tùy con thôi đừng có mà tới hôm đó rồi hồi hộp quá mà không bình tỉnh được thì đừng có trách sao cha không báo trước.”

“Không cần quá lo đâu mà cha chỉ là tiến hành thức tỉnh thôi mà”.

Lúc này lời nói của hắn cứ nhẹ tựa lông hồng hoàn toàn không hề coi việc này qua nghiêm trọng nhưng hắn đã lầm.

Nhưng lúc này đây Trần Nam chỉ quan tâm tới việc cùng hắn tận hưởng mấy ngày hội này mà thôi.

.

.

Sau vài ngày chờ đợi thì cuối cùng ngày này cũng đã đến.

Hôm nay Trần Nam không còn ngủ nướng nữa mà hắn dậy rất sớm, sớm hơn cha hắn một để chuẩn bị mọi thứ cho thật tươm tất gọn gàng.

Vì là mấy ngày hội nên đồ ăn ngon không hề thiếu cho nên mấy ngày nay hai cha con hắn hầu như chỉ ăn ở bên ngoài mà thôi.

Tuy là giá cả của mấy món ăn bị xáo nấu lên mấy lần nhưng nhờ việc hai cha con hắn tới ăn toàn là những hàng quán của người quen nên không bị chặt chém như nhiều người khác.

Thêm vào đó do Trần Nam làm việc tại một lò mổ tuy chỉ là tạm thời nhưng cũng có thêm một khoảng kha khá vào khoảng thu chi của hai cha con nên áp lực kinh tế của Trần Hạo cũng giảm hẳn và cuộc sống của hai cha con cũng tốt hơn trước.

Cộng thêm việc Trần Hạo thu được viên nội đan của con ma lang cấp một lúc trước nữa thì cũng thêm được một khoảng không nhỏ.

Tuy là viên nội đan này chỉ là một viên cấp thấp nhưng nó lại thuộc loại cực hiếm vì nó hoàn toàn không có bất cứ thuộc tính nào, hoàn toàn như là một viên thuần năng lượng kết tinh lại mà thành.

Tuy là nó có tác dụng không quá nhiều nhưng nếu đem dùng trong quá trình luyện đan thì nó hoàn toàn có giá trị cao rất cao, nhất là những người đang chuẩn bị lấy chứng nhận luyện đan sư cấp hoặc .

Hôm nay vì là ngày quan trọng nên Trần Nam ăn diện chỉnh chu và đẹp hơn mọi khi.

Hôm nay Trần Nam bận một bộ đồ mới hoàn toàn không hề giống với mọi khi mà là bộ quần áo của một vị công tử nào đó của Vạn gia mà hắn thầu lúc trước.

Lúc đầu Trần Hạo biết hắn lấy bộ y phục này của Vạn gia nên có phần hơi sợ do Vạn gia biến mất một cách bí ẩn nên sợ động vào y phục bị xui.

Nhưng gặp phải Trần Nam lấy mình làm ví dụ thử bận cả ngày cũng không thấy làm sao nên cũng đành chấp nhận.

Trần Nam an tâm bận mấy bộ đồ này vì lúc hắn ném cái đống y phục vào trong [Túi đồ] thì không thấy có một thông báo hay thông tin nào về mối nguy hiểm tiềm tàng nào hết nên Trần Nam mới an tâm mà lấy ra bận.

Nhưng mà với một người tuy là thích trang phục cổ trang nhưng còn vấn đề thẩm mỹ trong việc phối đồ gần như bằng không nên bộ trang phục mà hắn bận lại không có được hòa hợp cho lắm.

Nhưng nhìn chung tuy là cũng không đến nổi nào nhưng người khác nhìn vào lại rất chướng mắt.

Thấy Trần Nam ăn bận khác ngày thường nên Trần Hạo lại tỏ ra ngạc nhiên.

Tuy biết là hôm nay tuy là ngày trọng đại nhưng mà Trần Nam có cần ăn diện một cách quái lạ như thế không.

“Con ăn bận như vậy để làm gì vậy?” Trần Hạo tỏ ra khó hiểu

“Thì bữa nay con tiến hành thức tỉnh nên con phải tắm rửa cho sạch sẽ, y phục phải chỉnh chu gọn gàng mới mẻ thì mới may mắn chứ cha”.

“Nhưng con có cần phải ăn bận một cách quái lạ như vậy không?”

“Lạ chổ nào cha con thấy đẹp mà”

Lúc này Trần Hạo cũng bó tay trước lối ăn mặc không giống ai của con trai của mình.

‘May là chỉ có hai cha con sống ở đây mà thôi’ Trần Hạo thở dài thầm than.

Bây giờ Trần Hạo lại mừng thầm vì chỉ có mỗi hai cha ở đây nên chỉ có mỗi bản thân phát hiện ra lối ăn mặc quái dị của con trai.

Nếu mà có hai khác nhìn thây thì hắn chỉ biết trốn đi cho đỡ nhục mà thôi.

Quyết không để cho ai nhìn thấy Trần Hạo liền nắm đầu lôi Trần Nam vào trong phòng rồi tự tay thay cho hắn một bộ đồ mới.

Hiện tại tủ đồ của hai cha con đã được bổ xung thêm kha khá y phục mà lúc trước được Trần Nam hôi của từ Vạn gia.

May cho hắn là sau khi Vạn gia biến mất thì ngoài quần áo là không bị người khác lấy vì có chút lo sợ ra thì những thứ có giá trị khác đề bị lấy đi hết.

Dưới bàn tay và cái nhìn của Trần Hạo, Trần Nam giờ đây đã khoác lên mình một bộ cánh mới trông chỉnh chu và được hơn hẳn.

