Chương 13: Ngân Hoàng
Sau 5 tiếng đi bộ, cuối cùng họ cũng đến bậc thang cao ngất dẫn đến cửa Đại Điện Triều Chính.
Lúc này, Trần Dương bộ dáng mệt mỏi vô cùng khó hiểu liếc nhìn qua Ngân Ngọc hỏi:"Tại sao chúng ta không bay mà phải đi bộ lên đây?".
Ngân Ngọc nghe vậy có hơi rụt rè trả lời:"Thật có lỗi với công tử, quy định khi đi đến Đại Điện Triều Chính thì không được bay. Mong công tử thông cảm cho sự bất tiện này!!".
Lời này vừa ra làm hắn thật không biết nói thêm gì cho hợp.Tức là tốn bao nhiêu thời gian chỉ để leo thang thôi hả, người của Nam Quốc rảnh quá vậy.
Ngân Nguyệt công chúa một bên cười nhè nhẹ rồi nói:"Đã đến Đại Điện, mời công tử!!".
Trước mắt của họ chính là một cánh cửa vô cùng to lớn của một toà cung điện cổ kính uy nghi.
Nó toả ra kinh văn đại đạo,có khí vận vô cùng hùng hậu.Trần Dương nhìn lấy thật có chút cảm thán cái này Long Mạch.
Mà bỏ chuyện đó qua một bên hắn vẫn vô cùng cay cú vì lãng phí một đống thời gian để đi bộ và trời cũng sắp sáng nữa.Hắn muốn ngủ a.
"Cái quy định do thằng ngốc tử nào đặt thế!!".Mặc dù muốn kêu lên nhưng hắn vẫn phải nuốt xuống cổ họng.
"Haizz!!".Trần Dương thở dài, sau đó cùng Ngân Nguyệt và Ngân Ngọc công chúa tiến vào Đại Điện.
Bên trong Đại Điện, hai bên có rất nhiều bàn tiệc và quần thần đang ngồi. Phía trên cao ở giữa Đại Điện chính là Nam Quốc Đế Vương Ngân Hoàng.
Bọn họ khí tức ai ai cũng là mạnh mẽ,khẳng định đều là Bàn Nhược trở lên cao thủ.Đã thế dường như có rất nhiều ẩn hiện khí tức mạnh mẽ.
Bước vào chính giữa Đại Điện,
"Bái kiến phụ vương!!".
Ngân Nguyệt quỳ xuống tham kiến quân vương, một bên Ngân Ngọc cũng quỳ xuống bái kiến.
Vẻ mặt của Ngân Ngọc lúc này đang hiện rõ lên vẻ bối rối,nàng rất lo lắng vì nhất định hôm nay phải lĩnh một hình phạt rất nặng.
Trần Dương không quỳ nhưng mà lại tự nhiên như nhà của mình, ngồi vào một bàn tiệc còn trống.
Cái sự tự nhiên này khiến các quần thần trong triều thấy thật không có phép tắc gì cả.
Bọn họ đang uống rượu hai bên đều vô cùng sửng sốt. Trong Đại Điện nguy nga rộng lớn này, mỗi người đều có một bàn tiệc riêng cách nhau khá xa.
"Kẻ vô lễ kia, gặp Đế Vương sao không quỳ?".Một vị quần thần đứng dậy chỉ tay về phía hắn quát lớn.
Tiếng nói của hắn vang vọng trong Đại Điện. Trần Dương ngồi đối diện cách hắn khá xa cũng hơi ngạc nhiên thấy bản thân đâu có sai gì nhỉ.
"Ta không phải người Nam Quốc, cũng không phải đến đây thương nghị hay trao đổi, thì sao phải quỳ!".Trần Dương thản nhiên nói với vẻ mặt khó hiểu.
Thực tế chính là như vậy,mà thế gian thủ đoạn ác độc vô số nhỡ cúi đầu không có lý do lại tự nhiên trở thành thân tín của kẻ kia thì sao.Nghe vậy, các quần thần trong triều đều vô cùng ngỡ ngàng. Người vừa lên tiếng cũng phải im lặng.
