1. Truyện
  2. Nương Tử Nhà Ta Là Chư Thiên Đại Lão
  3. Chương 40
Nương Tử Nhà Ta Là Chư Thiên Đại Lão

Chương 38: Thảo Tuyết hồi ức (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 38: Thảo Tuyết hồi ức (2)

Cuộc sống sau đó của hai người Thảo Tuyết cùng mẫu thân của mình đã yên bình trở lại mặc dù hiện tại nguồn tiền đã không còn nữa.

Cho dù có ươm mầm như cũ vẫn là phải chờ lâu rất lâu nữa mới có thể khôi phục như cũ được.

Mấy hôm nay cả hai mẫu tử đã phải nhịn đói rất nhiều vì không hề có tiền.

Ngồi tại trong nhà,Thảo Linh không khỏi buồn rầu nghĩ đến cuộc sống sau này.

Cuộc sống khi mất đi nguồn tiền nhanh chóng cơ cực thấy rõ và nàng cũng không muốn chuyện như này xảy ra một chút nào.

Thảo Tuyết nằm trên giường thấy mẫu thân của mình có vẻ buồn rầu liền đi tới ngồi bên cạnh bà ấy.

"Mẫu thân,nữ nhi không có đói nên người không cần quá để tâm đâu!!".Thảo Tuyết cười toe ôm lấy cánh tay của mẫu thân mình khẽ nói.

Nghe được những lời này khiến Thảo Linh không khỏi lệ nóng lưng tròng ôm lấy nữ nhi của mình,hận bản thân thật không thể cho nhi nữ nhà mình một cuộc sống tốt hơn.

Trưa hôm đó,

Lão bà hàng xóm thân thiện mấy hôm trước đã cho Thảo Tuyết thuốc để nàng cho mẫu thân của mình uống đã ghé qua chơi.

Bên trong căn nhà thô sơ mục nát,cả ba ngồi cùng nhau trò chuyện.

"Thật sự ngại quá,tiểu nữ không có gì để báo đáp ân tình của lão nương gia cả!!".Thảo Linh cười khổ lên tiếng.

"Ài,chuyện nên làm mà nên cô nương đây không cần để trong lòng đâu!!".Lão bà mỉm cười ôn nhu đáp.

"Bà bà có chuyện gì cần giúp sao ạ!?".Thảo Tuyết ngoan ngoãn hỏi.

Nghe thanh âm của Thảo luận làm lão bà không khỏi có chút vui a, được nghe trẻ con nói chuyện quả là thích thú.

Lão bà xoa xoa lấy đỉnh đầu của Thảo Tuyết dịu dàng.

"Ừ,hôm nay tới đây vì muốn giới thiệu cho cô nương Thảo Linh đây công việc dọn dẹp tại một tửu lâu!!".Lão bà bình thản nói.

Nhìn gia cảnh khổ sở của hai mẫu tử nhà này khiến bà thật xót xa vô cùng đã nhờ đến mối quan hệ mà xin cho một công việc.

Nghe được lời này khiến Thảo Linh vui mừng như điên không thể tin được là bản thân thật sẽ có ngày có thể nhận được một công việc như này.

"Thật .....thật sự tiểu nữ có thể làm việc tại đó ư!?".Thảo Linh bối rối lên tiếng vẻ rất mong chờ.

Đây là cơ hội để có thể kiếm được tiền nên nàng đương nhiên không muốn bỏ lỡ mất cái này cơ hội.

Thảo Tuyết thấy được vẻ mừng rỡ của mẫu thân mình như vậy liền không khỏi cũng mừng theo chăm chú lắng nghe.

Nhìn thấy sự hy vọng của vị cô nương trước mắt khiến lão bà cũng mỉm cười.

"Đúng vậy,đây là tửu lâu lớn nhất của thành trì Thánh Giang quốc nên đương nhiên vẫn cần nhân lực!!".Lão bà liền đáp.

Thấy vậy ngay lập Thảo Linh vội vàng quỳ lạy xuống đất bày tỏ thành kính tới tận thâm tâm của bản thân mình.

