Bạch long cũng có thể thấy được rằng tuy Đường Tằng có pháp lực trong người, nhưng vẫn chỉ là phàm nhân mà thôi, mạnh hơn người thường một chút. Một con kiến như vậy lại nói rằng hắn không có tư cách, quả nhiên là cuồng vọng tới không giới hạn rồi! Rầm... Bạch long đang định phát cuồng thì lại bị Tôn Ngộ Không tung gậy đánh bay. - Là các người ép ta! Bạch long đột nhiên rống lên, miệng vang ra chú ngữ đặc thù. Rầm rầm rầm... Đất trời bỗng rung chuyển. Nước sông ở dưới khe núi Ưng Sầu quay cuồng, sóng nước dồn dập, rồi sau đó lại chảy ngược lên mà cuồn cuộn tới phía Đường Tằng. - Sư phụ chạy mau! Tôn Ngộ Không vội vàng kêu lên. Thấy con sóng cao tới trăm mét kia, Đường Tằng mặt biến sắc, quay người chạy tới chỗ cao. Rầm rầm... Sóng nước kinh trời, đánh vào bờ. Đường Tằng tuy chạy nhanh, nhưng không nhanh bằng con sóng đó. Hắn nhanh chóng bị đuổi kịp, rồi bị một ngọn sóng lớn đánh bay. - Moá nó, chẳng lẽ ngỏm củ tỏi luôn ư? Đường Tằng kinh hãi. Sóng kia rất mạnh, khiến hắn như bị một ngọn núi đ-ng vào. Rầm... Cùng lúc đó, Tôn Ngộ Không lại tung gậy đánh bạch long rơi xuống khỏi bầu trời, đập vào trong dãy núi đằng xa. Mặt đất nơi đó nứt toác, xuất hiện những vết nứt lớn. - Sư phụ... Tôn Ngộ Không vội vàng thi triển pháp lực thông thiên mà gạt sóng to ra, cứu lấy Đường Tằng. Víu! Tôn Ngộ Không đưa Đường Tằng bay ra khỏi khu vực nơi sóng to đang càn quét, xuất hiện trên một ngọn núi cách đó chừng nghìn mét. - Mợ nó, làm bần tăng sợ muốn chết! Đường Tằng hãy còn đang sợ. - Sư phụ, người không sao chứ? Tôn Ngộ Không hỏi, rất là lo lắng. - Sư phụ không sao! Đường Tằng hít sâu một hơi, phẫn nộ nói: - Nhưng mà, con đường kia có việc rồi, lại còn là việc lớn nữa! Tôn Ngộ Không chớp mắt mấy cái. - Ngộ Không, con rồng kia đâu? Đường Tằng hỏi. - Ở bên kia. Lão Tôn đã đánh ngất nó rồi. Tôn Ngộ Không nói. - Mau dẫn ta qua đó. - Vâng, sư phụ! Tôn Ngộ Không đặt tay lên vai Đường Tăng. Ngay sau đó, hai người hoá thành lưu quang, loé một cái liền đi được cả vạn mét. - Bà mẹ nó, tốc độ nhanh thật, doạ bần tăng chết khiếp! Đường Tằng hoảng sợ. May là có lẽ Tôn Ngộ Không đã dùng pháp lực bảo vệ hắn, nếu không chỉ với tốc độ gia tăng như này và sự ma sát không khí thôi cũng có thể hại chết hắn rồi. Bỗng nhiên Đường Tằng thấy phía trước là một vùng đất đá nứt toác. Một con rồng lớn dài tới mấy chục mét nằm nơi đó, có thứ máu màu xanh lục chảy xuống đất. - Mẹ ơi, Ngộ Không, chẳng lẽ con đánh chết nó rồi à? Đường Tằng lo lắng hỏi. - Không, chỉ đánh cho trọng thương mà thôi. Tôn Ngộ Không tỏ vẻ không để ý. Đường Tằng lập tức giơ ngón cái lên với Tôn Ngộ Không: - Lợi hại đó! Được sư phụ khen