Bọn họ thấy thật vô lý nhưng tại chỗ nào vô lý lại không rõ một dạng nên lúc này không biết nói gì hơn để phản biện.
"Bệ hạ, kẻ này vô lễ cùng cực, phải xử lý nghiêm !".Có người lên tiếng vì thật tất cả quần thần đều thấy kẻ kia vô lễ nhưng phản biện không được.
Ở bên trên, Ngân Hoàng lúc này miễn lễ cho hai vị công chúa, hai người cũng nhanh chóng đến bàn tiệc ngồi cạnh Trần Dương.
Ngân Hoàng nhìn về Trần Dương với vẻ hứng thú lên tiếng:"Vị thiếu hiệp này có lẽ là Lân Trường công tử, người cứu tiểu nữ Ngọc nhi phải không?".
"Đúng vậy, thưa tiền bối!".Trần Dương khẽ khiêm mình lại nói.
Vì hắn không phải người của Nam Quốc nên không phải quỳ, nhưng xét trên bối phận thì Ngân Hoàng là người đi trước nên hắn cũng lễ phép gọi một tiếng tiền bối.
Ngân Hoàng nghe xong liền cười lớn, người trẻ tuổi trước mắt dường như cũng biết cái gọi là lễ nghi.
Ban đầu Ngân Hoàng đã tưởng người này rất kiêu ngạo vô lễ nữa.Nhưng ông cũng đoán đến tại sao người này lại tự tin như vậy.
Khẳng định phải là người có bối cảnh rất lớn mới dám như thế kia kiêu ngạo ban đầu phong thái.Trước đó ông cũng đã nghe qua thông tin về người này.
"Tiểu hữu hẳn rất vất vả khi hộ tống Ngọc nhi nhà ta nên thay mặt Nam Quốc ta rất lấy làm cảm kích. Trương công công, mau mang lễ vật ra!".Ngân Hoàng giọng nói nhẹ nhàng nhìn sang bên cạnh thân cận người.
Nhìn thái độ kia của Ngân Hoàng tuy không mấy lộ ra nhưng Trần Dương đã mò đoán tới được,đây chính là lý do hắn làm như vậy khi bước vào đây.
"Vâng thưa bệ hạ!!".Ngân công công đứng bên vâng một tiếng, sau đó lấy từ trong nhẫn giới đeo trên tay rất nhiều linh thạch và đan dược.
Đống tiền này khiến hai mắt Trần Dương long lanh lấp lánh,lần này bội thu thật rồi a.
Ngân công công gom những đồ này vào một cái nạp giới sau đó nhẹ nhàng đưa nó lên không trung giao cho Trần Dương.
Trần Dương thấy thế cũng không ngần ngại nhận lấy, hắn soi bên trong nhẫn giới có tổng cộng 30 viên đan dược tứ phẩm và 3000 linh thạch cực phẩm, làm hắn rất phấn khởi tâm.
"Lân Trường tiểu hữu! Tiểu hữu nếu không chê có thể ở lại trong cung một thời gian, ta sẽ báo đáp thật tốt!!".Ngân Hoàng thanh âm từ tốn nhìn về phía Trần Dương.
Nghe vậy, Trần Dương liền hiểu ý đáp:"Vậy làm phiền tiền bối rồi!!".
Ngân Hoàng nghe vậy gật đầu hài lòng và rồi ánh mắt trừng trừng nhìn về phía Ngân Ngọc.
"Ngọc nhi, con đi chơi có vui không?".Ông thanh âm có chút nộ nói.
Ngân Ngọc nghe xong liền bối rối chỉ trỏ lung tung giải thích nhưng cuối cùng cũng vẫn bị phạt cấm túc một tháng trong Từ Đường tổ tiên.
Mặc dù không biết đó là nơi nào, nhưng hẳn là nơi không hay ho rồi.
Giờ đây trong Đại Điện, mọi người cùng nhau uống rượu tạm thời bỏ qua tất cả vừa nãy sự tình mà chìm vào men rượu.
Đúng vào lúc này Trần Dương nhìn thấy có năm cái nam tử bước vào sau đó bái kiến Ngân Hoàng.
