1. Truyện
  2. Nương Tử Nhà Ta Là Chư Thiên Đại Lão
  3. Chương 27
Nương Tử Nhà Ta Là Chư Thiên Đại Lão

Chương 27: Khu truyền thừa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 26: Một khắc

Trần Dương lúc này nhìn xuống con bạch tuộc quái dị bắt đầu nghiêm túc lại.Cho dù có là tỷ lệ thắng mười phần hắn cũng không hề có ý khinh địch.

Phía sau Trần Sở vẫn còn ngơ ngác. Vừa rồi nàng còn nghĩ mình đã chết,nàng đang định lên tiếng cảm ơn thì phía trước, Trần Minh đã bay tới nơi.

"Tỷ tỷ! Tỷ không sao chứ?".Trần Minh nước mắt tuôn trào, cầm lấy đôi tay của Trần Sở, vô cùng hoảng sợ hỏi han.

Hắn suýt chút nữa đã hoàn toàn mất đi người tỷ tỷ này,nếu chuyện này xảy ra nhất định Trần Minh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.

"Ta không sao, đệ cũng an toàn là tốt rồi!!".Trần Sở đặt tay lên má của Trần Minh rồi mỉm cười nói.

Phía dưới, tất cả mọi người giờ đây vô cùng ngạc nhiên há mồm trợn mắt vì Trần Dương đã chặn đứng đòn tấn công vô hình của con Bạch tuộc kỳ quái kia.

Mị Vũ bên dưới cười yêu mị nhìn Trần Dương,quả nhiên người này vẫn còn che giấu thực lực a.

"Lân Trường huynh thật sự ẩn nhẫn thật sâu!".Cơ Tâm Đạo mỉm cười lên tiếng.

Mị Hồ cùng hai nữ tử đi theo còn sống nhìn lên Trần Dương, thấy hắn đứng sừng sững trên không, mỉm cười đầy tự tin.

Loại cảm giác mà người kia mang lại bây giờ thật khiến cho người ta có một cảm giác vô cùng khó hiểu, an lòng lạ thường.

Những người đến từ Đan Tháp như Diệp Hạ, Diệp Lan cùng Đan Đan ở trên không trung bên cạnh Trần Sở vẫn ngạc nhiên vô cùng vì sự xuất hiện của Trần Dương.

Bọn họ không nghĩ người này vậy mà như thế dễ dàng hoá giải thứ sức mạnh kỳ lạ kia của con Bạch tuộc.

Còn hai người Cao Trọng Cảnh và Quách Nguyên Cảnh đều đang sửng sốt vì bọn hắn không biết tên Lân Trường kia ở đó từ lúc nào.

"Lân Trường công tử, đa tạ huynh đã ứng cứu!" .Trần Sở lên tiếng nhìn Trần Dương cảm tạ,giọng nói của nàng lộ rõ vẻ vô cùng mệt mỏi.

Nhưng Trần Dương cảm xúc hờ hững nhẹ giọng đáp:

"Ta vốn không định cứu ai trong số các ngươi hết! Cũng không muốn dính líu đến mức trở thành bằng hữu, ta cứu cô chỉ đơn giản vì ta nổi hứng muốn đấu với con Bạch tuộc dị hợm kia thôi!".

"Cho dù có là như thế thì công tử cũng đã cứu ta, ân tình này nhất định ta sẽ báo đáp!!".Trần Sở cười khổ.

Trần Dương nghe vậy lắc đầu thở dài.

"Trường huynh, ta sẽ giúp huynh tiêu diệt nó rồi phá cái kia pháp trận!!".Trần Minh đi đến ngang với Trần Dương, đề nghị hợp lực phá mắt trận và đánh bại con bạch tuộc kia,

Nhưng Trần Dương lúc này chỉ nhẹ nói:"Lùi lại!".