ngợi, Tôn Ngộ Không lập tức vô cùng vui vẻ: - Một con tiểu long mà thôi. Nhớ ngày đó Lão Tôn còn đại náo Thiên Cung... Đột nhiên tiên quang phóng ra khắp bầu trời. Một nữ tử tuyệt mỹ bỗng dưng xuất hiện. Nữ tử này mặc sa y màu trắng, đầu đội khăn lụa màu trắng, khuôn mặt đầy từ bi. Nếu bỏ qua vẻ mặt từ bi kia, đây chắc chắn là một nữ tử có thể hại nước hại dân. - Bồ Tát? Tôn Ngộ Không sửng sốt. - Quan Âm Bồ Tát! Đường Tằng cũng thấy được người đột nhiên xuất hiện kia chính là Quan Âm Bồ Tát. - Con yêu hầu nhà ngươi, vừa mới thoát ra, đã đánh tiểu bạch long trọng thương, còn muốn bị trấn áp thêm năm trăm năm nữa sao? Quan Âm Bồ Tát tức giận nói với Tôn Ngộ Không. Tôn Ngộ Không vội vàng giải thích: - Là... - Bồ Tát thứ tội! Đồ đệ này của bần tăng vì nóng lòng bảo vệ sư phụ nên mới đả thương bạch long. Đường Tăng khép tay thành chữ thập, thở dài nói. Tôn Ngộ Không chớp mắt mấy cái, nhìn Đường Tằng. Quan Âm Bồ Tát lấy cành liễu ra từ trong Ngọc Tịnh Bình, nhỏ vài giọt Vũ Lộ lên thân mình bạch long. Tức thời thương thế trên người bạch long phục hồi với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, rồi nhanh chóng khỏi hẳn. Gần như chỉ vài giây đồng hồ sau, bạch long tỉnh lại. - Con kiến, đi chết đi! Vừa tỉnh đã thấy Đường Tằng, bạch long tức khắc tung vuốt chộp tới. - Tiểu long, ngươi thèm đòn! Tôn Ngộ Không vội vàng che chở Đường Tằng sau người. Đường Tằng nhìn về phía Quan Âm Bồ Tát với vẻ mặt sợ hãi, nói: - Bồ Tát cứu mạng. - Bồ Tát? Bạch long thế mới phát hiện ra Quan Âm Bồ Tát, vội dừng lại, biến hình thành một thanh niên mặc áo bào trắng, lại có dung mạo vô cùng tuấn tú, khom người hành lễ với Quan Âm Bồ Tát: - Bái kiến Quan Âm Bồ Tát! - Tiểu bạch long, vì sao không bế quan mà lại ra ngoài đả thương người khác? Quan Âm Bồ Tát hỏi. - Thưa Bồ Tát, tên hoà thượng này nói muốn thu ta làm thú cưỡi, còn bảo yêu hầu kia đánh ta bị thương! Tiểu bạch long phẫn nộ quay sang nhìn Đường Tằng. Đường Tằng vội vã nói: - Bần tăng vốn định tìm một con rùa làm thú cưỡi, ai ngờ con bạch long này không biết tới từ nơi nào lại giết rùa của bần tăng, còn định giết cả bần tăng. Thế nên Ngộ Không mới ra tay, chẳng qua thất thủ đả thương nó. - Ngươi nói láo! Tiểu bạch long giận dữ. - Bần tăng nói láo chỗ nào? Ngươi giết con rùa ngàn năm mà bần tăng vừa thu phục, đúng không? Đường Tằng hỏi. - Đúng vậy! - Sau đó ngươi lại định giết cả ta nữa, đúng không? - Đúng vậy! Nhưng ngươi là phàm nhân, lại dám to mồm nói muốn nhận bản long làm thú cưỡi... - Ai bảo ngươi giết thú cưỡi của ta! Ngã phật từ bi, bần tăng không định làm gì ngươi, chỉ muốn ngươi thay thế cho thú cưỡi đáng thương của