Chương 19: Chia Tay và Hành Trình Mới
Sáng sớm tại doanh trại, ánh bình minh len lỏi qua những tán cây, chiếu sáng những căn lều vải và những cồn cát mênh mông trải dài vô tận.
Không khí trong lành của buổi sáng sớm mang theo một chút mát mẻ, làm dịu đi cái nóng khắc nghiệt của sa mạc ban ngày. Những cây xương rồng và bụi cây nhỏ, thưa thớt đứng lẻ loi trên nền cát vàng óng ánh, tạo nên một cảnh tượng đầy hoang sơ và tĩnh lặng.
Phó đội trưởng đứng trên một bậc thềm nhỏ, nhìn xuống những hàng lính đang dần tập hợp lại trước mặt hắn.
Khuôn mặt mang đầy vẻ nghiêm nghị nhưng không kém phần điềm tĩnh. Tiếng trống vang lên từng hồi, thúc giục những binh lính quỷ đứng dưới nhanh chóng ổn định đội hình. Khi đám đông đã tề tựu đầy đủ, Phó đội trưởng giơ tay ra hiệu cho tất cả im lặng.
"Hôm nay, ta có một số thông báo quan trọng muốn gửi đến tất cả các anh em trong doanh trại," Phó đội trưởng bắt đầu, giọng hắn vang lên mạnh mẽ và rõ ràng.
"Đầu tiên, chúng ta cần chiêu mộ thêm thành viên cho các công việc tại khu xưởng mới. Công việc tại đó rất quan trọng, đóng vai trò then chốt trong việc cung cấp v·ũ k·hí và trang bị cho toàn q·uân đ·ội của chúng ta."
Trilvin dừng lại một chút, ánh mắt quét qua từng gương mặt chăm chú phía dưới.
"Những ai có kỹ năng hoặc mong muốn tham gia vào công việc này, hãy đăng ký với trưởng nhóm của mình ngay sau buổi họp này. Chúng ta cần những người có khả năng và sẵn sàng cống hiến."
Phó đội trưởng tiếp tục với một thông báo khác quan trọng không kém.
"Thứ hai, tổng bộ vừa gửi chỉ thị mới. Họ sẽ tuyển mộ một số quân từ doanh trại của chúng ta để sang hỗ trợ tại thung lũng Sao Rơi. Nhiệm vụ tại đó rất khẩn cấp và cần sự hỗ trợ ngay lập tức. Những người được chọn sẽ nhận được thông báo cụ thể vào chiều nay."
Tiếng xì xào bắt đầu vang lên từ đám đông khi mọi người bàn tán về thông tin mới. Vương Cường, Dorig và những người lính khác đều lắng nghe chăm chú, tự hỏi liệu mình có nằm trong danh sách những người được chọn hay không.
Thung lũng Sao Rơi luôn được biết đến là một khu vực quan trọng, mang nhiều tính chiến lược, nhưng cũng đầy nguy hiểm.
Phó đội trưởng giơ tay một lần nữa, yêu cầu mọi người giữ im lặng.
"Ta biết rằng có nhiều câu hỏi và lo lắng. Nhưng ta tin rằng tất cả chúng ta đều sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình, dù là tại khu xưởng mới hay tại thung lũng Sao Rơi. Chúng ta hãy cùng nhau chuẩn bị tốt nhất có thể."
Kết thúc buổi thông báo, Phó đội trưởng hạ giọng, nhưng ánh mắt vẫn giữ vững sự kiên định và quyết tâm.
"Hãy sẵn sàng cho bất kỳ thử thách nào phía trước. Đó là điều mà mỗi chiến binh trong doanh trại này đều phải nhớ."
"Quyền Uy Bất Khả Xâm Phạm, Sức Mạnh Vĩnh Cửu - Nioder Bất Diệt!"
Ở bên dưới, tất cả binh lính đồng thanh đáp lại.
“Nioder Bất Diệt! ” khí thế như hồng, vang vọng khắp không gian.
Xong buổi thông báo, mọi người từ từ giải tán, trở về công việc và chuẩn bị cho sự thay đổi sắp tới.
Những lời thông báo của Phó đội trưởng vẫn còn vang vọng trong không gian, để lại một cảm giác hồi hộp và mong chờ về những nhiệm vụ mới đầy thử thách.
Vương Cường cũng cảm thấy như có một đốm lửa nhen nhói trong tim, cái cảm giác này giống như cái cảm giác trước kia khi hắn vẫn còn phục vụ tại quân ngũ.
Valzak tiếp cận Vương Cường với vẻ mặt nghiêm nghị nhưng không kém phần thân thiện.