"Đa tạ lão nương gia giúp đỡ,ân tình này tiểu nữ suốt đời không quên!!".Thảo Linh khóc nức nở nói.Ngay lập tức lão bà đỡ lấy cái này tiểu nữ đứng dậy vì nhận cái này lễ thật quá long trọng a.Trước kia lão bà cũng đã thấy được sự cơ cực của hai mẫu tử gia đình này nên đã tận lực xin được cái công việc này.

Tuy hơi vất vả vì phải dọn dẹp liên tục nhưng cũng là có thể kiếm được một nguồn tiền ổn định dư dả.

Thảo Tuyết khi thấy được mẫu thân mình vui như kia liền tự nghĩ bản thân có khi nào mới làm được cho bà một nụ cười như kia chứ.

Sau đó lão bà lấy ra từ trong chiếc giỏ đựng đồ ăn ra rất nhiều màn thầu cùng kha khá món ăn ngon để lấy cho hai mẫu tử này.

Nhìn thấy vậy Thảo Linh thật lòng không dám nhận thật hôm nay đã nhận quá nhiều ân tình rồi.

"Được rồi mà cô nương,cứ nhận cho lão bà ta vui lòng đi dù sao Thảo Tuyết nhà cô cũng muốn ăn mà!!".Lão bà mỉm cười xoa xoa lấy đỉnh đầu của Thảo Tuyết nói.

Một bên nhìn nữ nhi nhà mình vẻ rất muốn ăn kia thì Thảo Linh cúi đầu lần nữa nhận lấy phần ân tình này.

"Ngày mai người của Tửu Lâu quản lý sẽ tới đây nhận gia nhân nên cô nương cứ an tâm làm việc nhé!!".Lão bà nắm lấy đôi tay chai sạn của Thảo Linh nhẹ nhàng nói.

Thảo Linh rơi lệ cứ như vậy chỉ biết cúi người biểu thị thành ý cảm tạ chứ không biết nên nói gì hơn cả.

Sau một hồi lão bà tạm biệt hai mẫu tử và ra về.

Thảo Tuyết nhanh chóng cầm lấy tay của mẫu thân mình dẫn bà ấy ngồi xuống ghế để dùng cơm.

Đã lâu lắm rồi cả hai không có được ăn ngon như vậy.

Thảo Tuyết ngoan ngoãn gắp lấy phần thức ăn ngon nhất cho mẫu thân mình.

Thấy vậy Thảo Linh mỉm cười,nữ nhi thật biết lo cho nàng rồi a,đây là sắp trưởng thành rồi.

Nàng mỉm cười nhường lại phần thức ăn này cho nữ nhi của mình mà mỉm cười.

"Tuyết nhi cứ ăn đi a,mẫu thân không muốn béo nên sẽ nhường cho tuyết nhi nhà mình nha!!".Thảo Linh bật cười nói.

Thấy vậy Thảo Tuyết liền nhận lấy vì nàng không phải thèm thuồng gì mà là sợ mẫu thân của mình sẽ không vui.

"Mẫu thân, người sẽ đi làm ở Tửu Lâu sao?".Thảo Tuyết nhẹ nhàng hỏi.

"Ừm, Tửu Lâu đó cách đây không xa nên có thể đi lại rất dễ dàng,chỉ cần Tuyết nhi ở nhà ngoan ngoãn chờ mẫu thân về thôi a!!".Thảo Linh ôn nhu nhìn Thảo Tuyết nói.

"Nữ nhi có thể tới đó không ạ!?".Thảo Tuyết tò mò.

"Hừm, Tửu Lâu chỉ tiếp khách tới uống rượu nên chắc là con không vào được đâu!".Thảo Linh khẽ đáp.

Nghe vậy Thảo Tuyết có chút bịu môi không chịu một chút nào.

Mẫu thân không có ở bên thì nàng sẽ không vui a.Nhưng vì Thảo Tuyết là đứa trẻ ngoan nên sẽ không làm phiền mẫu thân của mình.

Nghĩ vậy Thảo Tuyết liền vui vẻ trở lại.

Cả hai mẫu tử sau đó nằm ngủ cùng nhau lấy một giấc nghỉ trưa.