Ngân Hoàng miễn lễ cho họ, rồi năm người nam tử này liền đi đến chỗ ba người Trần Dương, Ngân Nguyệt và Ngân Ngọc.
Khi đến trước mặt Trần Dương, họ bái kiến hai vị công chúa sau đó nhìn qua Trần Dương bắt đầu giới thiệu.
Người đầu tiên tên là Mã Uất Lâm, con trai của thừa tướng, quyền cao chức trọng, khôi ngô tuấn tú, nho nhã, điềm đạm, trên tay cầm một chiếc quạt giấy được làm rất tỉ mỉ, tu vi đã đạt tới Linh Sư trung kỳ.
Người thứ hai tên là Cao Trọng Cảnh, là một nam tử oai phong lẫm liệt, thân mặc giáp bào vô cùng to cao, tu vi đã đạt tới Linh Sư đỉnh phong.
Người thứ ba là Quách Nguyên Cảnh, là một đệ tử dưới trướng của một vị quân thần trong triều. Sau khi bái kiến sư phụ xong, đã cùng năm người đi tới. Hắn đẹp tới mức lạ thường, vô cùng kiêu ngạo, tu vi đã đạt tới Linh Sư trung kỳ.
Người thứ tư tên là Bá Diên Khánh, khôi ngô tuấn tú so sánh với Mã Uất Lâm là không hề thua kém,tu vi chỉ mới Linh Sư sơ kỳ, con trai đại nguyên soái của Nam Quốc, thân phận vô cùng cao quý.
Người thứ năm là người Trần Dương để ý nhất, là Cơ Tâm Đạo, dáng người nho nhã điềm đạm, thân mặc bạch y, mái tóc trắng muốt trải dài đến tận sống lưng.
Đây cũng là một trong những người bạn của Ngân Nguyệt công chúa, tu vi chỉ là Võ Giả trung kỳ, khuôn mặt hắn rất đẹp đến khó mà miêu tả.
Trần Dương cũng đứng dậy giới thiệu cho phải phép:"Ta tên Lân Trường, tu vi Linh Sư sơ kỳ, là một đệ tử của tông môn không thể tiết lộ!!". (Tác giả: Ngươi dóc tổ trình độ cũng thật hảo a)
"Năm người các ngươi hôm nay cũng rảnh thật a!!".Ngân Nguyệt nhẹ nhàng lên tiếng.
Cao Trọng Cảnh cung kính lên tiếng đáp lại:"Công chúa quá lời rồi. Ta phụ trách việc tìm Ngân Ngọc công chúa nên vô cùng hối lỗi về bản thân!!".
Ngân Nguyệt nghe xong cũng cười khẩy làm Cao Trọng Cảnh vô cùng xấu hổ.
Năm người họ đi đến các bàn tiệc còn trống. Lúc này, Trần Dương đột nhiên mời Cơ Tâm Đạo ngồi cùng mình.
Cơ Tâm Đạo thấy vậy cũng không có từ chối, ngồi cạnh bên hắn. (Tác giả: Hai ngươi sát na quá đó, lui lui ra.)
"Tâm Đạo huynh, huynh có hiểu biết sâu rộng về lịch sử Nam Quốc không?".Trần Dương khẽ hỏi.
Cơ Tâm Đạo nghe vậy cũng nhẹ nhàng đáp:"Trường huynh có vẻ tò mò vấn đề này. Đạo mỗ cũng học vấn rất sâu về Nam Quốc, không biết Trường huynh có thắc mắc gì?".
Trần Dương vô cùng hóng hớt hỏi tiếp:"Nam Quốc tại sao lại chiến tranh cùng Đông Châu thế?".
"Đó là vì vài năm trước, Nam Quốc đại công chúa vì từ hôn mà giết hôn phu nên giờ mới xảy ra chuyện như vậy!!".Cơ Tâm Đạo cũng nhẹ giọng thở dài vẻ mặt khẽ nhìn qua Ngân Nguyệt mà trả lời.
