Tới gần ngọn núi, Phùng Tử mới phát hiện mình đã sai. Đây không phải là một ngọn núi, mà là một kiến trúc khổng lồ!
Với kiến thức nông cạn của hắn, căn bản không thể hiểu được kiến trúc như vậy là xây dựng như thế nào. Nó vặn vẹo, phân tách, như là một tòa tháp nhọn nối thẳng tới chân trời, hoặc như là thông đạo đi thẳng tới địa phủ.
"Quả thực là kỳ tích..."
Phùng Tử đứng trước kỳ quan kia, trong tai vang lên tiếng trống lớn, cùng với âm sắc rất nhỏ, đơn điệu, khinh nhờn của sáo dài.
Chung quanh hết thảy đều ở trong mắt hắn vặn vẹo thành bất đồng bộ dáng, hoa cỏ cây cối không hề xanh tươi mà là bày ra đủ loại màu sắc diễm lệ vô cùng, hắn chưa từng ở bất kỳ nơi nào thấy qua.
Trong thoáng chốc, hắn nhìn thấy một vị thân khoác trường bào hoa lệ muôn màu muôn vẻ, đầu đội mũ màu vàng lóe ra quang mang đứng ở đỉnh tháp nhọn kia, tựa hồ đang khen ngợi cái gì rồi trong nháy mắt lại biến mất không thấy.
"Tiểu tử, tiểu tử?"
Không biết qua bao lâu, giọng nói của Hồng sư huynh đã đánh thức Phùng Tử khỏi trạng thái kỳ diệu đó. Phùng Tử vừa giương mắt, lại nhìn thấy một lão đầu đen gầy đứng ở trước mặt mình.
"Khánh Vân sư thúc." Hồng Phúc hướng về phía lão đầu kia vái chào, Phùng Tử vội vàng học theo.
"Ngươi nhìn thấy cái gì?"
Lão nhân kia không để ý đến Hồng Phúc, liền nhìn chằm chằm Phùng Tử. Phùng Tử vội vàng kể lại cảnh tượng kỳ diệu mà hắn vừa nhìn thấy.
Cẩn thận nghe Phùng Tử kể xong, Khánh Vân tựa hồ có chút cao hứng vuốt vuốt chòm râu. Tiện tay lấy từ trong ngực ra một hòn than đen nhánh, ném cho Phùng Tử.
"Tiểu tử này căn cốt không tệ, đáng tiếc không thích hợp với ta. Tiểu Hồng ngươi mang đi cho sơn trưởng nhìn một chút đi."Nói xong lão liền phất phất tay, xem như hạ lệnh trục khách. Hồng Phúc nghe xong lại vái chào mới mang theo Phùng Tử đằng vân giá vũ, bay về một đỉnh núi khác.
"Hồng sư huynh, đây là cái gì?"
Phùng Tử loay hoay khối than cốc trong tay, có chút không rõ nguyên do hỏi.
"Chắc là di thể của vị sư huynh nào đó theo đạo thống của Tinh San Thiên Tôn tu hành thất bại. Lấy ra luyện đan chỉ sợ thiếu chút ý tứ, bồi bổ thân thể cho ngươi là đủ rồi."
Hồng sư huynh đáp.
"Đây là... Thi thể người?"
Phùng Tử có chút khó tin nhìn hòn than đen trong tay. Tuy rằng hắn cũng đã từng ăn qua thịt người nhưng nói thế nào thì đạo sĩ trên núi này tại sao thoạt nhìn ăn thịt người giống như ăn thịt gà vậy?
Hồng Phúc đáp :
"Tu hành Tinh San Thiên Tôn đạo thống nếu tẩu hỏa nhập ma thì sẽ hóa thành ba cánh hoa thiêu đốt. Bình thường đến bước này chúng ta cũng không cho rằng hắn là người. Nên g·iết thì g·iết, nên ăn thì ăn."
"Tẩu hỏa nhập ma?"