"Brian, phó đội trưởng Trilvin muốn gặp cậu tại phòng họp. Có vài công việc quan trọng cần bàn bạc."
Vương Cường gật đầu, nhanh chóng theo chân Valzak đến căn phòng của phó đội trưởng. Khi bước vào, hắn bất ngờ khi thấy phó đội trưởng Trilvin đang ngồi cùng đội trưởng đội hậu cần Dozik và quản lý đội vận chuyển Zariz.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía hắn, không khí trong phòng trở nên căng thẳng.
Phó đội trưởng Trilvin mỉm cười niềm nở chào hỏi, "Brian, đừng đứng đó nữa. Nhanh vào ngồi đi, chúng ta có một vài việc cần thảo luận."
Đội trưởng Dozik, người đã được nghe kể về những thành tích của Vương Cường trong hai tuần qua, mở lời trước.
"Ta đã nghe nhiều về ngươi, Brian. Những gì ngươi làm được thực sự ấn tượng. Ta muốn ngươi theo làm việc với ta tại Thung lũng Sao Rơi."
“Mặc dù trước đó ta đã hứa cho ngươi về bên hậu phương, nhưng có một vài biến cố khiến bên kia thiếu nhiều nhân lực hơn, đặt biệt là thiếu nhân tài như Brian ngươi đây.”
“Yên tâm, ta sẽ đền bù thỏa đáng và sẽ cho ngươi nhiều đặc quyền trong lúc làm việc ở đó.”
Phó đội trưởng Trilvin và Zariz nghe xong thì không giấu được vẻ lo lắng.
Zariz lên tiếng, "Brian, ngươi là một nhân tài hiếm có. Kế hoạch hiện đang diễn ra rất trơn tru nhưng cũng không thể thiếu ngươi.”
“Nếu ngươi ở lại, chúng ta sẽ đảm bảo một vị trí tốt và một cơ hội phát triển không thua kém gì bên đó."
Vương Cường cảm thấy bị giằng co giữa hai lựa chọn, hắn đứng giữa căn phòng, suy nghĩ một cách thận trọng.
"Tôi hiểu trách nhiệm của mình với đội trưởng Dozik, nhưng công việc ở đây cũng rất quan trọng đối với tôi."
Nghe Vương Cường có vẻ nghiêng về phía Trilvin, đội trưởng Dozik, với vẻ mặt nghiêm túc, nhấn mạnh.
"Tình hình ở Thung lũng Sao Rơi hiện tại rất cấp bách. Chúng ta cần một người như ngươi để hỗ trợ. Nhưng ta cũng hiểu có những ràng buộc ở đây.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp.
“Đừng lo, sắp tới, ở đây sẽ có kết nối ma thạch liên lạc với tổng bộ, ngươi vẫn có thể làm cố vấn từ xa cho các công việc tại đây."
Vương Cường lắng nghe, cảm nhận được trọng trách và sự kỳ vọng đặt lên vai mình.
Hắn trầm ngâm một lát, rồi gật đầu.
"Tôi sẽ làm hết sức để cân bằng cả hai bên. Công việc ở Thung lũng Sao Rơi là ưu tiên hiện tại, nhưng tôi cũng không bỏ qua trách nhiệm ở đây."
Phó đội trưởng Trilvin và Zariz nhìn nhau, rồi gật đầu tán thành.
"Được, miễn là ngươi đảm đương nổi."
Dozik cười hài lòng. "Tuyệt vời, Brian. Ta tin rằng ngươi sẽ là một sự bổ sung quý giá cho đội ngũ của ta bên đó."
“Nếu có yêu cầu gì thì cứ nói, ta sẽ cố gắng đáp ứng.” Dozik thêm vào, giọng điệu đầy chân thành.
Vương Cường trầm ngâm suy nghĩ một hồi, rồi chậm rãi nói. “Nếu được, xin ngài cho phép tôi dẫn theo một vài đồng bạn cùng qua bên đó.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Dozik hơi ngạc nhiên trước yêu cầu đơn giản này.
“Vâng, chỉ như vậy thôi, thưa ngài.” Vương Cường đáp, ánh mắt đầy kiên định.
Dozik cười to sảng khoái, đứng dậy vỗ vai Vương Cường.
“Hahaha, không có gì, chuyện nhỏ. Ta cầu còn không được đây. Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa cho.”
Cuộc họp kết thúc, Vương Cường cảm thấy nhẹ nhõm khi bước ra khỏi phòng. Cảm giác áp lực ấy cứ làm hắn nhớ về những ngày đầu khi hắn đi gặp đối tác làm ăn, phải đắn đo lựa chọn hơn thiệt rất mệt mỏi.
