Hàn Tông mấy ngày nay chăm chỉ hấp thu linh thạch, để hắn chân chính hiểu được cái gọi là nhà giàu tiêu tiền.
Thật sự nhanh hơn ngồi thiền định hấp thu linh khí rất nhiều, với ba mươi tám viên còn lại hắn dù hấp thu chưa hết đã có cảm giác gần chạm tới ngưỡng cửa của Luyện Khí tầng .
Lại nói Hàn Tông bốc được quẻ thủ, chính là ở vòng tuyến sau cùng, ngay cả nam tử và Tuấn Nghĩa cũng thế, điều này hắn thấy hơi vô lý nhưng lại hài lòng với cái vô lý ấy.
Đêm qua đám tán tu đã phân chia rất rõ ràng, quẻ Trấn ở vòng ngoài, Công vòng giữa, cuối cùng mới đến Thủ.
Nhiệm vụ của hắn rất đơn giản, chỉ là yểm trợ phía sau làm cho yêu thú không xuyên qua vòng giữa là được.
Vào được coi như trận bị phá.
…
Quay trở lại trận chiến…
Một con yêu thú vừa bị gã tán tu nọ đạp một cước văng tới chỗ hắn, Hàn Tông lần đầu thực chiến lúng túng bị nó tông trúng lăn lộn một vòng.
Con yêu thú đứng lên lao về phía hắn nhưng mà đã bị Tuấn Nghĩa bên hông chém tới một kiếm hạ gục.
Thế mới thấy, dù bọn họ nghi kị lẫn nhau nhưng dưới tình huống sinh tử vẫn phải ra tay tương trợ.
Cuộc chiến rất ác liệt nhìn đâu đâu cũng là máu và xác chết, biện pháp tạo thành trận pháp của nam tử họ Lý là ổn thoả nhất, phàm là Dã Lang đều không cần nói, ngay cả Yêu Lang cấp cao giai cũng là không xuyên qua lớp được phòng thủ.
Phía xa một số tán tu cùng vài "đệ tử phải chết" khác thấy tình hình càng ngày bất lợi cũng tìm cách tập hợp người đông thế mạnh, tình hình cũng dần khả quan hơn.
Nơi yêu thú ít tấn công nhất là chỗ Mạc Văn Tư, hầu hết chỉ là Dã Lang , một vòng đệ tử bảo vệ quanh người tiểu nam tử họ Đỗ, để bọn chúng rèn luyện một phen.
Thảm nhất cũng đáng bi nhất là binh sĩ phàm nhân, giết được một con Dã Lang cũng chết tới hai người, mà Yêu Lang có khi chục kẻ chết đi cũng không đánh đổi lại một con.
"Gàooo…"
Một tiếng rống vang lên đằng xa để bọn hắn nhìn lại phải lạnh người, một con Huyết Hầu Yêu Lang cao tới hai trượng, là yêu thú cấp hàng thật không giảm giá. Nó ngửa cổ lên trời gào to một tiếng rồi lao vào đám người Hàn Tông đang bày trận ở đó.
Xui xẻo cho gã họ Bàn, gã rút phải quẻ Trấn, nhìn con yêu thú cấp xông tới, mắt gã như muốn nồi ra. Ngưng Khí hậu kỳ như gã gặp cũng là phải vái, không cần suy nghĩ nhiều gã lùi về tận sau nơi đáng ra là đám người quẻ Thủ như Hàn Tông áp trục.
Mấy tên tán tu vòng ngoài còn chưa kịp kêu vô sỉ đã bị một trảo của con Yêu Lang này tát cho một cái, tên thì cả người bay đi, kẻ người ở lại chỉ bay đầu, yếu như Luyện Khí bị một trảo như vậy cả người thành ba khúc.
Cứ như vậy người nọ nghi kỵ người kia, kẻ này sợ chết lùi lại, kẻ kia có ý liều mạng lại không cam lòng mà tránh ra. Vòng trận cứ như vậy tan vỡ.
Kết quả này Hàn Tông đã rõ ràng từ đầu, ai chịu hy sinh vì ai chứ, ai chịu thiệt vì ai chứ. Hoặc chết cả, hoặc ai khôn chạy trước thì sống.
Chỉ thấy nam tử tóc dài trên tay cầm một tấm phù màu lục, y lại ra hiệu về phía tên họ Bàn.
