Chương 3: Biệt quả số phận
Trong phòng trần Dương lúc này hắn vẫn đang miệt mài suy nghĩ về cách ngưng tụ ra một thứ gì đó khác tiến hành bước đầu tu tiên.
Hắn đã nghĩ vì sao trước đó lại thất bại thử đi thử lại kết quả đã tìm ra cách,hắn sử dụng một giọt huyết mà bạch sắc đưa cho dù xót của nhưng đành vậy.
Khi giọt huyết này đi vào thể nội hắn nhanh chóng vận khí lực bắt đầu ngưng tụ ra một thứ khác so với linh căn.
Giờ đây nguyên thần thể xác lẫn thiên địa tựa như muốn dung hợp làm một với bản thân hắn,
Xung quanh thân thể hắn tràn đầy khí hỗn độn khủng bố nhưng không ảnh hưởng tới hắn vì trước khi đưa máu huyết côn bằng cho Trần dương Bạch tiên đã tiêu hủy hết oán niệm lẫn khí tức nguy hiểm của nó rồi,
Vả lại những giọt máu đó khi vào thể nội Trần dương nếu không dùng hết sau này ắt sẽ có công dụng bất ngờ, tất cả đã được Bạch tiên chu toàn chuẩn bị.
Giờ khắc này Trần dương vô cùng khó chịu cảm nhận thể nội giọt máu kia thế mà lại kinh khủng như thế hiệu quả.Trong nháy mắt liền đem thứ mà hắn ngưng tụ ra sắp thành công chỉ một chút nữa thôi.
Hắn cắn răng chịu đựng tiếp tục tập trung tinh thần dồn hết khả năng ngưng tụ ra một linh căn của riêng hắn
Lúc này toàn thân hắn óng ánh màu lam pha lê thêm sắc 7 màu vô cùng sáng chói.
Bên ngoài mẫu thân hắn nhìn vào phòng hắn thấy có ánh sáng xanh lam 7 màu sáng chói bà cũng rất lo lắng.
Bạch tiên một bên cũng biết phu quân nhà mình sắp thành công rồi.
Bên trong căn phòng Trần dương hắn hét lên "thành" sau đó thể nội hắn đã thành công ngưng tụ ra một linh căn có màu sắc khác hẳn của các tu sĩ trước kia chia sẻ.
Cảm giác thoải mái không gì sánh được,chỉ hít một hơi liền linh khí điên cuồng chảy vào người Trần dương.
Hắn gọi đây là linh căn biến dị, màu pha lê xanh lam 7 sắc màu khí tức hắn lan tràn ra khỏi phòng thực sự khiến thiên địa liên miên dị tượng khủng bố.
Chỉ trong một ý nghĩ Bạch tiên liền giam cầm khí tức kia lại tránh để cho mấy tên tu sĩ đang ở ngoại thôn để ý.
Trần dương sau khi ngưng tụ ra một linh căn của riêng bản thân hắn vô cùng vui sướng cảm giác đã nhận thấy rõ ràng linh khí xung quanh nồng đậm, hắn có thể hấp thụ chúng hắn giờ đã có thể tu tiên rồi.
Mẹ hắn ở ngoài lúc này vẫn vô cùng lo lắng về hắn sợ hắn xảy ra chuyện.Vẻ bồn chồn của bà thực sự không cách nào diễn tả được.Suy cho cùng đây cũng là lần đầu tiên bà thấy nhi tử của mình biến hoá nhường này.
Bạch tiên một bên an ủi:"mẹ! không sao đâu" .
Nghe Bạch tiên nói vậy bà cũng bớt lo một chút.
Trần dương lúc này mở cửa đi ra toàn thân trên dưới vô cùng hoàn mỹ.Hắn năm nay 16 tuổi mặc dù nhìn còn chút non nớt nhưng dung mạo của hắn lúc này cũng có biến hoá anh tuấn vô cùng dáng người nhỏ nhắn của thiếu niên đôi mươi càng làm nổi bật hắn hơn rất nhiều.
Mẹ hắn vô cùng vui mừng an tâm vì có vẻ hắn không có vấn đề gì nhanh chóng bước chân đi đến bên hắn.
Bạch tiên nhí nhảnh hỏi:"Thành công rồi!!".
"Ừ, thành công rồi!!".Giờ hắn đã có thể hấp thụ linh khí trong trời đất rồi,hắn hít sâu một hơi cảm thụ thể nội lúc này hắn vô cùng thoải mái .
Đúng lúc này phụ thân hắn đã về: "Dương nhi mau ra bê giỏ thảo dược này vào giúp ta!!".
Trần Dương nghe vậy liền chạy tới xách giỏ thảo dược vào nhà.
