Chương 22: Bình Minh Của Sáng Tạo.
Buổi sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên còn chưa kịp xua tan cái lạnh của màn đêm, Vương Cường và Dorig đã thức dậy. Họ hẹn nhau ra sân để bắt đầu buổi tập luyện thường nhật.
Không khí ở đây lạnh và ẩm hơn so với doanh trại tại hoang mạc, nhưng Vương Cường vẫn kiên trì giữ thói quen tập luyện buổi sáng. Hắn đã hứa với Dorig rằng sẽ dạy cậu ta những thế kiếm của Kobo Ryu, và hôm nay là ngày thực hiện lời hứa đó.
Trước khi đi, Vương Cường đã nhờ Tragen chế tác giúp hắn hai thanh kiếm gỗ. Bây giờ, hắn cầm chúng trong tay, sẵn sàng cho buổi dạy học.
Trong ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm, Vương Cường chỉ dạy cho Dorig từng thế đứng, cách hô hào, cách di chuyển. Dorig chăm chú lắng nghe và thực hành theo từng chỉ dẫn của Vương Cường. Sau khi nắm vững các thế kiếm cơ bản, cả hai bắt đầu đấu tập.
Tiếng kiếm gỗ v·a c·hạm, tiếng hô hào vang lên, thu hút sự chú ý của những binh lính xung quanh. Có kẻ tò mò đến xem, có kẻ thì hiếu kỳ hỏi han, nhưng cũng không ít là chê bai rằng họ thật là dở hơi và dư sức.
Một binh sĩ trẻ tuổi bước lại gần, nhìn chăm chú vào thanh kiếm gỗ trong tay Vương Cường.
"Anh trai, đây là kiểu kiếm gì vậy? Trông nó khác hẳn so với kiếm thường."
Vương Cường mỉm cười, giải thích: "Đây là katana, một loại kiếm của trường phái Kobo Ryu."
Để tránh việc bị hỏi quá nhiều hắn đành phải bịa ra vế sau.
Một binh sĩ khác đứng bên cạnh cười khẩy.
“Ta thấy kiểu kiếm này chỉ đẹp mắt thôi, chứ có lẽ không thực dụng bằng kiếm dài của chúng ta đâu."
Dorig lên tiếng, vẻ mặt nghiêm túc:
"Các ngươi chưa hiểu hết về sức mạnh của thanh katana này đâu. Đợi một thời gian nữa, ta sẽ cho các ngươi thấy."
Để tránh mọi việc đi quá xa, Vương Cường đành phải tạm dừng buổi tập tại đây.
Sau buổi tập, Vương Cường cùng Dorig đến một khu vực để tắm rửa.
Tại đây, hắn phát hiện ra một số binh sĩ đang dùng nước dưới sông để uống trực tiếp. Cảnh tượng này khiến hắn không khỏi lo lắng về vấn đề vệ sinh và sức khỏe của họ.
Trong lúc tắm, mái tóc rối bời khiến hắn nhớ đến xà bông.
Bất chợt, một ý tưởng lóe lên trong đầu Vương Cường. Hắn nhận ra rằng việc sản xuất và cung cấp xà bông không chỉ giúp giải quyết vấn đề vệ sinh mà còn là cơ hội kiếm được một khoản tiền lớn.
Vương Cường quay sang Dorig, nói với sự hứng khởi.
"Dorig, ta vừa nghĩ ra một cách để cải thiện tình hình vệ sinh ở đây và đồng thời tạo ra một nguồn thu nhập mới. Chúng ta sẽ sản xuất xà bông."
Dorig tròn mắt ngạc nhiên: "Xà bông? Xà bông là thứ gì?"
Vương Cường giải thích.
"Xà bông là một chất dùng để làm sạch cơ thể. Nó có thể giúp loại bỏ bụi bẩn và vi khuẩn, ngăn ngừa bệnh tật. Nếu chúng ta có thể sản xuất được xà bông, không chỉ binh lính mà cả những con quỷ xung quanh cũng sẽ có nhu cầu sử dụng. Đây là cơ hội lớn để chúng ta vừa giúp doanh trại vừa kiếm tiền."
Nghe đến tiền Dorig như được tiếp thêm sức mạnh, hắn hứng khởi đưa thẳng tay lên trời cười nói.
“Được! Em nghe đại ca tất, hihi !”
“Được rồi, tranh thủ tắm rửa rồi về phòng thu gom giấy tờ, chúng ta cần đến gặp đội trưởng Dozik.”
…
Phòng của đội trưởng Dozik không có nhiều đồ đạc cá nhân, mang đậm dấu ấn chuyên nghiệp và sự sắp xếp gọn gàng.