Thảo Tuyết hỏi mẫu thân của mình rất nhiều điều một cách thích thú,còn Thảo Linh thì có gì cũng đáp nấy.

Sau một hồi hỏi chán rồi Thảo Tuyết liền mệt và lăn ra ngủ vô lo vô nghĩ dáng vẻ.

Thảo Linh mỗi khi nhìn thấy nữ nhi của mình ngủ là nàng liền quên hết mọi khổ sở đau đớn trên đời.

Tuyết nhi chính là món quà mà ông trời đã ban cho nàng,chỉ cần được thấy nữ nhi tươi cười,chạy nhảy,ngủ là tâm trạng nàng liền vui mừng khôn xiết.

Mong ước lớn nhất của nàng là có thể cho Tuyết nhi một cuộc sống như bao đứa trẻ khác.Có bạn bè, được lớn lên bình an, được sống theo mong muốn của mình.

"Thảo Tuyết,cái tên thật hay a..phu quân ngươi phải hay không sẽ hối hận vì bỏ rơi hai mẫu tử ta nếu nhìn thấy Tuyết nhi chứ!!".Thảo Linh mỉm cười hôn lên trán của Thảo Tuyết khẽ nói.

Cái tên Thảo Tuyết chính là có ý nghĩa một nhánh cây trong tuyết băng giá lạnh.

Đây là ý có thể sống,có thể vượt qua khắc nghiệt tình huống,có thể tồn tại với ý chí của mình,không ngừng trổ bông xinh đẹp hoa tươi rạng rỡ dưới cái lạnh khắc nghiệt.

Mong ước của Thảo Linh là muốn nữ nhi mình luôn có thể vượt lên mọi chông gai mà toả sáng rạng rỡ giữa thế gian này.

Thảo Linh ôm trầm lấy nữ nhi của mình không khỏi yêu chiều nét mặt âu yếm lấy nàng.Muốn che trở,muốn dẫn dắt nữ nhi nhà mình toả sáng rực rỡ nhất trên thế gian.

Đây là điều mà nàng luôn mong ước,nữ nhi nhà mình sẽ luôn có một cuộc sống tốt chứ không như bản thân tại nơi này thảm hại.

"Mẫu thân...tuyết nhi...sẽ phụ mẫu thân kiếm tiền a...".

Thảo Tuyết mơ ngủ thốt lên lời nói.

Nghe được những lời này khiến Thảo Linh càng là yêu chiều hơn nữa.Nữ nhi nhà mình quả thật đã trưởng thành biết lo cho mẫu thân rồi a.

Cứ như vậy lại một ngày nữa trôi qua.

Sáng hôm sau,

Tại trước sáng sớm nơi cửa nhà của Thảo Linh đã có một nữ tử nhan sắc hoàn mỹ đứng đó chờ đợi.

Nàng chính là quản lý của Tửu Lâu Xuân Hương Tửu vang danh cả thành trì Thánh Giang quốc này tên là Nhạc Phi.

Nhạc Phi đứng tại nơi đây chờ cái kia bận đồ nữ tử đi ra.

"Ài,tuyển hạ nhân lau dọn dẹp tửu lâu cũng phải đi từng nơi đích thân xem xét a!!".Nhạc Phi khẽ nói.

Mỗi lần như này là nàng lại phải đích thân đi kiểm tra một lần xem những ai xin việc có đủ yếu tố cần thiết hay không .

Đây là yêu cầu thiết yếu vì dù sao cái này cũng vì muốn tốt cho Tửu Lâu đứng đầu Thánh Giang quốc này.

Kể cả hạ nhân dọn dẹp cũng phải ưu tú mới có thể cho vào chứ không phải tuyển bừa rồi nhét vào.

Cạch!tiếng mở cửa.

"Giờ mới xong....

Còn chưa kịp dứt lời thì đầu của nàng đã rơi xuống đất cảm tưởng chân thật.

Lúc này Nhạc Phi mới kinh hãi sờ tay lên phần cổ trắng mịn của nàng khẽ run tự hỏi cảm giác vừa rồi là sao.