Vừa dứt lời, một chùm hắc ám khủng bố bắn thẳng về phía hai người. Trần Minh vung kiếm trực tiếp xẻ ra chùm hắc ám rồi chém đến con bạch tuộc, cắt lìa cả một vùng rừng rộng lớn thành một cái hố với vết cắt đen ngòm, to đùng dài không thấy điểm cuối khiến tất cả mọi người đều vô cùng chấn kinh.

Trần Minh hiện tại đang trong thời gian sử dụng thẻ trải nghiệm Đấu Vương Cảnh nên thực lực viễn siêu tưởng tượng, nhưng Trần Minh cắn răng vẫn như cũ, cho dù có dùng chiêu gì thì cũng không thể chém trúng nó.

Đã vậy pháp tắc ở đây đang buông xuống áp chế lấy hắn tới nỗi căn bản không phát huy nổi cái gì lực lượng chân chính cả.

Trần Minh chuẩn bị tung đòn tiếp theo nhưng Trần Dương thở dài ngăn lại.Nghĩ sao mà lại cứ phí sức hoài như vậy.

Trần Dương lúc này nhìn về con Bạch tuộc, con Bạch tuộc cũng nhìn hắn.

Nó phát động đòn tấn công bí ẩn kia nhưng nó chấn động khi nhìn Trần Dương chẳng bị sao cả.

Con Bạch tuộc chuẩn bị tung đòn gì đó thì nó bỗng kêu lên vô cùng to lớn,rít gào như ma quỷ.

Trần Dương đã dùng một tốc độ vô cùng khủng bố, sử dụng Thiên Lôi Quyền đấm thẳng vào đầu nó.

Oanh!!

Một tiếng động to lớn vang lên, con bạch tuộc bị Trần Dương đấm văng đi rất xa. Cây cối đổ sập ầm ầm, chấn động vô cùng khủng bố, lôi điện khủng bố toả ra rền vang liên hồi.

Trên đà văng của con Bạch tuộc, nó kêu lên đau đớn rồi nhanh chóng vụt dậy, nhưng lúc này ngay tại trước mắt nó, Trần Dương đã ở đó từ lúc nào.

"Thiên Lôi Bảo Thuật của ta chuyên dùng để đánh mấy kẻ có năng lực như mày đấy,mặc mày rỗng gì này nọ,hư vô tồn tại hay gì,ta đều có thể ép ngươi phải như người bình thường đấu với ta!!".Trần Dương cười cười nói.

Con Bạch tuộc dường như hiểu được lời nói của hắn liền rít lên thanh âm muốn phản kháng lại.

Trần Dương tiếp tục nện thẳng xuống đầu nó một quyền Thiên Lôi khiến cho cả rừng núi xung quanh ầm ầm vỡ nát, lôi điện tựa như Thiên Phạt phát tán đến tận trời cao.

Con bạch tuộc kêu lên vô cùng dữ tợn, ánh mắt của nó trở nên đỏ rực như máu sau đó nhanh chóng thi triển xúc tu hắc ám.

Trần Dương thì thi triển ra một thanh đoản đao rực lửa cứ thế chỉ trong chưa tới một phần của một phần khắc, hàng vạn nhát chém của con Bạch tuộc được tung ra đều bị Trần Dương dùng đoản đao chém sạch.

Trần Dương nhanh chóng thi triển Thiên Lôi Chân Pháp lao lên dùng đoản đao hoả diễm chém vô số nhát khiến cả mình nó bị hỏa diễm thiêu đốt không ngừng.

Con Bạch tuộc mắt trợn trừng,nhanh chóng rút lui lại nhưng Trần Dương nào có lý cho nó thở một hơi chứ.

Thế là chỉ trong chưa tới một phần của hai phần khắc kế tiếp, hắn đã ngưng tụ bảo thuật Thiên Lôi cùng bảo thuật Chân Hỏa Thiên Viêm lại thành một thanh đoản đao hoàn toàn mới.

Đoản đao của hắn cháy vô cùng rực rỡ mang theo lôi điện cực kỳ khủng bố dung hợp, và một chiêu mới ra đời.

