Chương 23: Có điểm dị thường
Trần Dương hiện tại cũng đã có hệ thống, hắn nhìn vào giao diện của mình:
[ Tên: Trần Dương.
Tuổi: 19.
Thân phận: Không thể kiểm tra.
Thiên phú: Xuất sắc.
Linh căn: Màu lam pha lê (xuất sắc).
Tu vi: Linh Sư Cảnh trung kỳ.
Thể chất: không có (vừa sao chép Hỗn Độn Thánh Thể chưa kích hoạt).
Huyết mạch: nhân tộc.
Thần thông: (Tụ Lý Càn Khôn, Thiên Đạo Thần Nhãn, Phong Bế Sinh Linh, Vạn Kiếm Quy Tông, Pháp Thể Hỗn Độn, ...vv).
Bảo thuật: (Côn Bằng Bảo Thuật, Kỳ Lân Bảo Thuật, Thiên Lôi Bảo Thuật, Chân Hỏa Thiên Viêm, Hư Không Bảo Thuật, Phệ Thiên Chiếu Bảo Thuật, Thời Gian Bảo Thuật, Lân Đế Bảo Thuật, Lân Đế Kiếm Quyết Bảo Thuật, ...vv).
Mị lực: 2.
Đánh giá: Một tên yêu nghiệt không rõ ràng bỗng dưng xuất hiện trên thế gian.]
Sau khi xem xong, Trần Dương cũng không quá để ý rồi quay ra đi đến chỗ Trần Minh.
Cho dù có hệ thống trong tay nhưng Hắn rõ ràng bản thân không nên phụ thuộc vào cái hệ thống này.
Hết thảy phải do bản thân mà có chứ nào có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống kia chứ.
“Các hạ thật sự quá giỏi! Ta là Lân Trường, xin hỏi quý danh các hạ để sau này có dịp mời rượu!”.Trần Dương đi đến trước Trần Minh thân thiện chào hỏi.
“Ta tên Trần Minh, Lân Trường huynh đệ quá khen rồi!”.Trần Minh quay lại rồi cười đáp.
“Thì ra là Trần Minh công tử, thật vinh hạnh khi được chứng kiến một đạo kiếm khí kinh khủng kia!".Trần Dương gật đầu ca ngợi Trần Minh.
Những người phía sau cũng là như vậy,ai cũng phải công nhận một đòn kia là quá mạnh mẽ,siêu việt hoàn toàn thế hệ đồng trang lứa.
“Haha! Lân huynh đệ quá lời rồi,ta không có tài ba đến vậy đâu!”.Trần Minh gãi đầu cười khổ đáp.
Ở một bên, các tu sĩ sau khi trị thương xong thì ai cũng ngồi dậy cảm tạ Trần Minh. Cả Diệp Hạ của Đan Tháp cũng đi đến cảm tạ.
Sau ngày hôm nay,rõ ràng Trần Minh đang là ân nhân của những thế hệ trẻ Đan Tháp,đây là một sự kiện nếu truyền ra ngoài sẽ khiến người ta phải nuốt nước miếng ghen tị.
Mị Vũ rất là hứng thú rồi đi lại gần Trần Minh mỉm cười nói:
“Minh công tử quả là anh dũng song kiệt khiến nô gia thật sự mở mang tầm mắt đó~. Nô gia tên Mị Vũ, đến từ Ma Tình Tông. Xin hỏi công tử đến từ thế lực nào thế?”.Trần Minh nghe thấy Mị Vũ liền có chút đề phòng rồi mới đáp lại:“Ta chỉ là một tu sĩ nhỏ nhoi ở một tiểu tông môn thôi. Còn về tông môn ở đâu, tên gì thì không tiện nói!!".
Trần Minh từ chối tiết lộ danh tính ngay vì hắn không muốn tông môn nhà mình bị chú ý đến,sẽ rất phiền phức.
Mị Vũ nghe xong đi đến sát người Trần Minh rồi thở dài đáng thương nói:“Nô gia chỉ là tò mò thôi, nếu công tử không muốn tiết lộ cũng không được giận nô gia đâu đó~~!!".
Trần Minh nghe vậy cũng cười cười, mặt hắn đỏ lên vì hung khí của Mị Vũ đang gần ngay người hắn.
Trần Sở một bên đang dưỡng thương thấy tên đệ đệ ngốc nhà mình đang bị câu dẫn liền đứng trước Trần Minh rồi đối diện với Mị Vũ.
“Mị Vũ cô nương thật xinh đẹp nhưng đừng câu dẫn tên đệ đệ ngu ngốc này của ta!!".Trần Sở nhìn chằm chằm Mị Vũ nói.
Nàng rõ ràng nữ nhân của Ma Tình Tông căn bản là không có tốt đẹp gì, chuyên đem đàn ông nuôi làm gia súc sự tình.
