Trong khi Lăng Mị đang hưởng thụ thì Vương Chi đâu này?
Hắn ngồi trong phòng đóng cửa kín mít, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân bất động. Hắn là đang tu luyện? Phải, nếu suy nghĩ cũng được xem là một loại tu luyện. Còn nếu ai đó hỏi hắn đang suy nghĩ gì thì hắn sẽ rất thản nhiên trả lời: "Kiếm tiền".
Chẳng biết qua bao lâu, rốt cuộc Vương Chi cũng mở mắt.
"Vẫn là phải mạo hiểm tính mạng".
Sau khi buông một câu như vậy, hắn hít sâu một hơi rồi đứng dậy, đang định ra ngoài thì thấy một con hạc giấy bay vào. Và như mọi lần, hắn vươn tay nắm lấy cổ hạc giấy.
"Tiểu đệ đệ, đang làm gì đó? Có muốn tắm linh tuyền với tỷ tỷ không?".
Tắm linh tuyền?
Trán Vương Chi nhăn lại. Hắn rất không tình nguyện truyền một luồng ý niệm vào thiên chỉ hạc, thả lên không trung.
...
"Bì bõm... Bì bõm...".
"Trở về rồi".
Lăng Mị nhoẻn miệng cười vui vẻ, đưa tay bắt lấy thiên chỉ hạc, động tác hiển nhiên không "thô bạo" như Vương Chi. Liền sau đó, một giọng có chút cộc cằn phát ra:
"Không rảnh. Ta đang bận suy nghĩ cách kiếm tiền. Linh tuyền ngươi cứ tắm một mình đi".
"Ồ, coi bộ tên tiểu tử kia đang rất không vui... Hì hì, để hỏi hắn xem thế nào".
Nàng truyền vào một luồng ý niệm:
"Sao vậy tiểu đệ đệ? Đang rất cần tiền sao? Có muốn tỷ tỷ giúp không?".
...
Vài phút sau, thiên chỉ hạc trở về.
"Giúp? Ngươi còn chưa trả ta năm mươi linh thạch".
Gương mặt vốn đang tươi cười của Lăng Mị thoáng chốc liền ngưng trệ. Nàng phát bực tự nói:
"Hừ! Đồ tên quỷ hẹp hòi! Năm mươi linh thạch bộ nhiều lắm sao?".
...
"Vừa nhắc tới năm mươi linh thạch liền biến mất tăm, còn nói là giúp ta? Kẻ lừa đảo vẫn là kẻ lừa đảo".
Chờ một đỗi vẫn chưa thấy hồi âm, trong lòng Vương Chi thầm khinh bỉ. Hắn vuốt mũi, điều chỉnh tâm tình một chút rồi bước ra ngoài, chỉ là vừa mở cửa thì đã đụng phải một gương mặt ma mị.
"Tiểu đệ đệ, đang định đi đâu vậy?".
"Ngươi... Làm sao ngươi biết ta ở đây?". - Vương Chi bị "tập kích" bất ngờ, không tự chủ mà lùi lại mấy bước.
Thấy thế, Lăng Mị cười khẽ:
"Tiểu đệ đệ, ngươi ngạc nhiên gì chứ? Tỷ tỷ đây thần thông quảng đại, biết được chỗ ở của ngươi thì có đáng là gì; nếu muốn, tỷ tỷ còn có thể thống kê luôn cả thời gian sinh hoạt của ngươi đấy. Ví như mỗi ngày ngươi tu luyện mấy canh giờ, ở đâu, tắm lúc nào, tắm bao lâu... Hì hì, thậm chí trên người ngươi có bao nhiêu nốt ruồi tỷ tỷ cũng có thể biết được nha".
Vương Chi nghe xong mà toát cả mồ hôi. Đây chẳng phải là nói ngay cả chỗ riêng tư nào đó của hắn cũng bị đối phương thấy hết hay sao? Có nên kêu cô ta chịu trách nhiệm không nhỉ?
Trong lúc hắn đang tự hỏi thì một chiếc túi được đưa tới trước mặt hắn.
"Trả ngươi năm mươi linh thạch, khuyến mãi luôn cho ngươi túi trữ vật".
Nghe đến linh thạch, Vương Chi lập tức ném vấn đề "chịu trách nhiệm" kia đi, rất không khách khí đưa tay tiếp nhận.
"Của tỷ tỷ đâu này?". - Tiếng Lăng Mị lại cất lên: "Đừng nói ngươi đã đem vứt bỏ rồi đấy".
Vương Chi không nói gì, lấy một bộ bạch y từ túi trữ vật ra đưa cho nàng.
"Tiểu đệ đệ". - Giọng Lăng Mị có chút khác lạ: "Ngươi có thể giải thích cho tỷ tỷ mấy vết bẩn này là thế nào không?".
Vết bẩn?
Vương Chi hướng mắt nhìn qua.
Mấy vết bẩn này hình như... hình như là do hắn giẫm lên trong lúc bực bội thì phải. Hồi tưởng lại sự việc hôm đó, trong lòng hắn bỗng hô lên: "Không xong! Mảnh vỡ vô danh kia...".
Nhìn thấy vẻ mặt lấm la lấm lét của Vương Chi, ánh mắt Lăng Mị chợt lóe lên khác thường. Nàng tiến lại gần hắn, giọng điệu pha chút băng hàn:
"Tiểu đệ đệ, ngươi sẽ không lấy y phục của tỷ tỷ mà làm chuyện biến thái gì chứ?". - Vừa nói, tay nàng vừa bắt lấy bộ phận nào đó trên người Vương Chi.