Hắn gọi đây là Đoản Đao Thiên Phạt.

Cứ thế hắn tiếp tục xông đến con bạch tuộc. Con bạch tuộc tốc độ hồi phục và tái sinh cực kỳ nhanh nhưng vì có Thiên Hỏa thiêu đốt nên giờ nó mới có dấu hiệu chiến tiếp được.

Trong chưa đến một phần khắc của 3 phần khắc kế tiếp,

Con bạch tuộc lan tỏa khí hắc vụ, bên trong hắc vụ lan tỏa này có vô số những hạt cát li ti bay lên và hóa thành đốm sáng bắn thẳng về phía Trần Dương.

Nhưng hắn tốc độ thật so cái kia lao đến nhanh đến không thể so sánh nhẹ nhàng né hết toàn bộ,Trần Dương còn tiện chính xác tuyệt đối chém tan hết toàn bộ hạt cát li ti hắc ám bắn về mình.

Số hắc vụ lan tỏa cực kỳ rộng lớn bị một đạo kiếm khí hỏa lôi chém sạch,quang mang lôi hoả rực rỡ không gì sánh nổi.

Khí tức hung tàn hiển hiện khiến người ta phải lạnh gáy.

Trần Dương lúc này nhanh chóng áp sát con bạch tuộc và chém tan xác nó ngay lập tức. Vì bị đòn đánh ép buộc phải như bình thường nên con bạch tuộc máu phun như mưa rất là quái dị.

Sở dĩ Bảo thuật này phát huy sức mạnh hoàn mỹ như này chính là vì một phần cũng do tại đây pháp tắc nó chỉ áp chế quyền hạn chứ không áp chế tác dụng thủ đoạn.

Con Bạch tuộc biết nó đang bị thất thế liền liều mạng thét dài, cố gắng ngưng tụ lại cơ thể.

Trong chưa đến một phần khắc của bốn phần khắc, Trần Dương nhanh chóng chém tan xác nó một lần nữa lần này lôi diễm đẹp mắt càng trở nên hung bạo hơn nữa.

Nó một lần nữa thi triển gì đó và tiếp tục hồi phục lại như cũ nhưng đã có dấu hiệu suy yếu khả năng đó.

Trong chưa đầy một khắc của 5 phần khắc tiếp theo, con Bạch tuộc cùng Trần Dương giao tranh cực kỳ khủng bố, tốc độ vô cùng kinh khủng, đánh từ khu rừng này qua khu rừng khác.

Hỏa lôi cùng hắc vụ lan tỏa phá hủy khắp nơi,tàn phá hết thảy mọi sự tồn tại trên đời.Cả hai đang cố gắng tuyệt sát nhau đồng dạng.

Trong chưa đầy một phần khắc của 6 phần khắc tiếp theo, Trần Dương tiếp tục xẻ tan xác con bạch tuộc, hỏa lôi ầm ầm vang vọng, chấn động đất trời, tàn phá khắp nơi.

Uy thế cắt gọn của nó tựa như muốn diệt sát hết thảy vạn linh trên đời,không gì không giết.

Con bạch tuộc nhanh chóng dùng cái bí pháp kỳ lạ kia khôi phục cơ thể, nhưng nhanh chóng bị Trần Dương xẻ tiếp, khiến nó vô cùng đau đớn thét dài.

Cứ như thế, Trần Dương chém nó từ chỗ này sang chỗ khác, tốc độ cực kỳ khủng bố. Con Bạch tuộc cứ bị chém và khôi phục như thế đã là nghàn lần hơn rồi.

Trong chưa đầy một khắc của 9 phần khắc tiếp theo, Trần Dương nhận thấy con bạch tuộc không còn khả năng chiến đấu nữa nên nó định tự bạo.

Hắn ngay lập tức sử dụng thần thông Phong Bế Sinh Linh khiến con Bạch tuộc như bị hóa cứng, không thể sử dụng sức mạnh siêu nhiên trong thân mình, nó vô cùng hoảng loạn, liều mạng chạy trốn.