Kết hợp với nhan trị của hắn nữa thì y như một vị công tử nhà giàu chứ không phải một tên bị ruồng bỏ của Trần gia.

Tuy chất liệu của bộ y phục không phải là loại đắt tiền nhưng mẫu mã và thiết kế hại rất hài hòa và khá đẹp.

Không phải nói lúc này hắn và trước đây vài phút hoàn toàn như hai người khác nhau, chứ đừng nói tới chủ thể trước kia.

Tuy là cũng ăn mặc như kiểu nhà giàu, quý tộc nhưng nếu so với bây giờ thì còn thua xa.

Đến cả bản thân của Trần Hạo cũng vô cùng ngạc nhiên trước sự thay đổi của con trai mình chỉ với một bộ quần áo.

“Tuyệt.

Ổn hơn rồi đó”

Trần Nam kiểm tra một chút rồi cảm thấy có khác gì lúc nãy đâu.

“Có gì khác đâu mà cha là to chuyện lên vậy chứ” Trần Nam cầu nhầu

“Có đó tại con không thấy mà thôi” Trần Hạo đáp lại.

Event

“Mà...” Trần Nam chợt nảy ra một ý nghỉ.

Sau đó nhìn chầm chầm vào Trần Hạo và sao đó đi vài vòng kiểm tra.

“Cha tắm rửa thay đồ luôn đi cha”

“Để làm gì?”

“Con ăn bận đồ mới như vậy rồi.

Mà cha làm sao mà lại bận đồ củ được.

Con và cha đi bên cạnh nhau thật không hợp một

chút nào”

“Nhưng mà cha bặn mấy đồ như vậy quen rồi, bận mấy bộ này cha cứ cảm thấy sao sao ấy”

Trần Hạo vốn từ trước tới nay chỉ toàn ăn mặc giản dị vô cùng bình thường nên mấy bộ đồ sang trọng như của mấy người giàu hay mặc thì có chưa bao giờ mặc cả.

“Thì chỉ hôm nay thôi có gì mà cha lo quá vậy”

Trần Nam vừa nói vừa đẩy Trần Hạo đi ra khỏi phòng.

“Ờ được rồi để cha tự đi con đừng đẩy nữa”

“Cha cứ đi tắm đi con chuẩn bị đồ cho cha thay”

Vừa nghe con trai chuẩn bị đồ cho mình thì Trần Hạo liền cảm thấy lạnh cả sống lưng luôn.

Với cái gu thẩm mỹ khi phối đồ của Trần Nam vừa mới thể hiện thì bận vào chỉ có nước đeo mặt nạ để không ai nhận ra thì mới ổn.

“Thôi để ta tự lấy là được”

Nói xong Trần Hạo với tốc độ nhanh nhất lấy y phục rồi chạy thật nhanh ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của Trần Nam.

“Bộ để mình lấy đồ giúp không được hay sao mà cha lại gắp gáp đến vậy chứ”.

Một lúc sau khi Trần Hạo đã tắm rửa sạch sẽ và thay một bộ đồ mới (mới của ta củ của người: dân chơi hệ second hand).

Trần Nam nhìn vào Trần Hạo mà không giấu nổi sự ngạc nhiên của mình.

Trong mắt của Trần Nam hiện tại thì cả người Trần Hạo toát lên một sự cao sang, quyền quý một cách kì lạ.

Phải nói là hợp nhau đến như vậy, cứ như là Trần Hạo sinh ra là thuộc về gia đình giàu có, quyền lực chứ không phải loại con ghẻ con rơi như thế này.

Tuy bộ y phục này đã có phần củ nhưng Trần Nam nhìn thấy thì cha của hắn bận vào còn đẹp hơn là lão Trần Vô Đạo lúc nào cũng bận mấy bộ y phục đắt tiền mà hắn từng thấy.

“Quả nhiên người đẹp vì lụa.

Câu này quả không sai chút nào”

Trần Nam chỉ có thể nói như vậy mà thôi.

“Thật vậy sao con trai” Trần Hạo tỏ ra ngại khi được Trần Nam khen.

“Thật mà cha.

Cha mà trẻ lại khoảng chục tuổi thì con dám cá là nữ nhân nào cũng đổ vì cha hết cả thôi”.

“Con nói quá không à làm gì tới mức đó”

“Thật mà.

Con bây giờ có chút hối hận rồi”.

“?” Trần Hạo hoàn toàn không hiểu.

“Cha mà đi ra ngoài với bộ dạng này người khác nhìn vào chẳng phải thiệt thòi cho nhan sắc rạng ngời của con không chứ” vừa nói Trần Nam vừa làm bộ dạng thất vọng.

Cũng phải thôi, tuy là dung mạo của Trần Hạo bởi vì bị thời gian và áp lực cuộc sống làm cho bản thân trở nên già hơn so với tuổi thật, thế nhưng nhiêu đó thì vẫn không hề làm giảm bao nhiêu nhan trị mà còn làm tăng thêm vẽ phong trần của bản thân.

Và đây cũng là một trong những nguyên nhân là Trần Vô Đạo câm ghét Trần Hạo.

Nghe con mình nói xong Trần Hạo cũng không biết nói gì luôn.

“Thôi nhanh đi nào ông tướng.

Sắp trễ giờ tới nơi rồi kìa”

“Ấy chết đi nhanh lên cha”

Thấy sắp trễ Trần Nam vội vàng chạy

“Từ từ thôi kẻo té bây giờ”

Sau đó hai cha con Trần Nam nhanh chóng đến chổ tiến hành nghi thức thức tỉnh..

Truyện CV