Sau bảy ngày thương thế hắn đã khỏi chỉ còn vẩy sẹo, mà hơn hai năm qua Hàn Tông vẫn phong cách cũ. Mặt sẹo, tóc đã dài nửa thước thả xõa đằng sau, hắn mặc một bộ áo vải xám, bên ngoài áo bào trắng chạm đất cùng thắt lưng đen, bên hông đeo ngọc bội màu đỏ của hội Bách Hợp cùng với một túi càn khôn, cả người hắn vẫn gầy như trước.
Ngồi khoanh chân trên giường hắn nghĩ ngợi rất nhiều, rất là về công pháp và tài nguyên. Hắn nghĩ tới Thường Xuân, nàng ta dường như có thù mất cha với hắn vậy, làm khó hắn từ trước cửa phòng làm đi.
Nhưng mà dù có muốn chân chính đánh bại nàng ta cũng không dễ, nhất định phải có tài nguyên bù vào mới đuổi kịp nàng ta được.
Ba năm qua hắn đã tiến thêm được hai tầng, hiện đã là Luyện Khí tầng . Nhìn tuổi tác tu vi so ra không kém cạnh đám nội môn tí nào.
Nhưng quy định vẫn là quy định, muốn vượt qua quy định, ngươi phải có thế lực tương xứng, hoặc giả bản thân phải có tiềm lực vượt xa đồng lứa.
Nhìn lại Hàn Tông thế lực không có, tiềm lực mười hai tuổi, linh căn Thủy hệ tư chất Địa phẩm, cảnh giới Luyện Khí tầng , vẫn là còn chưa đủ tư cách ấy.
Hắn muốn tài nguyên, đến cầu cạnh Vạn Niên Thanh là không được, mặc dù thẳng thừng mà nói. Hắn chắc chắn đã thừa yêu cầu làm môn hạ bà ta, nhưng mà cầu người chẳng bằng người cầu.
Khi đó tài nguyên chắc chắn sẽ ít, làm gì cũng phải qụy lụy khúm lúm, bị người ta xỏ mũi dắt dây một lần để hắn ám ảnh, hắn nhất định không muốn lần hai.
Rất nhiều người nói Thường Xuân tự hào, kiêu ngạo và vinh dự khi được làm đệ tử bà ta, Vạn Niên Thanh cũng vì điều này mà càng thêm yêu quý. Nhưng mà nhìn theo hướng thuyết âm mưu mà nói, có khi lại là Vạn Niên Thanh tự hào, kiêu ngạo vì có đồ đệ như nàng ta.
Vì sợ sau này vào nội môn hạch tâm sẽ bị người khác hớt tay trên mà càng cưng chiều ngay từ bây giờ, ngày sau dù không có ân sinh thành cũng có ơn dưỡng dục.
Hàn Tông đương nhiên là muốn cầm đằng chuôi, nên không có tới xin xỏ nguyên do cũng vì vậy.
Hắn suy đi tính lại chỉ có bảng nhiệm vụ ở Chấp Sự Đường là có khả năng, nếu may mắn vớ phải nhiệm vụ dễ, vậy còn nhanh hơn ngồi thiền định hấp thu linh khí nhiều.
Hắn đi tới cửa ngước lên nhìn ánh trăng, cách đây hơn hai năm, con đường chập chững vào tu đạo gập ghềnh khó đi.
Nghĩ tới nam tử tóc dài cùng Tuấn Nghĩa, hắn không khỏi nhớ lại Minh Lạc tiểu thành, không có lần thú triều đó. Liệu rằng hắn còn có thể sống tới nay không, hay chết từ năm ngoái rồi, chết vì trò chơi Sinh Tử của y.
…
"Cũng đến lúc nhờ vả vào đám người đó rồi."
Sáng sớm, hắn lẳng lặng dùng kiếm phi hành tới Chấp Sự Đường.