Không gian được bố trí hợp lý với các vật dụng chủ yếu là giấy tờ, bản đồ và một số cuốn sách. Ánh sáng từ cửa sổ nhỏ lan tỏa vào phòng, giúp tạo nên không gian sáng và thoáng.
Một chiếc bàn làm việc gọn gàng chiếm diện tích chính giữa phòng. Mặt bàn được phủ một lớp vải màu nâu nhạt để bảo vệ.
Trên bàn, có một chồng giấy tờ quan trọng được xếp ngăn nắp, sẵn sàng cho mọi thách thức trong nhiệm vụ.
Các bản đồ chiến lược treo trên tường, phác họa chi tiết về các khu vực quan trọng và địa hình phức tạp, là công cụ không thể thiếu trong việc chỉ huy và điều hành hoạt động quân sự.
Góc nhỏ gần cửa sổ có một kệ sách, trang trọng sắp xếp với một vài cuốn sách về chiến thuật và quản lý tài nguyên. Những cuốn sách này không chỉ là tài liệu tham khảo mà còn là nguồn cảm hứng để Dozik nghiên cứu và phát triển chiến lược.
Khi Vương Cường và Dorig bước vào phòng, Dozik đã sẵn sàng tiếp đón họ. Dozik tỏ ra khá nhiệt tình.
"Brian, mau vào ngồi đi, không cần khách sáo đâu."
Hắn nhìn vẻ ngoài tươm tất cùng chỉnh chu của hai người trước mặt mà không khỏi khen ngợi.
"Phải chi tất cả những người trong doanh trại này đều nghiêm chỉnh và chỉnh chu như các ngươi thì tốt biết mấy."
Vương Cường mỉm cười, tỏ ra thiện chí với những lời đánh giá của đội trưởng, nhưng hắn nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.
Vương Cường lấy ra tập tài liệu từ chiếc cặp mà Dorig mang theo.
"Thưa đội trưởng, về những gì ngài nói ngày hôm qua, tôi đã suy nghĩ kỹ càng. Đây là những số liệu tôi thu thập được, còn đây là tình trạng mà chúng ta đang gặp phải."
Dorig hỗ trợ Vương Cường khi hắn trình bày. Sự chuyên nghiệp của họ khiến Dozik không khỏi hài lòng.
Dozik bắt đầu xem xét từng trang giấy. Khuôn mặt điềm tĩnh vui vẻ dần chuyển sang nghiêm túc trước sự chi tiết của các số liệu trong đó.
Các vấn đề được liệt kê rõ ràng, từ cơ sở vật chất đến tình hình vệ sinh chung. Dozik ngạc nhiên hỏi.
"Brian, không lẽ ngươi đã dành cả buổi chiều ngày hôm qua để thu thập và quan sát những thứ này?"
"Vâng, đúng là vậy thưa ngài, nhưng sự giúp đỡ của Dorig cũng không hề nhỏ."
Dorig giật mình khi nghe đại ca nhắc đến mình, nhưng nhanh chóng cảm động.
‘Đại ca không quên mình, đại ca nhắc đến mình, đại caaaa! Em sẽ mãi theo anh,’ hắn nghĩ thầm, cố giấu nụ cười tự hào.
Nếu không có Dozik ở đó, có lẽ Dorig đã không kìm được mà thể hiện sự cảm kích của mình với Vương Cường.
Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở một cách đột ngột. Malakar bước vào với vẻ mặt khó chịu.
Hắn có thân hình cao gầy, khuôn mặt mang một vẻ tri thức cùng đôi mắt nheo lại như mở như nhắm.
Đôi cánh dơi đen đằng sau của hắn trông rất nhỏ so với kích thước của cơ thể, hình như là bị dị tật bẩm sinh nên khiến đôi cánh ấy nhỏ đi.
Hắn bước tới với dáng điệu hống hách, cắt ngang cuộc họp của Vương Cường và Dozik.
"Dozik, ta yêu cầu ngươi tăng thêm thuốc chữa bệnh và tìm ra nguyên nhân của các căn bệnh gần đây," giọng hắn đầy quyền uy và không chịu sự phản kháng.
Dozik nở một nụ cười nhạt, dù trong lòng không ưa gì Malakar, nhưng vì hắn là quý tộc nên Dozik không muốn chấp nhặt.
"Malakar, đây là Brian, người đã giúp ta thu thập và phân tích tình trạng hiện tại của doanh trại."
Malakar liếc nhìn Vương Cường với ánh mắt khinh thường. "Thì sao? Ngươi nghĩ hắn có thể làm được gì à?" Hắn cười nhạt, đôi mắt nheo lại đầy khinh bỉ.