Gã họ Bàn thấy vậy nhìn tình thế cấp bách bèn vận khởi linh lực hô to.
"Chư vị, chúng ta bị tên Mạc thành chủ này lừa rồi, y đang dùng chúng ta như hình nhân thế mạng, các vị nhìn xem phía y không hề có yêu thú tới đánh."
Một lời của gã nói ra khiến không ít kẻ vừa thở dốc một hơi dừng lại nhìn về phía Mạc Văn Tư .
Quả như thế thật, đội hình của gã vẫn rất vững vàng, nhìn như chật vật mà lại không hề nguy. Đứng đầu trận tuyến nhưng lại không có mấy yêu thú cấp cao tiến công tới, hầu hết là Dã Lang thi thoảng lắm mới có một con Yêu Lang.
Một màn này để rất nhiều tán tu vốn đã có tâm riêng phải cảnh giác suy tính lại.
"Ngươi nói gì ? Làm dao động lòng người, đừng nói qua thú triều không chết, dù chết ta cũng phanh thây diệt hồn các ngươi."
Mạc Văn Tư đứng bên trong mắng to.
Lời này làm cho gã họ Bàn hoảng sợ, hồn phách tiêu tan còn nói gì đầu thai, nhưng mà gã lại nghe một tiếng nam tử khác bên tai.
"Ngươi đã làm lộ kế hoạch của hắn, dù giờ đổi đen thay trắng cũng đã không kịp. Chỉ còn cách bước tiếp, bước tiếp ngươi sẽ có cơ hội sống mà rời đi, ngươi không tin có thể ở lại thử?."
Lời này chính là của nam tử tóc dài nói ra.
Gã họ Bàn nào có thời gian suy nghĩ trước sau, gã lúc này chỉ còn dựa vào bản năng mà chọn lựa.
"Vậy sao Mạch thành chủ? Ngài giải thích thế nào về việc chỉ có dã thú tới đánh mà không hề có yêu thú?."
Gã lại cắn răng hướng ra phía tán tu nói tiếp
"Chư vị biết vì sao không? Là mùi. Bọn chúng bôi mùi của yêu thú cấp cao lên người tránh cho yêu thú tìm đến, chỉ có dã thú ngu ngốc mới không phân biệt được mà thôi."
Lại một lão giả khác lên tiếng phụ hoạ.
Lời này đủ hiểm để vô số kẻ nhận ra thực hư, mà dù lúc này cũng đâu có thời gian kiểm chứng, thà tin là có chứ không nên lắc đầu.
"Hai ngươi theo phía đông nam mà chạy, ta khắc có biện pháp tìm được."
Nam tử tóc dài vừa dùng một thanh pháp khí trung phẩm đón đỡ một trảo cho gã họ Bàn, vừa quay lại ra lệnh cho Hàn Tông cùng Tuấn Nghĩa.
Hàn Tông vừa bị một trảo vồ trúng, cả chiếc áo của hắn bị xẻ rách một đường máu me chảy be bét xen lẫn da thịt.
Nghe một lời như vậy hắn cũng biết tên này đã tính toán trước sau rồi, không khỏi hướng về sau mà chạy.
Tuấn Nghĩa cũng vậy, một cánh tay y bị thương lộ rõ xương.
"Chư vị đạo hữu, các người vốn cũng là bị đày tới đây chịu chết, việc gì phải khổ?
Chi bằng theo chúng ta tiến về Đông Ngoại Hải làm lên cơ nghiệp một phen, các vị nghĩ kỹ, dù ở lại đây thủ thắng, cả đời cũng chỉ như vậy thôi, liệu sau này có khởi lên sắc gì?".
Gã họ Bàn lại hướng một đám đệ tử bị điều tới đây trấn giữ thành kia nói ra.
Quả thật lời ấy để một số kẻ đệ tử trong đó động tâm, bọn họ biết rằng dù đoái công chuộc tội thì đường tương lai cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu so với tán tu.
Xoẹtttt…
Một ánh hào quang hướng đầu gã họ Bàn lao tới, nhìn rõ ràng là ánh kiếm quang của vị Mạc Văn Tư này chém tới.
Bàn Thắng còn chưa kịp định hình, một cái phù màu cam bắn tới chặn ngang kiếm quang
Oành…
Ảnh hưởng bởi vụ nổ, Bàn Thắng lùi về sau mấy bước loạng choạng dừng lại, gã được nam tử phía sau đỡ lấy, tuy vậy gã vẫn phải phun ra một ngụm máu mới đứng vững.