Phụ thân hắn thấy hắn vui vẻ hớn hở liền thắc mắc hỏi:" Có chuyện gì mà tiểu tử nhà ngươi vui thế,tụ ra linh căn rồi à?".
"Vâng"!!
Phụ thân hắn ngạc nhiên sau đó phì cười: "Thằng tiểu tử nhà ngươi tụ ra được linh căn à há há há tu sĩ bình thường người ta mất có 1 ngày còn ngươi thì mất 6 năm!!".
Nghe vậy mẫu thân liền lù lù xuất hiện sau lưng ông ấy,bà hỏi :"Ông đây là muốn khịa con trai bảo bối của tôi à! nó là thiên tài hiểu chưa lão già!!".
Phụ thân tái mặt liền vội vàng đặt tay lên vai tôi ánh mắt động viên nói:"Giỏi lắm con trai của ta!!".
Nghe vậy hắn cũng phì cười, phụ thân hắn có chút y thuật cũng rất hay cà khịa người khác đến cả bệnh nhân đến khám mà ổng còn khịa được nữa nhưng có một điều rằng ông ấy chưa bao giờ mất lòng ai cả.
Bạch tiên lên tiếng:"Vậy cả nhà dùng cơm thôi nhỉ!!".
Thế là Trần dương ba và mẹ đều vào nhà cùng nhau sum vầy, hôm nay không phải xuân nhưng chắc chắn đối với khung cảnh hằng ngày lúc này đều là mùa xuân hoa nở.
Sáng hôm sau trong lúc cả nhà đang ăn sáng, phụ thân tôi đã nói :"Trần Dương nếu đã có thể tu luyện con nên bái nhập vào tông môn nào đó đi, thời buổi không biết khi nào xảy ra chiến loạn giữa nam quốc và đông châu này tốt nhất vẫn nên có nơi dừng chân tu hành!".
Trần Dương nghe xong cũng ngạc nhiên thậm chí cả mẹ cũng vậy chỉ có Bạch tiên là không ngạc nhiên thôi(vì nàng ta tùy ý cũng có thể nhìn xuyên cổ kim tương lai).
Hắn ngơ ngác liền nói:"Phụ thân! Hài nhi không muốn rời xa thảo thôn này mục đích ngưng tụ ra linh căn của con cũng không phải để cầu đạo mà chỉ muốn có chút võ nghệ bảo vệ cho mọi người thôi!!".
Mẹ hắn nghe vậy mỉm cười dịu dàng :"Thực ra con có thể làm gì cũng được hai ông bà già như ta cũng đã quá cao tuổi rồi sợ là sống không được mấy năm nữa chỉ mong sao sau này con có thể sống thật tốt thôi!!".
Vừa nói bà bắt đầu ho ra máu Khiến Trần Dương tái xanh mặt mũi vô cùng hoảng sợ đỡ lấy bà, cả phụ thân hắn cũng vậy.Bạch tiên liền nhanh chóng chạy vào nhà lấy thuốc cho bà.
Ông bố hắn vô cùng xót xa ôm lấy thân thể của vợ mình không khỏi khổ sở hiện rõ trên khuôn mặt đẫm lệ.
Trần Dương lúc này rõ ràng, mẹ hắn đã mắc bệnh từ lâu giờ cũng đã cao tuổi sợ rằng...nghĩ đến đây hắn liền sợ hãi vô cùng.
Bạch tiên mang thuốc ra nhưng nàng rõ ràng mẹ chồng mình thọ nguyên sắp tận chỉ sống được ít nhất 2 ngày nữa.
Nàng cũng không muốn can thiệp quá sâu vào chuyện này vì người nàng quan tâm nhất chỉ có Trần Dương vả lại cho dù nàng có cứu bà ấy thì sau này cũng sẽ ly biệt một cảnh tang thương.
Mà nếu nàng ban cho bà sự bất tử thì một ngày nào đó bà sẽ không còn là bà nữa,thời gian nó rất tàn ác,hủy hoại mọi thứ vốn đã từng.
Mọi thứ mặc dù đều nằm trong suy nghĩ của nàng muốn như nào sẽ là như vậy nhưng như thế lại có ý nghĩa gì chứ, một thế gian do nàng vẽ nên lại có ý nghĩa gì.Nàng không muốn can thiệp.
Phụ thân cho bà uống thuốc và mẫu thân đã đỡ hơn nhưng chưa có dấu hiệu tỉnh lại, ông đặt bà lên giường nhìn thê tử của mình đầu tóc đã bạc phơ ánh mắt của ông lúc này vô hồn buồn bã tuyệt vọng.
Trần dương nhìn một màn này thâm tâm sợ tới cùng cực.Mọi chuyện hôm qua còn mới tốt lành sao hôm nay lại xảy ra sự tình như thế này chứ.