Vương Cường không bị dao động bởi thái độ của Malakar, hắn bình tĩnh trình bày nguyên nhân cùng giải pháp giảm mầm mống bệnh trong doanh trại.
Tuy không thích thú gì, nhưng sau khi nghe được những giải pháp logic và chi tiết của Vương Cường, Malakar bất ngờ chộp lấy bản báo cáo từ tay Dorig và Vương Cường, tham lam đọc lấy.
Một nụ cười thích thú dần hiện lên trên khuôn mặt hắn.
"Haha, rất tốt. Ta sẽ giúp ngươi đi xử lý những tình trạng này. Ngươi không cần phải mệt nhọc đi làm gì, nghe nói ngươi mới tới mà có đúng không, cứ nghỉ ngơi đi," Malakar nói với giọng đầy đạo lý nhưng lại lộ rõ sự toan tính.
Vương Cường nhìn Malakar, bản thân không khỏi coi thường dạng người ngu xuẩn này, tên này chắc chắn sẽ sống không được lâu đâu nhất là với vị trí hiện tại của hắn.
Gần vua như gần hổ, chỉ cần sơ sẩy một chút là đầu một nơi, thân một nẻo ngay. Dù vậy bên trong có là vậy nhưng bề ngoài Vương vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và kiên nhẫn, như thể không có vấn đề gì cả.
Sau khi Malakar rời đi, Dozik có tỏ ra áy náy nói.
“Xin lỗi ngươi Brian, việc này có thể sẽ thiệt thòi cho hai ngươi nhưng ta đành phải chấp nhận thôi, cha của hắn là một vị tướng lĩnh có quyền hạn rất lớn trong q·uân đ·ội nên ta không thể làm gì được hơn.”
Dozik tiếp tục nói, giọng điệu đầy chân thành, “Nhưng đừng lo, công trạng ta sẽ tìm cách thay thế đầy đủ cho các ngươi.”
Vương Cường mỉm cười nhẹ nhàng, thể hiện sự tôn trọng và biết ơn.
“Không có việc gì đâu đội trưởng, nhưng tôi có một việc muốn nhờ ngài không biết ngài có thể giúp tôi được không.”
Dozik gật đầu, ánh mắt đầy sự khích lệ, “Ngươi cứ nói đi, nếu nó nằm trong khả năng của ta ta sẽ sẵn sàng giúp đỡ ngươi.”
“Vâng, cảm ơn ngài.” Nói xong, Vương quay sang Dorig, người đang ngồi kế bên, “Dorig, đem bản kế hoạch đó ra đi.”
“Dạ, đây thưa đại ca.”
Lại một bản kế hoạch xuất hiện trên mặt bàn của Dozik.
Lần này Vương Cường không còn là Brian nữa, mà hắn hóa thân trở lại bản thân kiếp trước, một doanh nhân đi chào hàng gọi vốn cho một dự án.
Từng sơ đồ, từng hình vẽ, từng lời trích dẫn được ghi ra rất rõ ràng khiến Dozik người ngồi trước mặt không khỏi bị cuốn hút vào từng lời nói của Vương Cường.
Thậm chí Dorig ngồi kế bên cũng không khỏi ngỡ ngàng ngạc nhiên, dù cho hắn đã không phải lần đầu thấy Vương Cường trình bày một cái gì đó.
Sau một hồi Vương Cường cũng kết thúc bài trình bày ý tưởng của mình, hắn hướng về phía đội trưởng chốt hỏi, “Ngài còn vấn đề gì cần tôi giải thích nữa không ạ.”
Lúc này thì Dozik mới bừng tỉnh lại, hắn vui vẻ mỉm cười hỏi.
“Vậy ý ngươi là với thứ này không chỉ giúp giải quyết vấn đề vệ sinh, sức khỏe cho binh lính mà còn có thể tăng thêm một nguồn thu nhập nữa cho q·uân đ·ội cùng tạo công ăn việc làm cho người dân?”
“Vâng chính xác là như vậy.”
“Được! Ta sẽ báo điều này cho chỉ huy và chúng ta sẽ bắt đầu làm khi có lệnh. Ngươi đừng lo, chắc chắn chúng ta sẽ được cho phép. Ngươi làm tốt lắm, Brian. Đúng như Trilvin nói ngươi quả là một viên ngọc quý mà.”
“Cảm ơn ngài đã thưởng thức.”Vương Cường mỉm cười khiêm tốn cuối đầu đáp.
Như để bày tỏ sự hài lòng Dozik cũng cười phá lên trong vui sướng.
“HAHAHA.”