Nhưng Trần Dương lúc này dùng con dao lửa găm thẳng vào đầu nó khiến nó thét dài.

Trở lại thời gian bình thường,

Trần Dương găm Đoản Đao Thiên Phạt vào đầu nó khiến nó bị lôi hỏa lẫn lộn đánh và thiêu đốt tới vô cùng đau đớn.

Cuối cùng nó thét dài vang tận trời xanh, sương mù xung quanh đều bị trận đánh của hai kẻ này thổi tan hết, núi sông, rừng cây, đại địa tất cả đều bị san thành bình địa.

Con bạch tuộc bị lôi hỏa từ Đoản Đao Thiên Phạt phá hủy triệt để, nguyên thần hóa thành cát bụi mà mắt trận cũng vì dư chấn của cuộc chiến mà vỡ tan.

Pháp trận cổ đại trong khu Trong khu rừng đã tan biến.

Vài người phía xa đều vô cùng chấn kinh há hốc mồm trước cảnh tượng trước mắt.

Bọn họ chỉ nhớ tên Lân Trường kia vừa lao xuống tấn công thì chớp mắt một cái liền tất cả từ khu rừng trước mặt đại địa hay núi sông đều đang ầm ầm vỡ nát, cảnh tượng vô cùng kinh khủng.

Mặc dù họ vẫn quan sát được nhưng vẫn là quá nhanh đi.

Trần Minh sửng sốt quan sát rồi thốt lên:"Thắng rồi! Vậy mà thắng rồi! Hắn có thể chạm vào được con bạch tuộc và giết nó rồi!!".

Trần Minh đang có tu vi Đấu Vương trải nghiệm nên quan sát rõ ràng trận chiến, hắn vô cùng cảm thán thốt lên khâm phục.

Người kia quả thực vô cùng mạnh mẽ,nhất định là một nhân vật vô thượng trong tương lai.

Mị Hồ hai mắt hồng nhuận rất tinh cũng chứng kiến được trận chiến, mặc dù chỉ nhìn thấy những bóng mờ, nhưng rõ ràng tên Lân Trường kia đã chém tan xác con bạch tuộc vô số lần trong một khắc.

"Giao tranh kinh khủng như thế mà chỉ diễn ra trong một khắc đây là loại yêu nghiệt gì thế?" .Mị Hồ cảm thán thốt lên.

Cuộc đời này đây là lần đầu tiên sửng sốt nhiều lần như vậy chỉ trong một ngày.

Trần Sở phía sau không rõ chuyện gì nhưng nàng đã mơ hồ chứng kiến được trận chiến và Lân Trường kia đã giết con bạch tuộc quái dị, khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.

Mị Vũ ở cạnh Mị Hồ nhìn về phía trước tươi cười nói:"Lân Trường công tử, huynh giấu nghề kỹ quá đó~~!".

Cơ Tâm Đạo mỉm cười. Hắn sớm biết là Lân Trường rất mạnh, chỉ là không ngờ mạnh đến thái quá như vậy, mà Lân Trường mới chỉ có Linh Sư Cảnh trung kỳ, thật là cảm thán.

Cả đám người Đan Tháp thì gần như không thể quan sát được trận đánh kia, nhưng khi thấy Lân Trường tiêu diệt được con bạch tuộc, nên vô cùng mừng rỡ.

Bọn họ tuy là Linh Sư đỉnh phong, nhưng chỉ chăm chú luyện đan chứ không quá để ý võ học.

Hai tên Cao Trọng Cảnh và Quách Nguyên Cảnh chỉ đứng đó ngây người, bọn hắn lúc này hoài nghi nhân sinh, chỉ đứng đó không thốt nên lời.

Tất cả mọi người đã được cứu.

Trần Dương lúc này trở về, khi về tới nơi hắn cười cười, gãi đầu nói:

"Chúng ta đi tiếp thôi!?".

Truyện CV