Chương 29: Văn Chi Mật Tức Bất Như Bất Văn
Trước khi cả ba lên đường đến gặp đội trưởng, Vương Cường đã dặn dò kỹ lưỡng Dorig và Brutus về tác phong cùng cách đi đứng sao cho nghiêm chỉnh nhất có thể.
Lúc họ đi qua những con đường mòn dẫn tới phòng chỉ huy, từng bước chân đều đều, thể hiện sự tôn trọng và kỷ luật.
Vô tình đội trưởng Dozik, đang đứng hít thở không khí trước cửa phòng.
Với cặp mắt quan sát sắc bén của mình, đội trưởng không khỏi cảm thấy thích thú.
"Khá lắm," Dozik lên tiếng khen ngợi, giọng trầm ấm nhưng đầy uy lực.
"Đồng phục cùng dáng đi của các ngươi thật đáng khen, trông như những con Drakegor hùng mãnh vậy."
Drakegor là một sinh vật lai giữa rồng và sư tử, có chiều cao khoảng 3 mét và chiều dài từ đầu đến đuôi khoảng 7 mét. Thân hình rắn chắc, phủ đầy vảy rồng màu vàng kim loại lấp lánh dưới ánh sáng.
Đầu của nó giống đầu rồng với cặp sừng cong uy nghi, hàm răng sắc nhọn và đôi mắt rực lửa, thể hiện sự thông thái và uy lực.
Ánh mắt của Dozik dừng lại ở Brutus, một tên quỷ to lớn, đứng ngay ngắn bên cạnh Vương Cường.
“Hắn là thành viên mới của nhóm ngươi à?” Đội trưởng hỏi, giọng điệu như đã đoán ra được điều gì.
Vương Cường tiến lên một bước, cúi chào đội trưởng rồi bắt đầu trình bày.
“Thưa đội trưởng, đây là Brutus. Hắn là một tên quỷ có sức mạnh và khả năng đặc biệt. Tôi muốn xin phép cho Brutus gia nhập đội của tôi, vì sắp tới ở khu xưởng có thể cần đến một tên có đủ sức mạnh để làm việc.”
Dozik nhìn Brutus từ đầu đến chân, ánh mắt như muốn thấu hiểu hết con quỷ trước mặt.
“Brutus, ngươi có gì để nói không?”
Brutus có hơi lo lắng vì đây là lần đầu hắn đối diện trực tiếp với một kẻ có cấp bậc cao như vậy.
Nhưng khi nhìn thấy sự điềm tĩnh của Vương Cường và vẻ cổ vũ của Dorig, Brutus lại như có động lực.
Với vẻ mặt nghiêm túc hắn cúi đầu đáp.
“Thưa đội trưởng, tôi cam kết sẽ tuân thủ mọi quy định của đội và sẵn sàng chiến đấu vì mục tiêu chung. Tôi biết mình đã từng tham ăn và không hòa hợp với các nhóm trước, nhưng với sự chỉ dẫn của anh Brian, tôi tin mình có thể thay đổi.”
Dozik gật đầu, vẻ mặt trầm ngâm một lúc.
“Brian, ta tin vào sự đánh giá của ngươi. Nếu ngươi nghĩ Brutus có thể trở thành một thành viên hữu ích cho đội, thì ta sẽ chấp nhận.”
“Nhưng nhớ rằng, trách nhiệm và kỷ luật là quan trọng nhất. Nếu có bất kỳ sai phạm nào, cả ngươi và Brutus sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Đội trưởng nhấn mạnh rất rõ hai chữ trách nhiệm và kỷ luật trong câu nói.
Vương Cường nghe vậy thì chỉ mỉm cười rồi cúi đầu cảm ơn.
“Cảm ơn đội trưởng. Tôi cam kết sẽ hướng dẫn và hỗ trợ Brutus để hắn ấy có thể trở thành một thành viên có ích.”
Dozik mỉm cười nhẹ nhàng,
“Tốt. Hãy làm việc chăm chỉ và chứng minh rằng các ngươi xứng đáng với niềm tin của ta. Còn chuyện gì nữa không? Ta tin rằng ngươi đến đây không phải chỉ để xin cho thành viên mới gia nhập?”
Vương Cường tỏ vẻ đầy ngạc nhiên, trầm trồ nói.
“Khả năng quan sát của ngài thật đáng ngưỡng mộ, không có điều gì có thể qua mắt ngài.”
Đội trưởng nghe lời nịnh nọt của Vương Cường thì thích lắm, hắn cười to bảo.
“Hahaha, thôi được rồi vào trong nói chuyện đi.” Đội trưởng Dozik nở một nụ cười nhẹ nhàng, rồi làm động tác mời cả ba vào trong nói chuyện.