Sương sớm phủ mờ giăng đỉnh núi, Chấp Sự Đường nằm sừng sững giữa Ngoại Môn Phong. Nơi này là trung tâm, quản hạt cả ngoại môn, bất kể thông cáo hay sự tình ở ngoại môn, đều từ nơi này phát ra.
Mới sáng sớm đã có rất nhiều đệ tử đổ dồn tới sườn núi, chỉ bởi Nhiệm Vụ Các nằm ở đây.
Nơi ban bố tất cả nhiệm vụ mà ngoại môn đệ tử có thể tiếp nhận, từ thấp đến cao, dễ đến khó.
Nhiệm vụ có hai loại, một là do tông môn phát ra, và hai là mọi người đều có thể tự đăng ký ban bố.
Một khi đã nhận, sẽ phải hoàn thành bằng được, thất bại phải đền khổ chủ gấp đôi.
Đây cũng là quy định tránh lỡ dở tu hành của người nhận, lại tránh mất thời gian của kẻ mua.
Bởi vì thế không phải ai cũng dám nhận, nhưng mà thù lao lại rất ổn, vẫn đáng đồng tiền bát gạo, dám liều sẽ ăn nhiều.
Hàn Tông đi tới một góc sân nơi các bảng nhiệm vụ dựng ở đây, hắn chen chúc chăm chú quan sát hòng tìm ra được một nhiệm vụ ngon ăn.
Đang nhíu mày bất chợt có bàn tay đặt lên bả vai hắn kéo lại, hắn quay lại xem là ai, lại chính là gã họ Lâm.
Hai năm trước gã này ở nội môn thải ra, lại được tên Bách Xuyên chào mời gia nhập Bách Hợp hội, hiện phụ trách hội trưởng.
"Lâm sư huynh, huynh cũng ở đây sao?"
"Ta mới là người hỏi câu đó đấy, ngoài tu luyện lại bế quan, ngươi hôm nay tới đây xem mặt trời mọc đằng tây à?"
Gã nhìn Hàn Tông tò mò.
"À không, đệ tới kiếm xem có nhiệm vụ gì dễ ăn chút không, dạo này đói kém quá."
"Ha ha… Ngươi bị Thường sư muội ép phát điên rồi phải không?
Ta bảo rồi mà, các ngươi gần nhau như thế thì tán luôn đi, sư muội vừa đẹp người đẹp nết, lại là môn hạ Vạn trưởng lão. Ngươi lại còn chê để nàng ta nghe thấy, mấy ngày trước bị đập cho tơi bời hoa lá, hiện tại đã biết khổ?"
Hàn Tông mặt xám lại u ám nhìn Lâm Tuyệt Cảnh, lại nói không biết là tên khốn nào bịa chuyện đặt điều như thế. Để đêm hôm đang ngồi khoanh chân trong phòng, bị nàng ta một cước phá tan cánh cửa hắn mới làm.
"Ha ha… Nhìn ngươi kìa, được rồi nói chuyện chính đi, tiện ngươi ở đây ta cũng đỡ phải mất công đi gọi thêm người.
Hiện tại ta vừa nhận một nhiệm vụ cần có tổ đội giúp sức, nếu mà thuận lợi đám chúng ta chia đều, thất bại mình ta chịu một nửa. Nguyên Văn, ngươi có hứng thú không?".
Lâm Tuyệt Cảnh hất cằm nhìn Hàn Tông.
"Lâm sư huynh, nhiệm vụ gì vậy?".
"Ngươi đồng ý thì ta mới nói, nói thật lần này đi hơn nửa tháng, nhiệm vụ cũng không khó, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ."
Hàn Tông đăm chiêu, hắn vừa rà qua một lượt, nhiệm vụ hôm nay ban bố ra không nhiều. Dễ với người khác, khó với Luyện Khí tầng thấp bọn hắn. Quả thật người tới sớm rất nhiều, không dễ dàng gì hốt được một mẻ ngon.