Trần Dương nghe xong liền quay qua nhìn Ngân Nguyệt khiến Ngân Nguyệt ở phía xa bên cạnh đang thưởng thức rượu đầy ngạc nhiên .
Nữ tử này thật cá tính a.Không đúng,phải là tàn bạo mới đúng.
Ngay sau đó, hắn quay lại hỏi Cơ Tâm Đạo:"Tại sao Ngân Nguyệt đó lại đi giết hôn phu của Đông Quốc Đông Châu? Không phải chỉ vì không muốn kết hôn đó chứ?".
Cơ Tâm Đạo cũng cười khổ ngao ngán nói:"Đúng là như vậy đấy, Trường huynh!!".
Nghe vậy, Trần Dương cũng cạn lời nhưng có lẽ mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Trời đã sắp sáng, quần thần đều đã đi về, Ngân Hoàng cũng rời đi từ lâu.
Chỉ còn lại Ngân Nguyệt công chúa cùng Ngân Ngọc và Trần Dương. Phía xa bàn tiệc cũng là bốn người nam tử anh tuấn kia đang vui vẻ cười cười nói chuyện.
Phía Trần Dương, hắn lúc này đã say khướt khi vừa nghe Cơ Tâm Đạo kể về các tông môn và văn hóa Nam Quốc, và hắn thì chú ý nghe rồi uống rất nhiều rượu đến say mèm.
Một bên, Cơ Tâm Đạo cười cười nói:"Trường huynh, huynh say rồi!!".
"Ta còn chưa say đâu!".Trần Dương mơ màng nói.
Thấy Trần Dương như vậy, phía xa hai vị công chúa cũng bật cười. Bốn vị nam tử phía xa cũng đến mời rượu hai vị công chúa.
Cơ Tâm Đạo ngồi bên Trần Dương cũng uống chút rượu, im lặng thưởng thức rượu ngon.
"Các ngươi biết không, ta sắp có thể lấy đại công chúa làm vợ rồi đó. Há há há!!".Trần Dương đột nhiên ném một quả bom vào giữa cuộc trò chuyện.
Bầu không khí dần trở nên im lặng.
Nghe xong, cả năm nam tử cũng sửng sốt nhìn đại công chúa, chỉ thấy nàng nhẹ gật đầu, mà một bên Ngân Ngọc cũng cười vui vẻ vì đã uống say.
Bá Diên Khánh vô cùng tức giận không cam:"Công chúa, người sao có thể đồng ý gả cho hắn chứ!?".
Một công chúa cao ngạo như nàng, nếu gật đầu về chuyện hôn sự thì đương nhiên đó là sự thật.
Ngân Nguyệt lạnh giọng nói:"Chỉ là nếu hắn có thể giúp Ngọc Nhi tranh đoạt được truyền thừa trong Đại Đế Bí Cảnh thôi!!".
Nghe vậy, Bá Diên Khánh cũng gật gù không nói gì nhìn qua Cơ Tâm Đạo.
Mã Uất Lâm lên tiếng:"Cho dù có nhờ, thì công chúa cũng không thể trao đổi cùng tên say khướt kia chứ!!".
Cao Trọng Cảnh lúc này cũng liếc nhìn Trần Dương tỏ vẻ vô cùng tức giận vì biết công chúa mà mình ngưỡng mộ lại đi nhờ vả tên sâu rượu kia.
Một bên, Quách Nguyên Cảnh cũng lên tiếng phản đối mối giao dịch này. Chỉ có Cơ Tâm Đạo là không quá để ý vụ việc.
Mà Trần Dương lúc này mơ màng lên tiếng:"Đối với ta, cái bí cảnh chó gì đó, thích là có thể lấy. Há há, sau đó ôm đại công chúa về vậy!!".
Nghe xong, cả bốn người nam tử cùng ngưỡng mộ đại công chúa kia vô cùng tức giận.
Cao Trọng Cảnh ngay lập tức lạnh giọng lên tiếng:"Ê nhãi, ra sân quyết đấu!".
Trần Dương nở một nụ cười man rợ khiến cả gian phòng sởn cả gai ốc:
"Ồ! Ngươi muốn chết?".