Phùng Tử có chút nghi hoặc nhắc tới từ này. Thấy Phùng Tử còn không rõ lắm, Hồng Phúc liền nhẫn nại giải thích.
"Người trong chúng ta tuy thọ nguyên dài đằng đẵng, cường giả càng là thọ cùng trời đất, nhưng cũng không phải nói từ đó không lo. Trên đường tu hành có Tam Tai Ngũ Kiếp, càng là tùy thời có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma."
Dứt lời, hắn chỉ chỉ phương hướng lúc tới.
"Những tiểu tử vừa rồi cùng ngươi ở trong một cái hang đá, coi như là tẩu hỏa nhập ma tương đối nhẹ. Chỉ là c·hết mà thôi, xem như tốt rồi."
"Vậy tại chúng ta bị nhốt ở trong hang đá đó?"
Do dự một chút, Phùng Tử vẫn là hỏi ra vấn đề này. Hồng Phúc cũng không tỏ vẻ gì không vui, chỉ nói:
"Đó là khảo nghiệm nhập môn của Đào Nguyên Quan ta. Nếu có thể còn lại một hơi thở trong hang đá thì được thu làm đệ tử Ngoại môn. Càng tiến thêm một bước có thể không điên, không có đi móc mắt cắn lưỡi rồi thông qua khảo nghiệm chưởng môn thì có thể thu làm đệ tử Nội môn. Về phần ngươi..."
Hồng Phúc nhìn thân ảnh nhỏ gầy bên cạnh, thở dài :
"Nói thật, nhiều năm như vậy, ta không điên còn có thể đi tới bên cạnh Sơn Thần lột xác thật đúng là lần đầu tiên gặp. Đặc biệt là linh giác của ngươi cũng rất linh mẫn, nói không chừng quay đầu lại đã bị vị trưởng lão nào thu vào môn hạ. Đến lúc đó ta nhìn thấy ngươi còn phải gọi một tiếng sư thúc."
Phùng Tử vội vàng xua tay nói không dám. Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đến trước một tòa đạo quán. Hồng Phúc cung kính thi lễ với đạo quán rồi mới mang theo Phùng Tử đẩy cửa tiến vào.
Vừa vào cửa, đập vào mắt chính là một tráng hán khoanh chân ngồi ở giữa đại viện. Cả người cơ bắp như đồng cổ, Phùng Tử âm thầm phỏng đoán một chút, người này một ngón tay chỉ sợ có thể đ·ánh c·hết ba người như mình.
"Sơn trưởng."
Hồng Phúc lại cung kính hành lễ. Phùng Tử cũng nhanh chóng thi lễ với đại hán kia.
"Lần này mười chín đạo đồng, chỉ có một mình hắn sống sót?"
Sơn trưởng giương mắt đánh giá Phùng Tử rồi gật gật đầu :
"Căn cốt thượng giai, linh giác phi phàm, là hạt giống tốt. Lần này tất cả đệ tử xuống núi chiêu sinh hãy tới Đan Phòng lấy một hồ lô Trường Xuân Đan."
"Tạ Sơn trưởng."
Hồng Phúc nghe xong vội vàng thở dài nói cám ơn.
"Tiểu tử kia, ngươi họ gì?"
Sơn trưởng lại quay đầu hỏi Phùng Tử.
"Đệ tử tên Phùng Tử, Tử trong Tang Tử."
Phùng Tử vội vàng đáp.
"Tên hay."
Sơn trưởng gật gật đầu.
"Nếu ngươi đã ăn thịt Sơn Thần vậy coi như là đệ tử Đào Nguyên Quan của ta. Căn cốt này của ngươi có thể làm đệ tử ký danh của ta, đáng tiếc đạo hạnh không đủ, vẫn để đệ tử thứ sáu Tiểu Lục của ta dạy dỗ vài năm trước rồi tính sau."
Dứt lời, hắn lại dặn dò Hồng Phúc vài câu rồi cũng không nói gì nữa, để Hồng Phúc mang theo Phùng Tử rời đi.