Sát lục chi khí mạnh đến mức khủng bố làm một người có tu vi Tôn Giả như nàng cũng phải biến sắc.

Nhạc Phi nhẹ nhàng nhìn thấy một đứa bé ngái ngủ đang đi ra và ngước nhìn lấy nàng.

Tại bên trong mi tâm thức hải của đứa trẻ này còn có một cái Ma Tâm hình thể đang dần được giải phóng.

"Ma Tâm,đây là Ma Tâm sao!?".Nhạc Phi run rẩy tay chân khẽ nói.

Nàng sống trong vô tận năm tháng đã đọc qua vô số kinh thư ghi chép cổ sử,điều mà đáng sợ nhất ai ai cũng biết chính là người mang Ma Tâm chủ người.

Đây là cái đại hoạ hung tàn nhất vạn cổ nhưng mà nếu bồi dưỡng cẩn thận hoàn toàn có thể có được một nhân vật kiệt xuất đến mức quái thai tồn tại.

Nhạc Phi đỏ bừng ánh mắt muốn ngay lập tức chiếm lấy đứa bé này về Ma Tình Tông để bồi dưỡng nhưng nàng bình tĩnh lại.

Vội vàng liền phản tác dụng.

"Nhóc tên gì thế!?".Nhạc Phi vui mừng khôn xiết mỉm cười hỏi lấy Thảo Tuyết .

"Hả,muội tên Thảo Tuyết,tỷ tỷ là ai thế!?".Thảo Tuyết dụi dụi mắt khẽ nói.

"Thảo Tuyết...cái tên thật hay a!!".Nhạc Phi khen lấy khen để cái này Thảo Tuyết hài nữ một dạng mơ ngủ.

Sau đó nàng lấy cái bánh ngọt trong nạp giới cho Thảo Tuyết liền khiến hài nữ này tỉnh ngủ ngay lập tức.

"Đa tạ tỷ tỷ nhé!!".Thảo Tuyết ăn lấy chiếc bánh mà cảm ơn,thấy vị tỷ tỷ lạ mặt này thật là thân thiện.

Đúng lúc này,Thảo Linh đã chuẩn bị xong nên đã đi ra bên ngoài thì thấy nữ tử kia đang trò chuyện thân mật với Tuyết nhi của nàng.

"Quản Lâu à!!".Thảo Linh không muốn làm phiền nhưng muốn đi làm thật nhanh a.

Nghe thanh âm của người kia liền khiến Nhạc Phi vui mừng trong lòng,nếu là hai mẫu tử lại càng dễ chiêu mộ.

"Ài...vị phu nhân đây chờ lâu rồi,vậy chúng ta sẽ đi tới Xuân Hương Tửu nhé!".

"Vâng,làm phiền Quản Lâu rồi!!".

Cả hai cứ thế nhìn nhau rời đi.

Thảo Linh tạm biệt Thảo Tuyết rồi rời đi và đến tối sẽ về.

Nhạc Phi cũng không dắt theo mặc dù muốn vô cùng muốn, nhưng tại Tửu Lâu có rất nhiều thế lực lui tới dễ bị bại lộ chuyện này.

Một yêu nghiệt như kia nếu bồi dưỡng thật tốt từ từ giải phong Ma Tâm thì nhất định sẽ là một tuyệt thế người vô địch thế gian.

Chỉ là Nhạc Phi hơi thắc mắc tại sao Ma Tâm tầm tuổi đứa trẻ này lại có sát lục khủng bố như vậy,đã thế tưởng như đã giải phong nữa.

Vấn đề này hẳn là do có kẻ ngu xuẩn nào đó chọc vào khiến con bé kích động.

Để tránh cho Thảo Tuyết ở nhà buồn rầu cảm xúc dẫn đến nhiều biến sự nên nàng đã để lại rất nhiều bánh và cái đồ chơi cho nàng.

Thậm chí lát nữa sẽ cho người tới hộ đạo ngay lập tức để tránh những rủi ro không đáng có.

Cứ thế,mọi chuyện bắt đầu từ đây.

Truyện CV