Cũng bởi thế, tụ tập bè nhóm hoặc kết đội nhận nhiệm vụ vượt cấp không ít, lợi thế của số đông luôn vượt trội so với một người.
Hắn vốn cũng định dựa vào thành viên Bách Hợp hội mà tự nhận một cái vượt khả năng một mình, nhưng mà gặp ngay tên hãm hội trưởng ở đây, từ chối gã lại có chút phiền toái.
"Lâm sư huynh, có tất cả bao nhiêu người tham gia lần này?".
"Năm người."
"Được, đệ tham gia".
Hàn Tông đồng ý, ít người mạo hiểm chút lại chia được nhiều, nhiều quá lại đi không bõ công. Lần đầu ra ngoài làm nhiệm vụ, coi như thu thập kinh nghiệm đi.
"Vậy được, ta thông báo đám kia, đăng ký xong trưa nay gặp ở cổng ngoại môn xuất phát."
Hai người qua lại thêm vài câu thì liền từ biệt mỗi tên một ngả, Hàn Tông sốt sáng quay về phòng chuẩn bị.
Hắn có ba túi càn khôn, một cái lúc nhập môn được cấp, một cái nữa Vạn Niên Thanh hai năm trước đưa, cái cuối cùng tên nam tử đưa.
Là cái túi của kẻ hắn diệt sát đầu tiên ở thế giới này, trước giờ hắn luôn dùng nó, chưa khi nào vứt bỏ.
Túi càn khôn cũng chia nhiều loại, tuỳ theo hình dáng và kích thước không gian bên trong mà định giá.
Túi như của Hàn Tông là thấp nhất, bên trong rộng khoảng năm mét vuông.
Quý hiếm nhất là nhẫn chỉ, ngang ngửa phỏng chế Pháp Bảo, như chiếc nhẫn nhỏ đeo trên ngón tay mà không gian vài trăm trượng cũng có.
Ba năm qua những thứ dùng được hắn đã dùng cả, đồ trong túi hắn cũng không còn gì. Vài viên Linh Khí đan mới được cấp phát, vài bộ quần áo cùng hai quyển công pháp, một thanh kiếm pháp khí hạ phẩm và một kiếm sắt tông môn cấp, thêm một ít kim ngân.
Hắn cầm tấm Sát Phù lên vuốt qua, lúc trước tại Minh Lạc thành chưa có dùng hết, lần này hi vọng cũng không có cơ hội dùng tới nó.
...
Ngoại trừ mười hạng đầu đệ tử có khu đất riêng, có thể trồng thảo dược hoặc hoa cỏ mua vui.
Chỗ hắn đất chật người đông chỉ có mỗi căn phòng riêng, cứ cách vài trượng lại có một phòng khác, căn bản không có tác dụng gì ngoài che mưa tránh nắng.
Mặt trời lên cao đỉnh đầu, hắn đứng gần cổng khu Ngoại Môn Phong chờ đám người Lâm Tuyệt Cảnh đã hơn một giờ mà chưa thấy gã đâu.
Thân áo màu trắng, mái tóc đen tung bay cùng đôi mắt hững hờ, vô số sư tỷ liếc qua rồi lạnh lùng đi mất.
Cơ bản hắn mới gần mười ba tuổi, tính ra cao chưa đầy ba thước với ba mươi tám ký, còn chưa dậy thì làm sao có thể khiến nữ nhân chú ý.
Lại nói nếu mà mặt không có sẹo nhìn cũng đẹp trai đấy, tiếc là hắn không tẩy sẹo.
Tu giả có vài loại đan dược quý dùng tẩy tủy cường gân, mỗi lần như thế bài trừ đi rất nhiều tạp chất, có muốn xấu trai cũng khó lắm.
"Nguyên sư đệ, vừa hay đệ tới thật đúng lúc, chờ đệ đã lâu chúng ta đi thôi."
Lâm Tuyệt Cảnh mồ hôi nhễ nhại từ đằng xa đi tới, phía sau gã có thêm ba thân ảnh theo sau.