1. Truyện
  2. Nhục Thân Thành Thánh
  3. Chương 36
Nhục Thân Thành Thánh

Chương 36: Nơi đó (đã đổi mới)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 36: Nơi đó?

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Thời gian trôi qua, trong lúc Nhất Minh đang điên cuồng tóm lấy con bạch hầu thì bên ngoài đã là âm thầm nổi lên gợn sóng.

Lúc này.

Có một đám trung niên nhân cùng một vài lão giả đang ngự không đứng cách lôi đài khoảng hơn trăm trượng ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía này.

“Theo như lời đạo hữu nói hẳn là tiểu tử Nhất Minh đang ở nơi đó?”

Một trung niên nhân nhìn về phía một lão giả tóc bạc trong lòng âm thầm chấn kinh hỏi.

“Hẳn là không sai.

Ban đầu bản thân ta cũng không dám chắc, nhưng theo thời gian trôi qua lâu như vậy, mà Nhất Minh tiểu hữu kia vẫn chưa hề đi ra ngoài đã khiến trong lòng ta có phần nắm chắc.

Như các vị đã biết, tử đấu đài này cũng không phải phàm vật.

Theo như điển tịch bên trong Thiên Điện ghi lại từ gần vạn năm trước lôi đài này cũng đã xuất hiện, nhưng cho đến hơn ngàn năm trước mới bắt đầu lưu truyền chuyện đó.”

Lão giả tóc bạc không nhanh không chậm nhìn về đám người giải thích.

“Nếu theo như lời Thương Minh đạo hữu nói, hẳn là có biết tin tức về “chỗ đó”, nếu thuận tiện mong được đạo hữu chỉ giáo một hai”

Chúc Kha chắp tay một cái hướng về phía lão giả tóc bạc nói ra.

“Chúc gia chủ nói quá lời.

Với địa vị của Chúc gia bây giờ nếu muốn biết những điều này cũng không phải việc khó khăn gì.

Ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi”

Nghe những lời này, một đám trung niên cùng lão giả nhất thời thần sắc chăm chú lắng nghe những gì lão giả tóc bạc sắp nói.

Bọn hắn cũng không có định thúc dục ý tứ, liền biết lão giả tóc bạc sẽ nói tiếp.

Quả nhiên, dứt lời, lão giả tóc bạc thanh âm đạm mạc nói ra.

“Chiếu theo những gì các vị biết về Lôi Đài ta cũng sẽ không nhắc lại.

Nhưng chuyện từ ngàn năm trước ta cũng không tường tận cho lắm.

Bên trong điển tịch ta đọc ở Thiên Điện cũng không có nói quá nhiều về “nơi đó” bên trong Lôi Đài.

Nhưng theo những suy đoán mà các tiền bối để lại, thì ngoài khiêu chiến một cách bình thường tại lúc Tôi Thể Cảnh tầng 9 có thể chiến thắng tầng 9-3 liền khả năng tiến vào “nơi đó”.

Còn một khả năng khác chính là được Lôi Đài tán thành!”

Nghe những lời này, những người ở đây đều thần sắc khác nhau.

Dĩ nhiên không ai có thể nghĩ Tôi Thể cảnh tầng 9 liền có thể vượt qua ba con khôi lỗi kia được.

Phải biết Tôi thể cảnh dù sao cũng chỉ là một người không bình thường có sức mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi.

Với sức lực như thế nếu muốn chiến thắng ba con khôi lỗi là điều khó như lên trời!

Hơn nữa.

Những tu sĩ ở tầng cảnh giới này làm gì có ai quan tâm đến lôi đài hay không.

Tất cả đều đang tìm cách có thể ngưng kết Chân Nguyên bước vào Chân Nguyên cảnh để chân chính bước vào con đường tu hành.

Bởi vì thế rất ít tu sĩ sẽ còn vương vấn tại cảnh giới này quá lâu chỉ để vượt qua lôi đài.

Một khi đến Chân Nguyên cảnh liền không thể tiếp tục khiêu chiến khôi lỗi ở tầng 9 được nữa.

Do đó, cách đầu tiên này hầu như khó có tu sĩ nào có thể vượt qua cho được.

Còn về được Lôi Đài tán thành?

Điều này lại càng thêm hi hữu!

Phải biết hơn ngàn năm qua hôm nay bọn hắn mới được chứng kiến điều này.

Sở dĩ bọn hắn có thể phát hiện ra điều dị thường này, chính là vì bên trên lôi đài giờ khắc này đang có một dải bảy màu sắc thái đang mơ mơ hồ hồ lơ lửng trên không.

Điều này khiến chúng tu sĩ bên dưới không biết điều gì đang xảy ra.

Nhưng bọn hắn biết điều này không hề bình thường chút nào!

Cho nên.

Lôi Đài giờ khắc này một mảnh xôn xao, không ngừng có tu sĩ khắp nơi bên trong Thương Minh Thành hướng về lôi đài bay đến!