Nhưng khi thấy được ánh mắt của đại ca, một tia nghiêm trọng lóe lên, Dorig liền hiểu ra đại ca đang có chuyện rất quan trọng cần nói với đội trưởng và không muốn có người khác biết.
Tinh ý nhận ra tình hình, Dorig khẽ kéo Brutus lại, ngỏ ý từ chối lời mời của đội trưởng.
“Thưa đội trưởng, tôi nghĩ tốt hơn là để đại ca và ngài nói chuyện riêng. Tôi và Brutus sẽ đợi ở ngoài.”
Dorig nói với vẻ trang nghiêm, ánh mắt chăm chú nhìn vào Dozik, như muốn nhấn mạnh sự quan trọng của việc này.
Brutus, hơi bối rối, nhướng mày nhìn Dorig rồi gật đầu đồng tình.
“Đúng vậy, chúng tôi sẽ đợi ở ngoài,”
Dozik nhìn Dorig, đôi mắt lão luyện dường như hiểu được tình huống. Hắn gật đầu chấp nhận và mỉm cười nhẹ nhàng.
“Được rồi, các ngươi có thể đợi ở ngoài. Ta sẽ nói chuyện với Brian một lát,”
Khi đã quay lại chỗ ngồi trong lều, Dozik nhìn Vương Cường, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn, tay đan chặt trên bàn.
“Brian, có chuyện gì quan trọng mà ngươi muốn nói riêng với ta?”Giọng hắn trầm xuống và ánh mắt đầy tập trung.
Vương Cường điềm tĩnh khởi động chiếc nhẫn không gian rồi lấy từ trong đó ra một chiếc bình màu xanh sẫm. Đội trưởng thấy Vương Cường có một ma cụ hệ không gian thì cũng không khỏi trầm trồ, mắt mở to vì ngạc nhiên.
“Chà, ngươi có cả ma cụ hệ không gian cơ à, loại nhẫn này khá hiếm thấy đấy.”Rồi hắn bỏ qua chiếc nhẫn mà nhìn vào chiếc bình, tò mò hỏi.
“Đây là thứ gì?”
“Thưa ngài, đây là một loại bí dược ảo giác. Khi sử dụng, người dùng sẽ bị rơi vào trạng thái ảo giác ít nhất là trong ba giờ. Nhưng sau khi tỉnh dậy, tinh thần họ sẽ trở nên thoải mái, phấn chấn hơn bao giờ hết, thậm chí còn giảm được căng thẳng và mệt mỏi.”
Vương Cường tiếp tục giải thích, tay lướt nhẹ trên chiếc bình, ánh mắt đầy sự nghiêm túc và cẩn trọng.
“Tôi nghĩ nếu có thể loại bỏ trạng thái ảo giác mà bí dược này gây ra đồng thời giữ lại tác dụng, thì đây sẽ là một liều thuốc rất hiệu quả cho tất cả binh lính khi họ phải tác chiến dài hạn.”
Nhìn chiếc bình nhỏ, Dozik suy nghĩ rồi hỏi.
“Ngươi đã dùng qua chưa?” Mắt hắn nhìn chằm chằm vào Vương Cường, như muốn tìm kiếm sự chắc chắn và tin tưởng.
“Rồi thưa ngài, Dorig cũng đã dùng qua và nó khá tốt.” Vương Cường trả lời, giọng nói đầy tự tin và khẳng định.
“Được rồi, ta có một người quen chuyên về các loại ma dược. Nếu ngươi tin tưởng ta, ta sẽ nói với tên đó ý tưởng của ngươi,” Dozik nói, giọng đầy sự chân thành, mắt vẫn không rời khỏi Vương Cường, như đang dò xét vậy.
“Vâng, tất nhiên là tôi tin tưởng đội trưởng rồi.” Nói xong, Vương Cường lấy ra một tờ giấy có viết sẵn công thức và giao cho đội trưởng.
“Còn gì nữa không?” Dozik hỏi, ánh mắt chăm chú, tay xoa cằm như đang suy tính điều gì.
“Thưa ngài, việc điều tra đã tiến triển như thế nào rồi ạ?”
Vương Cường hỏi, giọng nói trầm hẳn xuống, biểu cảm trên khuôn mặt lộ sự lo lắng.
Nghe tới đây, đội trưởng lại tỏ ra vẻ mệt mỏi. Hắn đưa tay xoa xoa lên huyệt thái dương, khó chịu nói.