Trần Minh đặt tay lên trán cười khổ nghĩ thầm:"Cũng không cần phải nặng lời như thế chứ, sư tỷ!".
Mị Vũ phía trước Trần Sở không khỏi bật cười rồi nhìn Trần Minh phía sau nói:“Trần Minh công tử có thể cho nô gia đi cùng nhóm của huynh không?”.
Trần Minh nghe thấy Mị Vũ hỏi cũng nói:“Miễn là không ai hại nhau thì mọi người ai nếu muốn đi cùng ta thì đi, nhưng nếu có chẳng may bất trắc, ta sẽ không chịu trách nhiệm!!".
Nghe vậy, Trần Dương cùng các tu sĩ quần chúng đều vỗ tay cảm tạ cái này Trần Minh. Nếu có thể được hắn dẫn đến nơi truyền thừa thì quả thật rất tốt đẹp.
Thế là tổng cộng nhóm có 11 người thẳng tiến băng qua thảo nguyên rồi đi qua rừng núi. Trên đường đi cũng liên tục chém giết yêu thú và bọn Trư Quái.
Cứ thế ròng rã 4 ngày, cuối cùng cũng đi gần hơn đến tia sáng chọc trời kia nhưng họ bị cản lại bởi rìa của một khu rừng toàn cây cao vút tận trời cao.
Bên trong khu rừng, khi nhìn vào, toàn là sương mù dày đặc nồng nặc mùi máu tanh của yêu thú, thậm chí cả mùi của độc tính hung hãn khiến 11 người đều phải dừng lại nghĩ cách.
Trần Dương cùng 3 người tu sĩ lạ hoắc cùng nhau ngồi ăn chút màn thầu nhân thịt, còn 7 người còn lại đều đang nghĩ cách bàn bạc với nhau.
Lúc này một đứa nhóc từ Đan Tháp lên tiếng:
“Bên trong khu rừng độc khí dày đặc, nếu dùng đan dược phòng độc có lẽ sẽ tiến qua được nhưng bên trong có rất nhiều yêu thú, vẫn cần cẩn thận!".
Người vừa nói chính là một đứa nhóc tầm 6 tuổi tên là Đan Đan, một bé gái.
"Hệ thống,kiểm tra bên trong khu rừng!".Trần Minh nghe vậy liền suy nghĩ hỏi hệ thống kiểm tra độc khí bên trong.
[ Túc chủ có thể sử dụng Bách Giải Đan trong không gian hệ thống mà túc chủ đánh dấu được để vượt qua ]
[ Nhưng ta cảnh báo bên trong có cả tá quái vật hùng mạnh, thậm chí có vài sinh vật rất nguy hiểm. Túc chủ phải cẩn thận ].
Trần Minh nghe xong cũng liền sửng sốt, vài sinh vật nguy hiểm rốt cuộc là sao.Đến cả hệ thống cũng nhận xét như vậy thì rõ ràng bọn quái thú này có thể gây nguy hiểm cho hắn.
Trần Minh thấy rất nguy hiểm và lo lắng cho tỷ tỷ Trần Sở của hắn, nhưng giờ không thể đi ra khỏi bí cảnh được và để tỷ ấy ngoài này cũng không xong, đi vào thì lại quá nguy hiểm.
Trần Minh đồng tử khẽ co rút lại nhìn qua Trần Sở đang bị thương,hắn hiện giờ cần phải nghĩ ra phương án.
Hắn thì có ra sao cũng không sợ, chỉ sợ người tỷ tỷ này của hắn sẽ gặp chuyện.
Trần Sở bên cạnh nhìn biểu cảm của Trần Minh. Nàng thân là sư tỷ chăm sóc hắn từ nhỏ, nào không hiểu chứ. Cái sắc mặt kia của Trần Minh chỉ khi lo lắng về nàng hay phụ mẫu mới hiện ra.
“Trần Minh, đệ không cần quá lo lắng cho ta đâu. Tỷ tỷ của đệ cũng rất mạnh đấy!!".Vừa nói, nàng vừa cười tươi làm cho Trần Minh bớt đi rất nhiều căng thẳng.
Trần Dương đang cùng 3 vị huynh đệ quần chúng ăn màn thầu, nhìn một màn này cũng đoán được hẳn là bên trong khu rừng này có thứ gì đó rất khủng bố.
Hệ thống của hắn cũng đã nhắc nhở hắn phải cẩn thận vì trong khu rừng có vài sinh vật vô cùng nguy hiểm.
Hắn quay sang nhìn Diệp Hạ cùng Diệp Lan thấy hai người đó đang cùng Đan Đan loli kia bàn bạc.
Mị Vũ thì đang ngồi ngay cạnh hắn cùng thưởng thức màn thầu rồi Trần Dương lại quay sang nhìn Trần Sở và Trần Minh.
Hắn đoán đến thể nào tỷ tỷ của tên nhân vật chính kia cũng sẽ chết trong cái khu rừng dị hợm này vì hắn lạ quá cái kịch bản hy sinh mà.