Hắn nhìn qua xem Bạch tiên có cách gì không nhưng nàng lắc đầu, hắn biết thân phận của nàng không tầm thường nếu đã lắc đầu hẳn là hết hi vọng bao nhiêu năm nay cũng có đại phu nào chữa khỏi cho bà được đâu.
Hắn rưng rưng nước mắt nghẹn ngào đau đớn nhớ lại kiếp trước của bản thân bi thảm cỡ nào, giờ có được một kiếp này mới chỉ vẻn vẹn 16 năm đã sắp vĩnh biệt mất đi người thân thương nhất đây là thê thảm cỡ nào chứ.
"Thế gian như mộng,sinh tử có số,năm tháng vô tình đã làm mất mát quá nhiều thứ!".Bạch tiên nhẹ nhàng nói với vẻ buồn bã ngồi cạnh hắn.
Cả hai ngồi cùng nhau dưới gốc cây đào trong sân.Trần dương nghĩ về ngày xưa mẫu thân đã từng quan tâm mình thế nào đã ủng hộ mình ra sao.
Cho dù hắn có làm gì thì mẫu thân cũng luôn ủng hộ, khi đi thì người lo khi về đến nhà là có lời nói quan tâm có ai trên đời này thật sự lo lắng cho mình chứ ngoài kia kẻ lừa ta gạt duy chỉ có phụ mẫu là thật lòng thật dạ đối xử tốt với chính mình.
Nghĩ tới đây hắn rơi lệ rồi khung cảnh thê lương tràn đầy tiếc nuối hắn khóc rồi.Cuộc đời thê thảm của một kẻ rác rưởi như hắn thật đáng khinh bỉ,chẳng cứu nổi ai cả.
Bạch tiên một bên chỉ có thể im lặng nhìn thấy năm tháng vô tình, nàng cũng chỉ có thể im lặng lặng lẽ nhìn thời gian trôi qua.
Hai ngày sau
Mẫu thân hắn thật sự đã ra đi, bà đã không tỉnh lại trong 2 ngày và bất ngờ ra đi.
Trần dương hắn lúc này thật không khóc nổi nữa, cả 2 ngày này hắn khóc đến chảy máu đau đớn tột độ.
Láng giềng hàng xóm xung quanh đều vô cùng đau xót chia buồn cùng cha hắn,ông giờ tựa như mất hồn cũng chỉ lặng lẽ một góc uống rượu giải sầu đâu ai ngỡ lại bất ngờ ly biệt như vậy chứ cả 2 cha con đều im lặng khóc không nổi nữa.
Sau 3 năm cha hắn giờ cũng đã từ trần,Trần Dương vô cùng thống khổ mệt mỏi vô cùng giờ chỉ còn lại hắn và Bạch tiên cha mẹ thì nằm trong 2 ngôi mộ lạnh lẽo ở cây đào trong sân khiến hắn âm trầm suốt mấy ngày liền.
"Muội có lẽ đến từ một tông môn nào đó nhỉ muội có biết cách nào để phục sinh người chết không".Trần dương nhìn người con gái siêu trần thoát tục bên cạnh mình hỏi.
Bạch tiên lắc đầu:"Không có, nhưng nếu huynh có thể đạt tới một thân tu vi siêu quần vô địch có thể hồi sinh lại 2 người họ!!".
Trần Dương nghe xong rồi ngửa đầu nhìn trời rất lâu.Đây là việc mà hắn sẽ làm, một việc chỉ kẻ thất bại như hắn mới có thể làm được.
Hắn nhìn hai ngôi mộ lạnh lẽo,ôm trầm lấy hai bia đá này đầy vẻ cô độc xót thương.
"Mọi người,chờ con chỉ một chút nữa thôi hãy chờ con!!".Giọng nói rên rỉ khóc không thành tiếng của hắn đã mệt mỏi quá rồi.
Đạo tâm hắn lúc này kiên định ánh mắt hắn trở nên kiên cường,mà trong đôi mắt kia long lanh đen nhánh kia tựa như vô hình định mệnh số quả mọi dòng chảy đều đã được định sẵn.
Cổ kim tương lai,dòng chảy cốt truyện hết thảy đã đến,đã ở đây,đã tồn tại.
Bạch tiên nhìn một màn này vô cùng vui mừng vì phu quân nàng đã lấy lại được tinh thần.
Còn về linh hồn nguyên thần của phụ mẫu hắn nàng đã cho phục sinh vào các thánh tử và thánh nữ trên cửu thiên thập địa rồi,
Kể cả cha mẹ lẫn em gái kiếp trước của hắn cũng đều được nàng phục sinh tại các thế lực số một số hai trên Cửu thiên.
Sau này nếu Trần Dương đạt tới tu vi tiến hành phi thăng thượng giới nhất định sẽ gặp lại nhau một lần.