Các gia tộc, tông môn có địa vị cao bên trong thành đều tập trung lại đây.

Cho nên mới có hiện tượng một đám trung niên cùng lão giả ngự không đàm thoại.

“Nói như vậy, liền không có cách nào để cho hậu bối có thể tiến vào “nơi đó” ngoại trừ là thiên kiêu có một thân lực lượng tốt rồi!” có trung niên không khỏi lắc đầu.

“Cáp huynh nói như vậy cũng không phải không có đạo lí!

Nhưng thiên kiêu như vậy thường tu luyện gấp đôi so với người khác, e rằng khó có thể tiến xa trên thần đạo tu hành.

Chúng ta mang vào tông môn cũng không có ý nghĩa, đem tận lực bồi dưỡng một võ giả như vậy càng là việc khó khăn” nói, An Linh Nhi cũng gật đầu tán thành.

“Theo như lời các vị nói, vậy thì Nhất Minh tiểu hữu kia bản thân được Thiên bảng công nhận là tiềm long cũng không phải không có đạo lí.

Một thân tu vi chỉ là tôi thể thất trọng lại có thể vượt qua tầng 7-3 chứng tỏ người này nhục thân hơn người, thêm nữa là trời sinh thể chất đặc thù, mặc dù chúng ta cũng không biết thể chất đó là loại nào.

Mặc dù như thế, lại có thể tiến vào tầng 8 lâu như thế vẫn chưa ra ngoài chứng tỏ được Lôi Đài tán thành.

Nếu như chúng ta có thể từ trong miệng tiểu hữu này biết thêm tin tức về “nơi đó” có lẽ sẽ có trợ giúp không nhỏ” Chúc Kha nhìn về dãy bảy sắc màu lơ lửng giữa không trung không nhanh không chậm hướng về đám người nói ra.

Nghe vậy, có người thần sắc hưng phấn gật đầu phụ họa nói ra: “Chúc gia chủ nói không sai, nếu như chúng ta có thể từ trong miệng tiểu hữu này biết được tin tức về chuyện này đó là một chuyện tốt.”

An Linh Nhi nghe vậy thần sắc bình thản vô cùng nói:” Nếu như tiểu hữu đó không nói thì chúng ta phải làm thế nào?”

“Hừ! Một tên tiểu bối mà thôi hắn dám không nói sao? Hắn dám không nói liền treo hắn lên đánh một trận liền bé ngoan nói ra mà thôi” có trung niên hừ lạnh một tiếng, một bộ tức giận bộ dáng.

An Linh Nhi nghe vậy có hơi bất đắc dĩ, công nhận người cơ bắp to thường đầu óc như trái nho.

Nhưng dù như thế nàng cũng không có biểu thị ra ngoài, một bộ thần sắc bình thường vô cùng nói:

“Không phải là hắn không nói, lỡ như hắn không thể nói thì sao? Chúng ta ở đây đều biết lai lịch của Lôi Đài này không phải tầm thường.

Nếu như hắn bị một cấm chế nào đó, mà không thể nói ra thì chúng ta phải làm thế nào?”

Nghe được lời này, đám người lâm vào trầm mặc.

Kể cả trung niên vừa rồi cũng nhất thời không biết phải nói thế nào cho phải.

Đúng ah!

Nếu tiểu tử đó bị hạn chế nào đó không thể tiếc lộ thì sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ phải bỏ qua như vậy sao?

Thấy được đám người nhất thời không ai nói lời nào liền có thanh âm già nua hắng giọng một cái thanh âm đạm mạc nói ra:

“Các vị đạo hữu không cần phải làm lớn chuyện như thế!

Dù cho có tra được tin tức hay không thì Nhất Minh tiểu hữu vẫn là Nhân Tộc ta.

Từ lần trước kỳ tích xuất hiện để Nhân Tộc chúng ta đánh lui được Linh tộc đã trãi qua hơn ngàn năm.

Lần này có lẽ Nhất Minh tiểu hữu sẽ xông ra một phương cơ nghiệp ta cũng không chắc được.

Nhưng dù thế nào thì hắn cũng là Nhân Tộc ta, ta không muốn có bất kỳ điều gì xảy ra với tiểu hữu này, mong các vị có thể hiểu ah?”

“Quân lão nói quá lời! Chúng ta làm sao có thể làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến tiểu hữu này cơ chứ.

Cáp đạo hữu, ngươi nói có đúng không?” Chúc Kha đưa mắt nhìn về trung niên tính tình nóng hổi nháy mắt một cái nói ra.

Nhìn thấy một màn này, Cáp Lực trong lòng chửi mẹ nhưng bề ngoài cũng giữ vững vẻ mặt điềm nhiên như không có việc gì hắng giọng một cái, một bộ chính khí lẫm nhiên nói :”Đương nhiên! Ta chỉ là nói đùa một câu như vậy mà thôi.