"A a a!".
Bị tập kích bất ngờ, Vương Chi kêu ré lên. Cảm nhận nơi đó ngày càng bị xiết chặt, hắn vội thanh minh:
"Không có! Ta... Ta không làm gì cả! Chỉ là... Chỉ là dùng chân giẫm lên thôi".
"Hừ! Làm sao ta tin được?".
"Ta thề! Ta... Ta thật là không làm gì cả! Xin ngươi... Buông... Buông tay!".
"Những lời ngươi nói đều là thật? ".
"Thật! Hoàn toàn là sự thật!".
Xem bộ dáng hắn hẳn cũng không phải loại người biến thái kia. Nghĩ vậy, tay đang nắm vật nào đó của Lăng Mị buông lỏng ra. Nàng nhìn Vương Chi đã lùi xa hơn chục bước, nở nụ cười vô hại, bảo:
"Làm gì mà cách xa người ta như vậy? Tỷ tỷ cũng đâu có ăn ngươi".
Thấy đối phương vẫn một mực đề phòng, nàng chuyển chủ đề:
"Tiểu đệ đệ, lúc nãy nghe ngươi nói ngươi đang bận suy nghĩ kiếm tiền, không biết đã nghĩ ra chưa?".
Vương Chi rất muốn đáp rằng: "Có liên quan gì ngươi hay sao mà hỏi?". Đương nhiên cũng chỉ là muốn thôi, còn sự thực thì hắn phải thành thật trả lời: "Ta tính lại đến Hỏa Vân Sơn Mạch săn yêu thú".
"Săn yêu thú? Với tu vi của ngươi thì kiếm chẳng được bao nhiêu a".
"Ta không có lựa chọn".
Truyện được copy tại [.]Com
Ra vẻ nghiền ngẫm một lúc, Lăng Mị đưa ra kiến nghị:
"Tiểu đệ đệ, sao ngươi không thử học luyện khí, vẽ phù hoặc là luyện đan gì đó đi. Kiếm được rất nhiều tiền nha".
Học nghề?
Vương Chi âm thầm khinh bỉ. Luyện đan sư, phù sư hay luyện khí sư gì đó quả thật đều là những kẻ có tiền; nhưng mà... phải có trình độ đấy! Vương Chi hắn cần học bao lâu mới đạt tới? Quan trọng hơn là học mấy thứ kia rất tốn kém. Hắn có tiền để học sao? Dù có đi nữa thì ai sẽ dạy hắn đây?
Như hiểu được suy nghĩ trong lòng Vương Chi, Lăng Mị dụ hoặc:
"Luyện khí, vẽ phù thì tỷ tỷ ta không thạo, nhưng nếu là luyện đan... Hì hì, trình độ tỷ tỷ dư sức để chỉ bảo ngươi".
Chẳng biết từ lúc nào trên tay nàng đã có thêm mấy đồ vật. Nàng ném cho Vương Chi, bảo:
"Chỗ này là những ngọc giản nhập môn của luyện đan sư, cho ngươi. Lần sau tỷ tỷ sẽ mang tới một lô đỉnh và một ít tài liệu nữa để ngươi thực hành".
Chợt nghĩ đến chuyện gì, nàng yêu cầu:
"Linh hỏa của ngươi đâu này, cho ta xem thử".
"Ta... không thi triển được". - Vương Chi hơi mất tự nhiên đáp.
"Không thi triển được? Tại sao lại không thi triển được? ". - Lăng Mị truy vấn.
"Ta... chưa học qua Linh Hỏa Quyết".
Nhận được đáp án, Lăng Mị thật lâu không nói gì. Mãi một lúc nàng mới lên tiếng:
"Giờ thì ta tin ngươi đúng là kẻ không có tiền".
Phải biết rằng Linh Hỏa Quyết là một trong những pháp quyết cơ bản nhất mà bất cứ tu sĩ nào cũng phải học a!
Lát sau...
"Cho ngươi". - Lăng Mị rất hào phóng ném cho Vương Chi một cuốn Linh Hỏa Quyết mà nàng vừa mới đi "mượn".
Cần phải cảm thông với người nghèo khó nha.
Cầm cuốn Linh Hỏa Quyết trong tay, tâm tình Vương Chi trở nên phức tạp. Từ nhỏ tới lớn chưa từng có ai cho hắn nhiều thứ quý giá như vậy cả.
Trông dáng vẻ cảm động của hắn, Lăng Mị rất nghĩa khí mở miệng: "Tiểu đệ đệ, không cần cảm kích đâu".
Nghe nàng nói vậy, ánh mắt Vương Chi lại càng khác lạ, môi mấp máy muốn nói lại thôi. Hồi lâu, hắn rốt cuộc cũng lên tiếng:
"Ngươi... Ngươi có âm mưu gì?".
Khuôn mặt điềm nhiên của Lăng Mị tan biến trong phút chốc. Nàng nhìn như thể muốn lột trần Vương Chi:
"Đó là tất cả những gì ngươi muốn nói?".
Mặc dù chẳng hiểu tại sao nàng lại hỏi như vậy nhưng Vương Chi vẫn rất thành thật đáp:
"Bộ còn gì khác nữa sao?".