Hắn hít một hơi sâu, cảm nhận không khí sa mạc khô khốc, tinh thần nhẹ nhàng hơn, hắn thấy mọi thứ xung quanh có vẻ bớt nặng nề.
Vương Cường đi tìm Dorig, Erzin và Gelgaan, những người đồng đội mà hắn tin tưởng. Bước vào phòng trực, hắn thấy Dorig đang lau chùi v·ũ k·hí của mình.
"Dorig, ta có chuyện muốn bàn với ngươi," Vương Cường gọi.
Dorig ngẩng lên, ánh mắt tỏa ra đầy hi vọng. "Có chuyện gì vậy, đại ca?"
Vương Cường nhẹ nhàng nói, “Không dài dòng, ta muốn hỏi ngươi có muốn đi theo đến thung lũng Sao Rơi không?”
Nghe vậy, Dorig nước mắt nước mũi không ngừng tuôn chảy như mưa. hắn gật đầu đồng ý lia lịa, thậm chí miệng còn khẳng định nói.
"Em biết rằng đại ca sẽ không bỏ rơi em mà, đại ca đừng lo, dù đại ca có bảo em làm gì em sẽ làm cái đó."
Vương Cường chỉ biết cười trước hành động của Dorig.
Hình ảnh của tên này làm hắn nhớ đến một tên đàn em ở kiếp trước, người mà hắn luôn coi như em trai. Tuy sau đó vì một số việc mà hắn không thể tiếp tục đi theo Vương Cường, nhưng tên đó vẫn là người mà Vương Cường cảm thấy thân thiết nhất.
Sau đó, Vương Cường đi tìm Erzin và Gelgaan, nhưng cả hai đều từ chối. Erzin cần ở lại để chăm sóc căn phòng của sư phụ, còn lão Gelgaan thì không còn hứng thú với việc đi xa nữa.
Chỉ có Vương Cường và Dorig quyết định lên đường đến thung lũng Sao Rơi. Dù không tỏ ra thất vọng, Vương Cường vẫn cảm thấy hơi buồn khi phải chia tay những người bạn mới này.
Trước khi tạm biệt, Vương Cường mời Erzin, Gelgaan, Dorig và Tragen đến căn bếp của Tolgon để tổ chức một bữa tiệc chia tay.
Chiều tối, trong không khí ấm cúng và tràn ngập tiếng cười, mọi người cùng ăn uống cùng nhau chia sẻ những câu chuyện và kỷ niệm.
Erzin tặng Vương Cường một quyển sách về thảo dược và thực vật, món quà chứa đựng sự quan tâm và tri thức quý giá.
Gelgaan thì tặng hắn một chiếc nhẫn ma cụ có thể lưu trữ đồ đạc, giá trị lên đến 10 vàng. Vương Cường muốn từ chối nhưng Gelgaan chỉ khẽ cười và nói, “Phiền nhiễu” rồi quay đi, khiến Vương Cường không thể nào từ chối.
Tragen tặng Dorig một thanh Katana giống của Vương Cường, nhưng chất liệu không bằng.
Còn đối với Vương Cường, Tragen trao cho hắn một bộ áo giáp nhẹ phù hợp với phong cách đánh nhanh chớp nhoáng của katana và giao lại thanh ‘Hồn Kiếm’ đã làm xong phần bao vỏ cho hắn.
Tuy Vương Cường muốn trả số tiền nhiều hơn 10 vàng vì công sức mà Tragen đã bỏ ra để chế tác thanh katana này, nhưng Tragen đã từ chối, và giải thích rằng hắn cũng học được nhiều trong quá trình chế tác này nên này đã là công bằng rồi.
Cuối cùng, cả nhóm tạm biệt nhau. Ánh trăng xanh trong sa mạc len lỏi qua từng hạt cát, tạo nên một khung cảnh vừa đẹp đẽ vừa buồn bã.
Những lời chúc tốt đẹp và những cái ôm ấm áp khiến cho khoảnh khắc chia tay trở nên đầy xúc động.
Vương Cường và Dorig bước đi về phòng, chuẩn bị hành trang để hướng về phía thung lũng Sao Rơi, nơi một cuộc hành trình mới đang chờ đón họ.
----
Đành chấp nhận thôi, Erzin và Gelgaan phải dừng cuộc chơi tại đây, hơi tiếc nhưng họ có lý do chính đáng để dừng kia mà.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi ạ.
╰ (* ´︶` *) ╯