Một kích vừa rồi không phải nam tử xuất thủ tương trợ đầu gã đã nổ như quả dưa, mồ hôi lạnh ứa ra, Bàn Thắng lại càng kiên định vào quyết định của mình.
"Ngươi là ai?".
Mạc Văn Tư nhìn nam tử vừa cứu gã béo họ Bàn, y đánh giá người này chỉ là Ngưng Khí sơ kỳ tại sao lại có Hộ Phù cấp ?
"Ta chỉ là khách nhân qua đường dừng lại xem kịch mà thôi."
Y điềm nhiên trả lời, bộ dáng nhân sinh vô vị. Nhưng mà còn chưa đắc ý đã bị một trảo của yêu thú tát hộc máu văng ba bốn trượng.
"Các vị còn chờ gì mà không nhanh rời đi? Theo ta về phía đông thành, nơi đó có vài vạn phàm nhân, lợi dụng hỗn loạn chúng ta nhất định thoát đi được."
Nói rồi gã Bàn Thắng xông tới chộp lấy tấm phù trên tay nam tử, không chút do dự nhắm hướng đông rời đi.
Trong khoảnh khắc đại chiến nổ ra, kẻ cụt tay, kẻ mất chân, kẻ cạn kiệt linh lực mà bị xâu xé. Một lời này đủ làm vô số kẻ khao khát tìm đường sống.
Lại một kiếm vừa rồi của Mạc Văn Tư đủ để chứng minh.
Chắc chắn rồi, người ta chơi trò gian lận, ngươi còn ở lại đây ngoại trừ chết thay ra cũng đâu có quan hệ gì để người cứu giúp.
Một hô vạn ứng, một người dẫn đầu cả đám chạy theo, những kẻ theo đầu tiên là những tán tu đã thân cô thế cô này.
Mà đám thứ hai lại chính là nhóm đệ tử tông môn bị điều tới đây, bọn họ nhằm hướng gã Bàn Thắng mà đuổi theo.
Nhưng đang trong thú triều quần công, muốn dứt ra đâu phải dễ, kẻ trước đi rồi người sau gánh thêm.
Từ một địch hai chuyển thành một địch bốn địch năm, cứ thế số tu giả chưa kịp chạy theo chết đi lại ngày một tăng.
Sắc mặt của Mạc Văn Tư dữ tợn, vì một kẻ này phá hỏng kế hoạch, ngay cả đường lui cho tiểu nam tử cũng đứt.
Tán tu đi rồi yêu thú phần ai?Tất nhiên là dồn hết vào quân binh và nhóm của gã rồi.
Nhưng gã nào còn tâm tư, một cước đạp lên vai một tên đệ tử, Mạc Văn Tư phóng ra ngoài tới hướng nam tử tóc dài.
Chính kẻ này đã phá hỏng tất cả, gã muốn moi tim gan kẻ này ra ăn gỏi mới hả dạ.
Nam tử tóc dài nhìn Mạc Văn Tư mỉm cười tránh sang một bên, bị đường kiếm đâm hụt, Mạc Văn Tư lại nhìn ra kẻ này đang dùng Trợ Phù.
"Ngươi rốt cục là ai?".
Một kẻ có thể có nhiều phù quý giá như vậy thân phận nào tầm thường.
"Ngươi nhìn sau ngươi ấy."
Ngược lại y chỉ nói một câu.
Mạc Văn Tư cho rằng là kế lạc hướng của tên này nên không quay lại, gã đang tiếp tục định sử một kiếm về hướng nam tử thì rùng mình.
Cuồng phong phía sau rít gào, Mạc Văn Tư chỉ kịp quay lại đã ăn ngay một trảo của con Huyết Hầu Yêu Lang cấp cao giai giữa ngực.
Gã bay hai vòng về sau ngã dúi dụi xuống đất, lồm cồm đứng dậy miệng phun một ngụm máu, gã chật vật nhìn tên nam tửi.
Chỉ thấy tên nam tử kia mỉm cười một cái rồi cước bộ hướng phía nam phóng đi.
Tức tối gã định đuổi theo nhưng là không kịp rồi, lại một trảo của Huyết Hầu Yêu Lang xông tới để gã xám mặt.