ta, lập công chuộc tội. Đường Tằng tỏ ra từ bi, nói. - Buồn cười! Một con rùa, sao có thể sánh được với Long tộc cao quý chứ? Tiểu bạch long giận quá mà cười. - Thí chủ sai rồi. Phật Tổ từng nói rằng chúng sinh bình đẳng. Bất kể là rồng hay rùa, đều là những sinh mệnh bình đẳng. Ngươi đã sai, thì phải bù đắp cái sai đó, chứ đừng mắc thêm lỗi lầm nữa. Đường Tằng nói. Trên bầu trời, Quan Âm Bồ Tát cảm thấy choáng váng. Tên hoà thượng - nhanh mồm nhanh miệng bên dưới thật sự là Kim Thiền Tử chuyển thế sao? Sao cứ cảm thấy kỳ quái thế nào ấy? - Ngươi nói hươu nói vượn... - A di đà phật, người xuất gia không nói dối. - Tên hoà thượng này, nếu không có con yêu hầu kia, bản long chỉ dùng một vuốt là đập chết ngươi rồi! Đường Tằng lập tức quay sang nhìn Bồ Tát với vẻ mặt đáng thương: - Quan Âm Bồ Tát, ngài đã thấy rồi đó, bần tăng vô tội. Tiểu bạch long nghiến răng nghiến lợi. Nếu không có Quan Âm Bồ Tát và Tôn Ngộ Không ở đây, hắn chắc chắn sẽ giơ một móng vuốt lên mà chụp tên hoà thượng khốn kiếp này thành thịt nát. - Tiểu bạch long, còn định gây chuyện tới bao giờ? Quan Âm Bồ Tát dịu dàng hỏi. - Bồ Tát, ta không gây chuyện. Tiểu bạch long ấm ức. Quan Âm Bồ Tát thở dài, nhìn Đường Tằng: - Kim Thiền Tử, tại sao sang kiếp này ngươi lại biến hoá lớn như vậy? - Kim Thiền Tử? Bồ Tát đang gọi bần tăng đó hả? Đường Tằng sửng sốt, rồi chợt nhớ ra rằng trong Tây Du Ký bản chuẩn, thì Đường Tăng chính là do Kim Thiền Tử chuyển thế. - Đúng vậy! Nhưng ta quên rằng đời này ngươi còn chưa thức tỉnh được ký ức luân hồi, thôi được rồi. Dừng lại một chút, Quan Âm Bồ Tát lại quay sang nhìn tiểu bạch long: - Tiểu bạch long, hiện tại đang có một cơ hội để ngươi lấy công chuộc tội, tránh khỏi cái khổ giam cầm, ngươi có bằng lòng hay không? Nghe vậy, tiểu bạch long lập tức mừng rỡ: - Tiểu long bằng lòng. - Rất tốt, vậy ngươi hãy làm thú cưỡi cho Kim Thiền Tử, hộ tống hắn tới Tây Thiên lấy kinh, tu thành chính quả. Ngươi có bằng lòng hay không? Quan Âm Bồ Tát hỏi. - Điều này... Tiểu bạch long tỏ ra do dự. Tuy hắn rất mong mỏi được đặc xá, nhưng bảo một Long tộc cao quý như hắn đi làm thú cưỡi cho một con người bình thường, quả thực quá mất mặt. Chủ yếu là, ban nãy con người này lại còn sỉ nhục hắn, giờ sao hắn có thể ưỡn mặt cúi đầu? Nhưng nghĩ tới - tu thành chính quả-, tiểu bạch long bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vã nói: - Tiểu long bằng lòng. Đường Tằng mắt sáng ngời, bèn nói: - Bồ Tát, nếu bần tăng mà cưỡi một con rồng lớn nghênh ngang lên đường, chắc chắn sẽ khiến phàm nhân hoảng sợ. Chi bằng, khiến con rồng này biến thành hình dạng con rùa lúc trước của bần tăng đi.