Nhưng đây là thực tế, cũng không hẳn Trần Sở kia sẽ chết.
Hệ thống hắn sao chép được của Trần Minh giống nhau y hệt. Những gì trước đây người này đánh dấu được đều có ở trong không gian hệ thống.
Hắn thở dài rồi bí mật thi triển một loại thần thông vào phía sâu trong khu rừng. Trần Dương nhìn thấy được ở phía rất xa rất xa trong khu rừng có rất nhiều con mắt của một con quái vật dị dạng đang nhìn về phía này chờ đợi.
Vô hình xen lẫn sát khí rất là khủng bố làm Trần Dương cũng phải có chút kiêng kỵ.
Trần Dương thu hồi thần thông, cảm giác được có người đang đến, hẳn là bọn người Cơ Tâm Đạo rồi.
Cả 11 người ở đây lúc này đều cảnh giác quay lại phát hiện có tổng cộng 10 bóng hình đi tới, đó là nhóm người của Nam Quốc và Ma Tình Tông.
“Các vị đạo hữu không cần cảnh giác, bọn ta là người của Nam Quốc và 5 người nữ tử đi theo là người của Ma Tình Tông!!".Người vừa lên tiếng trấn an là Cơ Tâm Đạo.
Mị Vũ thấy người của mình liền chạy đến ôm một nữ tử mặc y phục màu vàng kim, đó là sư tỷ của nàng nổi danh khắp Tây Vực, tàn bạo độc ác, tên là Mị Hồ.
Nàng xuất thân từ Ma Tình Tông nhưng nổi tiếng cực kỳ kinh tởm bọn nam nhân nàng thường xuyên nuôi rồi hút tinh lực của nam nhân như những con gia súc đồng dạng.
Phương pháp tu luyện tàn bạo này khiến Đông Châu ai cũng kiêng kỵ nàng một phép.
“Hồ tỷ tỷ, ta sợ quá!".Mị Vũ lên tiếng đáng thương nói.
“Ngươi không sao là tốt.”Mị Hồ mỉm cười nhẹ nhàng đáp.
Cơ Tâm Đạo đi đến phía Trần Dương vô cùng tán thưởng:“Lân Trường huynh quả là kỳ nhân.Vậy mà có thể giúp chúng ta an toàn tụ hội, thật sự vô cùng cảm tạ!!".
“Có gì giỏi giang chứ!!".Mã Uất Lâm chửi thầm,cảm thấy đây là may mắn.
Cả 3 người còn lại cũng vậy.
Trần Dương cười cười, hắn nghĩ lại lúc rơi xuống tinh cầu, hắn đã dùng một đạo khí tức truyền lời nói của mình vào rồi lưu nó lại trên lệnh bài của Cơ Tâm Đạo.
Việc này đã được hai người bàn bạc từ trước để dự phòng trường hợp xấu như khi tiến vào đây .
Sau khi tỉnh dậy Trần Dương đã lưu lại dấu vết để cánh Cơ Tâm Đạo nhận biết rồi di chuyển ngay.
Lúc đập con Trư Quái xong, hắn cũng bí mật nhanh chóng để lại vài quả dược giúp che mùi hương cơ thể ở chỗ mà hắn khắc ấn ký.
Đáng lý hắn tính thể hiện đập con Trư Quái kia để gây ra động tĩnh thật to thu hút lấy sự chú ý của đám yêu thú khắp nơi chạy đến rồi để bọn chúng đuổi theo.
Nhưng vì Mị Vũ đã ra tay nên hắn đỡ phiền phức đi rất là nhiều.
Rồi cả ba cùng chạy đi, yêu thú các nơi cũng rượt theo rồi họ cắt đuôi chúng. Sau đó, hắn đã tìm những lối đi an toàn giúp cả ba cùng vượt qua khu rừng.
Tất nhiên hắn cũng vừa đi vừa bí mật để lại ấn ký trên đường, vậy nên đây là lối đi vô cùng an toàn.
Làm vậy cũng vì Chỉ là bọn yêu thú đó có lẽ sẽ tụ tập nhiều ở phía lối đi an toàn vậy nên cần phải dụ chúng, vì rất nhiều yêu thú rượt theo dẫn đến rừng cây đất đá sói mòn cực kỳ dễ nhận biết con đường ba người đã đi.
Đã có Cơ Tâm Đạo nên chắc chắn hắn sẽ biết phải đi như nào, vì trên tấm lệnh bài của Cơ Tâm Đạo,Trần Dương đã giải thích rõ ràng trước rồi và quả nhiên họ an toàn hội họp cùng hắn.
Trần Dương cười cười:“Không có gì không có gì, nên làm mà!”.
Cơ Tâm Đạo cùng Trần Dương cả hai nhìn nhau mỉm cười và khả năng họ đã nhận ra điều gì đó ở đối phương.