“Vẫn chưa đâu vào đâu, có quá nhiều kẻ nằm trong diện tình nghi. Nếu ta bắt đại một tên để tra hỏi, nó sẽ đánh động đến những kẻ khác.” giọng nói đầy sự căng thẳng và bất lực.
Vương Cường trầm ngâm suy nghĩ một chút.
“Không ấy, ngài có thể thử cách này xem sao.”
Thấy Vương Cường có cách, ánh mắt đội trưởng dần dần mở to, hứng thú hỏi.
“Cách gì? Ngươi cứ tự tin nói, ta sẽ xem xét mà làm,”
“Vâng, ngài có thể làm như vầy…” Vương Cường bắt đầu trình bày, giọng nói không nhanh cũng không chậm rất trầm ổn, đôi bàn tay cũng khua khoắng để diễn tả từng chi tiết.
Sau một tiếng rưỡi trao đổi và bàn luận với đội trưởng, cả hai vui vẻ cười nói bước ra khỏi phòng.
Thậm chí, Dozik còn khoác tay lên vai Vương Cường, khen lấy khen để, giọng nói đầy coi trọng và thân thiết.
Nhìn hình ảnh này, các binh lính đứng canh gác cũng không khỏi trợn tròn mắt, há hốc mồm ngạc nhiên. Dorig và Brutus cũng vậy, một sự hãnh diện hiện lên trong lòng bọn họ.
“Brian, làm gì thì làm, đừng quên đầu giờ chiều ngươi có cuộc gặp với chỉ huy. Đừng đến trễ, không thì ta cũng không cứu nổi ngươi đâu,”
Dozik nhắc nhở, nở một nụ cười đầy quan tâm, mắt hắn ánh lên một sự lo lắng.
“Vâng, thưa đội trưởng.”
Thấy đại ca đi ra, Dorig hí hửng chạy lại hỏi.
“Đại ca, hai người nói chuyện gì trong đó mà đội trưởng có vẻ vui vậy?”
Vương Cường mỉm cười bí ẩn, ngước mặt nhìn rồi đi tiếp về phía trước ra vẻ thâm sâu nói.
“Những chuyện trọng đại thường không nên nói ra quá nhiều, nó cần được bảo mật và giữ kín.”
“Đại ca yên tâm đi, em sẽ không nói cho ai cả.” Dorig nghiêm túc nói rồi hướng ánh mắt tìm viện trợ đến Brutus đứng kế bên. “Đúng không Brutus ?”
Dù không hiểu gì nhưng Brutus cũng vẫn gật đầu hưởng ứng.
Quay mặt lại nhìn hai tên đàn em trẻ người non dạ này, Vương Cường chỉ biết cười bất lực. Hắn lại thần thần bí bí nói.
“Văn chi mật tức bất như bất văn.”
Nghe những câu từ lạ lùng này, Dorig ngơ ngác hỏi.
“Đại ca, nó có nghĩa là gì vậy?”
“Có nghĩa là nghe thấy kín, không bằng không nghe. Nghe được một chuyện mà không nên tiết lộ thì càng không bằng là không nghe. Hiểu không?”
Dorig bỗng dừng lại miệng lẩm nhẩm.
“Nghe thấy kín, không bằng không nghe.Nghe được một chuyện mà không nên tiết lộ thì càng không bằng là không nghe.”
Đôi mắt hắn tỏa sáng như ngộ ra điều gì đó, vui mừng nói.
“Hay! Đúng! đại ca nói đúng, cảm ơn anh đã chỉ dạy.”
“Ừ, ngươi hiểu được là tốt.”
Riêng Brutus thì mặt vẫn đần như vậy, hắn cũng thử lập lại theo Dorig nhưng vẫn không hiểu là cả hai đang nói chuyện gì.
Đối với tên to xác này thì Vương Cường chỉ biết vỗ vai an ủi.
…
Đến chiều Vương Cường mặc đồ chỉnh tề, nghiêm túc tiến đến cuộc hẹn.
Không lâu sau khi hắn vào phòng để nói chuyện với Aurelia.
Rầm! Một tiếng va đập mạnh nổ ra trong phòng của chỉ huy cùng theo đó là giọng nói mang đầy sát khí.
“Nói ngay, ngươi là kẻ nào?”
“...” Vương Cường bị ném văng vào góc tường đang cố gắng đứng dậy, hắn bàng hoàng trước hành động đột ngột của vị chỉ huy.
….
Chuyện gì đã xảy ra? Tôi cũng không biết nữa. Phần sau có lẽ là sẽ có giải thích.
Chưa gì hết mà đã có b·ạo l·ực gia đình vầy rồi thì về sau main còn có tiếng nói không đây, haizzz
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi ạ.
Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!
╰ (* ´︶` *) ╯