Nếu ta thật sự ra tay mà nói, chẳng phải mọi người đều cho là Cáp mỗ ỷ lớn hiếp nhỏ hay sao.”

Một đám người xung quanh nhất thời bật cười một cái, nhưng không ai ở trên vấn đề này nói tiếp.

Nếu không, tên mãng phu này thật sự xách dao chém người thì không ổn.

“Tóm lại, chúng ta hiện tại cứ theo dõi kỳ biến, dù sao cũng không gấp”.

Bên trong Lôi Đài.

“Khục khục khặc khặc!”

Liên tiếp là tiếng cười của con bạch tiểu hầu không ngừng hướng về phía một tên thiếu niên trên mặt đều là những vết hình tròn màu đỏ.

Không vì gì khác, chính là do những viên cầu tuyết in lên mà có!

Giờ khắc này, Nhất Minh không còn giận dữ như trước nữa, mà một bộ thần sắc bình tĩnh vô cùng, mặt không có một chút biểu cảm nào nhìn về phía con hầu tử cách mình không đầy 5 trượng khoảng cách.

“Ồ! Không ngờ lại nhanh như vậy liền có thể tiến đến một bước này.

Quả nhiên ta cảm ứng không sai!”

Nữ tử váy dài đang ngồi phía trên một tảng đá to cách đó không xa nhìn về thiếu niên trước mắt tán thưởng một cái.

“Nếu ta đoán không lầm, chỉ cần cho tên tiểu tử này một chút thời gian nữa liền có thể tóm được tiểu bạch.

Nhân tộc quả nhiên không thiếu người tài ah!”.

Nữ tử hai chân đung đưa một bộ ung dung thảnh thơi.

Nhưng Nhất Minh hắn thì đang lâm vào một loại trạng thái kỳ lạ.

Trước đó không lâu hắn đang còn gào thét muốn tóm cho bằng được con tặc tử trước mắt.

Thời gian trôi qua khiến Nhất Minh không cách nào đuổi kịp con hầu tử này, mỗi khi hắn bức tốc nhảy lên cao, một bộ muốn áp sát từ trên không, thì con hầu tử lại tăng thêm tốc độ né tránh thoát đi.

Liên tiếp kéo dài thời gian cho đến giờ khắc này.

Hắn bằng mọi cách đều không thể tóm được.

Từ đó.

Bên trong hắn sinh ra một loại cảm giác bất lực, đau đớn.

Bất lực là vì bản thân không thể tóm được con hầu tử này.

Đau đớn là vì hoàn cảnh xung quanh khiến kinh mạch của hắn truyền đến từng cơn đau nhức do vận chuyển linh lực.

Đứng trước một con khỉ mình lại không thể nào tiếp cận được nó, không thể chạm được vào người của nó, càng để cho nó ném cầu tuyết vào mặt mình.

Điều này chính là một sự sỉ nhục!

Đúng vậy!

Trong lòng hắn vô cùng giận dữ nhưng cũng vô cùng bất lực!

Hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy từ khi sinh ra cho đến bây giờ!

Điều này khiến hắn nhớ về khoảnh khắc năm xưa, khoảnh khắc mà mẫu thân nói những điều cuối cùng rồi đẩy hắn vào truyền tống trận.

Lúc đó hắn không có cảm giác bất lực vì còn quá nhỏ để nhận biết tất cả mọi thứ.

Nhưng giờ khắc này.

Hắn muốn trở nên mạnh hơn!

Muốn đánh bại tất cả những người cản trở hắn, giết tất cả những người năm xưa đã làm hại phụ mẫu hắn.

Nhưng mà..

“Giờ khắc này mình lại không tóm được một con khỉ đang nhảy nhót trước mặt mình…”

Trãi qua thật lâu.

Nhìn con hầu tử trước mắt, Nhất Minh trên mặt không còn một tia cảm xúc nào.

Trước đó, đôi mắt hắn tràn ngập giận dữ, nhưng giờ khắc này hoàn toàn không còn lại gì.

Dường như trống rỗng!

Cơ thể của hắn dường như tiến vào một loại trạng thái kỳ lạ mà hắn không hiểu được.

Hắn không biết đây là chuyện gì xảy ra với mình.

Nhưng hắn biết rằng,

Giờ khắc này,

Không còn quan tâm tới đau đớn trên người.

Không còn giận dữ trong lòng,

Càng không còn một tia tình cảm nào.

Giống như,

Mọi sự vật trước mắt dường như hóa thành hư vô, dường như tất cả những gì xung quanh đều là không còn liên quan đến hắn.

Hắn có một loại dự cảm, hiện tại, mình có thể tóm được con hầu tử trước mắt này!

Kinh mạch đau đớn? Thì sao chứ!

Địa hình cản trở? Thì sao chứ!

Tất cả đều không quan trọng!

Nhất Minh giờ khắc này chỉ có một ý niệm trong đầu.

“Mày không thoát được đâu con trai!”.

Cảm ơn mọi người!

Truyện CV